Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô bất ngờ nhìn giữa sân trường , giờ đây trước mắt mọi người là hai chiếc latop hiện đại và một mạng lưới màn hình màu xanh trong suốt đang hiển thị những phân số tối ưu.
Điều này quá bất ngờ khiến ai cũng phải sững sốt
" Đó là ngành IT ( Điện tử , vi tính ) một thành phần quan trọng không thể thiếu trên toàn thế giới "
Lời nói của trọng tài làm mọi người càng bàng hoàng , tiếng xì xầm bàn tán đột ngột vang lên
- Chẳng phải đó là mạng lưới công nghệ ? "
- Đó là một mạng lưới mà những người thuộc ngành công nghệ đều ao ước nhìn thấy "
- Chẳng phải chỉ có cuộc thi công nghệ đa quốc gia mới có thể có mạng lưới này sao "
- Có phải quá khó rồi không ? "
" Liệu nữ thần có thắng không ? "
" Ôi ! Chuyện gì đang xảy ra vậy ? "
......!
Những lời bàn tán cứ thế lan rộng cả sân trường , cho đến khi Lưu Diệc Phi kiêu ngạo bước lên
" Chúng tôi đã lấy danh nghĩa của các tập đoàn và ngôi trường này để nhờ hoàng gia cung cấp mạng lưới công nghệ.
Như các bạn đã biết chỉ khi có cuộc thi quốc tế trên thế giới thì nó mới được đặc cách đem ra làm đề tài.
Nên chúng tôi không thể lấy hết tất cả dữ liệu mà chỉ có thể lấy 3 phần , nhưng 3 phần này những người vượt qua là rất ít.
Không biết Phượng nhị tiểu thư có đủ sức tham gia ? "
Lời nói khinh miệt của ả ta khiến cho bọn cô tức giận , xem ra cô đã quá xem thường bọn họ rồi.
Cô quên mất bọn họ giỏi nhất chính là ngành IT này , lúc trước cũng đã từng đi thi dù không đủ trình để vượt qua nhưng đối với họ 2 phần mạng lưới chắc chắn làm được.
Lần này họ đưa ra tới 3 phần công nghệ này chẳng phải đang nói Có giỏi thì phá giải 3 phần này đi hay sao.
Chuyện này đối với Y Nhu là bất khả thi ...!
Nhìn từng dãy số công nghệ cô lại nghe thấy tiếng nói ma quỷ của người đàn ông bí ẩn đó vang vọng trong đầu
" Ngươi phải chết ...!"
" Vì sự tài năng này "
" Hoàng gia sẽ truy đuổi ngươi "
" Họ sẽ giết ngươi sớm thôi "
" Hãy đưa dữ liệu đó cho ta ...!cô bé thiên tài "
Đưa tay ôm lấy đầu mình cô cảm thấy thật khó chịu , Thiên Bảo lo lắng vươn tay ra đỡ cô ân cần hỏi
" Sao vậy ? "
Nghe giọng nói trầm ấm kia khiến cô bình tĩnh lại , ngước mắt mỉm cười nói
" Không sao , cảm ơn "
Thoát khỏi vòng tay của Thiên Bảo cô đứng thẳng lên nhìn vào hai người con gái đang cười khinh bỉ và Y Nhu cúi đầu lo sợ
" Y Nhu ...!"
Nghe tiếng nói của cô Y Nhu hốt hoảng
" C...chị hai , phải làm sao.
Em không nắm chắc phần thắng "
" Em làm được mà ! "
" Em nghĩ là không đâu " Giọng nói của Y Nhu nhỏ dần khiến cô chỉ thở dài.
Đôi mắt cô nhìn lên mạng lưới trong suốt mà sợ hãi vẫn chưa đi , liệu cô có nên ...!một lần nữa ...!
" Được ! Chúng tôi đồng ý trận đấu này , nhưng tôi sẽ tham gia cùng em ấy.
