Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Nhưng báo cáo kết hôn của cậu ta.."
"Còn chưa kết hôn, đó chính là một tờ nói suông.
Báo cáo kết hôn chỉ là phê duyệt quá quan mà thôi, không kết hôn liền không có cách nào có hiệu lực.
Chỉ cần Xích Dương đổi ý, đưa ra xin kết hôn một lần nữa, cái trước đó tự động liền không còn giá trị rồi."
Ánh mắt Âu Thành Hòa cùng Âu Minh Tịch sáng lên, Âu Thành Hòa nói: "Anh cả, vậy tương lai của Minh Tịch liền dựa vào anh.
Chuyện này nếu như có thể thành, về sau chuyện của anh cả chính là chuyện của em.
Nói thật, em rất xem trọng quân nhân như Xích Dương này."
"Đó là! Đừng nói quân đội thành phố Giang chỉ là quân đội nhỏ, cho tới bây giờ không có nhân tài ưu tú như Xích Dương, chính là phóng mắt cả nước, đoán chừng không ra hai người có thể ưu tú bằng Xích Dương.
Minh Tịch nếu thật có thể cùng Xích Dương cùng một chỗ, tiền đồ vô lượng."
"Đúng không?" Đôi mắt Âu Thành Hòa đều sáng lên: "Em nghe Minh Tịch nói, thân phận của Xích Dương giống như rất không bình thường?"
"Thân phận của cậu ta anh thật ra không rõ ràng.
Chính cậu ta không có công khai bối cảnh, anh cũng không tốt xâm nhập điều tra, dù sao tư lệnh chán ghét nhất những chuyện này.
Anh được đến tin tức, cha mẹ của cậu ta song vong, là cô nhi, ông nội trước kia tại nông thôn, bây giờ tại thủ đô, cùng cậu ta ở cùng một chỗ.
Bối cảnh..
Cũng không sâu đi."
Âu Minh Tịch nghe xong có chút trợn tròn mắt: "Nhưng quan hệ của anh ấy với tư lệnh không phải rất tốt sao?"
"Là tốt.
Nhưng đó là bởi vì tư lệnh từng là huấn luyện viên của cậu ta, cậu ta có thể có thành tựu của ngày hôm nay, có vẻ như đều là tư lệnh một tay đem cậu ta đề bạt.
Các người đừng nhìn tư lệnh chúng ta hiện tại ốm yếu, nghe nói lúc còn trẻ cũng giống như Xích Dương, là huấn luyện viên bộ đội đặc chủng.
Cho nên lần này tư lệnh đến thành phố Giang nhậm chức, đem cậu ta cũng mang đến."
Âu Thành Hòa có chút do dự: "Anh cả, vậy anh nói..
Tiền đồ của Xích Dương như thế nào?"
"Cậu ta hiện tại 26 tuổi cũng đã là đại tá, lại ở bộ đội đặc chủng đảm nhiệm tổng huấn luyện viên, làm phó tư lệnh, anh cũng không có tư cách quản cậu ta, cậu ta là chịu tư lệnh viên trực quản.
Ở quân đội chúng ta muốn thăng cấp, nhất định phải có công huân.
Mà bộ đội đặc chủng chỗ Xích Dương là nơi có thể ra thành tích nhiều nhất, nơi có thể chịu công huân nhất.
Lấy tài năng của cậu ta cùng thủ đoạn lãnh đạo, lại có quan lại ở phía trên giúp đỡ cậu ta, tương lai ít nhất cũng là quân hàm thiếu tướng, không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là có thể thăng nhiệm trung tướng.
Nếu như về sau cậu ta còn có thể lập công lớn khác, lại thêm phía trên có người giúp cậu ta vận hành, chính là thượng tướng cũng không phải là không thể được.
Dù sao tuổi trẻ chính là vốn liếng.
Chẳng qua đó là dưới tình huống có quan lại hộ giá hộ tống cậu ta.
Em cũng biết, tư lệnh chúng ta cũng là bởi vì thân thể sụp đổ mới giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang từ thủ đô điều đến thành phố Giang.
Nghe tin tức đáng tin nói, ông ấy xơ gan đã đến trình độ vô cùng nghiêm trọng, tương lai nhiều nhất một năm, ác biến thành ung thư là chuyện chắc chắn.
Anh còn nghe nói ba tuần lễ trước tư lệnh đột nhiên đau đến nổi nóng, đi một chuyến bệnh viện phát hiện gan đã có một chút thẩm thấu.
Mặc dù phát hiện đến sớm, kịp thời ngăn lại trận thẩm thấu này, nhưng nếu là trấn không được, một khi thẩm thấu làm sâu sắc, vậy sau này ngay sau đó là bệnh lá gan trướng nước, đợi không được nham biến liền sẽ chết.
Nếu như tư lệnh chết, lấy tính tình thà gãy không cong này của Xích Dương, anh đoán chừng cậu ta sẽ đắc tội rất nhiều người.
Cho dù không coi là tội, em xem một chút cậu ta lần này hàng không quân đội, ngăn cản con đường của bao nhiêu người? Nếu như đến lúc đó thực sự có người làm cậu ta, nhưng bên cạnh cậu ta lại không ai vì cậu ta hộ giá hộ tống..
Đừng nói vị trí trung tướng, chính là thiếu tướng có thể ngồi vững vàng hay không đoán chừng cũng thành vấn đề."
"Anh cả, đây không phải còn có anh sao? Chỉ cần anh có thể hộ giá cho Xích Dương, toàn bộ quân đội có thể làm cậu ta cũng không có mấy người.".