Hai người cũng được quyền tham gia cùng nhau "
Cô cất tiếng nói nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tuyệt khiến ai cũng phải bất ngờ , Lưu Diệc Phi và Trịnh Thanh Thanh cũng tức giận chán ghét nhưng lâu sau lại cười khinh miệt đồng ý
Cô cùng Y Nhu bước lên hai chiếc laptop hiện đại , đôi mắt cô nhìn chăm chăm vào nó lo sợ.
*******
Tại bệnh viện Tiểu Hạo và Thùy Liên cũng đang quan sát bọn cô , đôi mắt đỏ của Thùy Liên ánh lên lo sợ
" Hạo ca , anh nghĩ xem Tuyết tỷ có thắng không ? "
Đôi mắt tím của tiểu Hạo lạnh nhạt nhìn lên màn hình tivi mỉm cười
" Chắc chắn chị ấy sẽ làm được ...!"
" Ừ ! "
********
" Lâm tổng , Phượng tiểu thư sẽ làm được sao ? "
" ...!"
Hắn ngồi đó nhìn vào màn hình mà đôi mắt ánh lên tia sáng lạnh , khóe môi không ngừng nhấm nháp rượu vang trên tay ...!
________
Trở lại với ngôi trường bây giờ đang rất căng thẳng , cô ngồi xuống ghế bên cạnh Y Nhu an ủi
" Chị tin em mà "
" Trận đấu bắt đầu ...!"
Tiếng nói trọng tài vang lên khiến cho toàn trường im lặng như tờ , Y Nhu cũng bắt đầu lướt trên từng hàng phím nhẹ nhàng.
Cô vẫn ngồi đó không động đậy mà ngước lên bầu trời trong xanh , cô sẽ không thể hiện quá nhiều tránh bị chú ý.
Mọi hào quang cô sẽ dành cho em gái , chỉ mong mọi chuyện sẽ không nguy hiểm ...!
BÙM !
Một tiếng nổ vang lên khiến ai cũng giật mình , vậy là đã có người phá giải được một màng công nghệ.
Nhìn đến Y Nhu vẫn tập trung cô liền dời mắt qua hai ả ta đang cười đắc ý.
Thì ra là họ đã giải được 1 lập trình , còn Y Nhu ...!
BÙM !
Không phụ lòng chờ đợi Y Nhu rốt cuộc cũng phá được nhưng chỉ là chậm hơn hai người kia 5.
Khóe môi cô vươn lên nụ cười nhẹ xoa đầu em gái.
Cứ thế không khí càng ngày càng căng thẳng
5 trôi qua
10 trôi qua ...!
15 ...!
Vẫn chưa ai giải được lập trình thứ 2 xong , cô bất ngờ nghe thấy tiếng
Roẹt roẹt ...!
Khi cô quay qua thì liền nhìn thấy trên màn hình mạng lưới của Y Nhu có vấn đề , chắc là em ấy đã thiết lập sai cách.
Cô bàng hoàng đứng dậy rời khỏi ghế thì đã không kịp
" Aaaaaa "
Chỉ nghe một tiếng la thất thanh khiến ai cũng run sợ sững sốt , khi định hình lại ai cũng quá bất ngờ khi thấy Y Nhu nằm đó với vết bỏng trên cánh tay vẫn còn vươn lại làn khói.
Những chỗ khác còn có những vết trầy xước dài và chảy máu khắp nơi , đây chính là do sấm sét công nghệ bảo mật tạo ra.
Chỉ cần sai lệch khi phá giải thì nó sẽ tự động tạo ra một tầng bảo vệ gây tổn thương cho người phá giải đó.
Vì vậy thứ này vô cùng nguy hiểm , những người bị thương vì nó không phải là ít ...!dù sao đây cũng là mạng lưới của hoàng gia.
Cô chạy lại đỡ Y Nhu lên mà sợ hãi , đôi mắt cô nhìn vào con bé sót thương.
Những người xung quanh cũng chưa hoàng toàn thoát khỏi sự bàng hoàng này ...!Cô lo lắng quát
" Mau đưa con bé đến bệnh viện "
Khi đám người Gia Tuệ chạy lên định đưa Y Nhu đi thì lại nghe thấy tiếng nói của Lưu Diệc Phi
" Nếu các người đưa cô ta đi thì các người sẽ thua.
Trừ khi Phượng đại tiểu thư giải xong lập trình "
Lời nói của ả ta khiến ai cũng kinh ngạc , còn cô lại vô cùng tức giận.
Vết thương của Y Nhu không thể để lâu , nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Có phải ông trời bắt cô phải làm hay không ? Đây là thử thách đầu tiên ông đặt ra cho cô ?
Cô liếc nhẹ về phía Y Nhu rồi bước nhanh đến laptop đang mở , đôi tay cô chần chừ hạ xuống bàn phím.
Nhưng rồi nó cũng lướt nhanh như một cơn gió , nhanh đến nổi không ai thấy được cô đã bấm vào đâu.
Đôi mắt cô tập trung nhìn vào từng dãy số càng tăng kia mà không hề có cảm xúc gì.
Tít tít ...!
Chiếc máy tính kêu lên tiếng rồi xuất hiện thêm hàng ngàn dãy số , tất cả mọi người nhìn vào tốc độ của cô mà bần thần.
Khoảng 5 trôi qua trong sự căng thẳng rốt cuộc nghe hai tiếng
BÙM BÙM !
Tất cả quá nhanh khiến chưa ai có thể hoàng hồn , cô đứng dây rời khỏi ghế ngồi
" Mau đưa em ấy đi bệnh viện "
Hai ả vẫn còn sững sờ nhìn cô như chưa thể tin được , một lúc sau Lưu Diệc Phi run rẩy cất tiếng
" K...không t...hể nào , ...!tại sao chứ ? Một ...lập trình cần hơn 15 chưa chắc đã phá xong.
V...vậy mà cô ta 5 đã phá giải cả 2 phần.
Làm ...sao có thể ? "
Lời nói ấp úng sợ hãi của Lưu Diệc Phi khiến mọi người càng thêm hoảng hốt , không hiểu chuyện gì đang xảy ra ...!
__________
Cô vừa chạy vừa nhìn chiếc xe mà Y Nhu đang nằm , bác sĩ hỗn loạn chạy qua chạy lại.
Cho đến khi tới phòng phẩu thuật cô mới dừng lại , nhìn cánh cửa đóng dần mà lòng cô như nặng trĩu.
Cô ngồi bịch xuống sàn nhà lạnh lẽo ôm lấy gương mặt
Tất cả là tại cô , lần đầu con bé suýt bị những chất hóa học làm tổn thương.
Vậy mà cô còn cho con bé tham gia công nghệ mạng lưới này , chỉ vì sự tự cao của cô đã quá tin vào em gái.
Nếu cô không đồng ý tham gia thách đấu thì đã không có chuyện gì xảy ra , em gái cô đã không gặp nguy hiểm.
Tại cô muốn con bé tỏa sáng nên đã không ra tay giúp đỡ , chỉ vì cô mà con bé mới như vậy.
Đáng lẽ cô nên đề phòng chuyện bất trắc xảy ra , vậy mà cô lại không thể cứu con bé.
Hai lần thách đấu cô đã không thể giải cứu em gái mình kịp thời , mà còn cho con bé tiếp tục tham gia.
Người làm chị như cô xứng đáng sao ?
Giọt nước mắt cô lăn dài trên má , trong góc tối cô chỉ có thể ngồi đó.
Cho đến khi cô nghe tiếng bước chân chạy lại , mẹ cô nhìn thấy cô ngồi đó mà đau lòng đi lại gần ôm cô nhẹ giọng nói
" Không phải lỗi của con , ngoan đừng sợ "
Ông đứng đó mà cũng chỉ biết thở dài , còn Gia Tuệ thì ôm mặt khóc dựa vào lòng Bạch Dương.
Đôi mắt cô từ từ mở ra nhìn mọi người và thoát khỏi dòng tay của mẹ.
Đứng dậy nói
" Con không sao đâu , con đi vệ sinh một lát "
Cô lướt qua từng người thì đột nhiên bị Thiên Bảo giữ lại
" Tuyết nhi , ổn chứ ? "
Cô nhìn vào đôi mắt chưa chan sự lo lắng đó , mỉm cười nhẹ nói
" Không sao đâu , cảm ơn "
Cô thoát khỏi vòng tay của Thiên Bảo đi ra khu vườn đầy hoa , cô tìm đến một chiếc xích đu mà ngồi xuống.
Đôi mắt thẩn thờ nhìn vào không trung ...!
Có lẽ cô đã gây ra một sai lầm rồi , mọi người sẽ nghi ngờ cô.
Nhưng điều đó liệu có quan trọng hơn tính mạng của em gái mình.
Kiếp trước và kiếp này cô đều không thể bảo vệ được ai cả , cô chỉ cuốn thêm mọi người vào nguy hiểm.
Cô thật vô dụng ...!
Bàn tay cô nắm chặt lại cúi đầu xuống , cô không muốn bản thân yếu đuổi vào lúc này.
Nhưng ...!
Một người con trai bước lại gần cô , ngước đầu lên cô thấy mái tóc vàng phiêu dật trong gió.
Đôi mắt hổ phách lo lắng nhìn cô.
Khóe môi hé ra như muốn nói gì đó.
Chiếc áo thun và quần jean đơn giản làm tôn lên thân hình thư sinh nhưng khỏe mạnh.
" Minh Vũ " Cô cất tiếng nói nhẹ nhàng nhìn người con trai trước mắt
Hắn đi lại gần ngồi xuống bên cạnh cô
" Làm sao vậy ? "
" Không có gì , sao anh lại ở đây ? "
" À ! Anh đến thăm một người bạn , đang đi dạo thì thấy em ngồi đây.
Trông em rất buồn , có chuyện gì sao ? " Minh Vũ ân cần hỏi hang cô
Cô chỉ im lặng lắc đầu không nói gì , đôi mắt vẫn cứ nhìn vào không trung
" Nếu ...!em muốn khóc thì hãy khóc đi "
Đôi bàn tay rắn chắc ôm cô vào lòng , dù có hơi kinh ngạc nhưng cô vẫn không đẩy hắn ra.
Thậm chí cô không kìm được mà òa khóc trong lòng hắn như một đưa trẻ.
Minh Vũ cứ thế ôm cô thật chặt , còn cô lại thả ra hết những buồn lòng của bản thân.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua , nó như muốn cuốn trôi đi những nỗi đau của cô vậy.
Có lẽ cô đã không biết , nhưng đã có hai người con trai đứng đó nhìn cô , Thiên Bảo núp sau bức tường nhắm đôi mắt lại.
Trái tim hắn cảm thấy thật nhói khi cô bên cạnh người nam nhân khác , nhưng hắn có tư cách gì đến bên và dành lấy cô vào giờ phút này đây ? Vậy hắn chỉ có thể thầm lặng theo dõi cô trong bóng tối ...!chỉ mong cô sẽ không buồn nữa
Còn một người nam nhân đứng từ xa , đôi mắt đỏ như máu ánh lên sự khó chịu.
Đôi tay đút vào túi quần , cơ thể tỏa ra hơi thở lạnh lẽo như âm ti.
Tất cả như một bức tranh mĩ lệ , thật đẹp và ...!thật đau ...!
Dòng thời gian cứ trôi đi thật nhanh , còn ta vẫn cứ chần chờ mà bước tiếp.
Khi nhận ra điều gì đó thì có lẽ đã quá muộn ...!Quá khứ và tương lai ...!Đâu sẽ là chìa khóa mở cánh cửa lối thoát , để cô có thể ung dung mà bước đi ...!