Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiếng nói khiến mọi người bất ngờ , từ cánh cửa rộng lớn mạ vàng dần mở ra.
Tiếng nói thanh thúy trong veo đầy dịu dàng nhưng lại sắt bén như lưỡi dao
" Hai vị tiểu thư đây xúc phạm người đã khuất như vậy , cho dù chết cũng phải trồi dậy mà minh oan nha "
Từ từ bóng dáng một thiếu nữ động lòng người đi vào.
Mái tóc dài đen mượt mà uốn lượn dài ôm sát vòng eo thon gọn quyến rũ.
Làn da trắng mịn màng như em bé.
Đôi mắt tím than mê hoặc khiến ai nhìn vào cũng phải trầm luân mê muội.
Sóng mũi cao non mịn.
Cánh môi anh đào hồng nhuận mềm mại ngọt ngào.
Hai má hồng hào xinh đẹp.
Trên cơ thể quyến rũ là chiếc váy cúp ngực đuôi cá dài màu đen , phần tua ở váy như sóng lượn của bờ biển.
Những hạt pha lê đỏ như máu kết thành hình một bông hoa hồng lớn huyền ảo ở phần eo.
Cô tạo nên cảm giác bí ẩn đầy quyến rũ của một thiên thần sa đọa lạc lối vào trần gian khiến người người điên đảo.
Khí chất dịu dàng cao quý , yêu mị mê hoặc của cô tạo nên cảm giác hòa hợp.
Cô dắt tay Thiên Hạo bên cạnh.
Cậu bây giờ đã đứng đến ngực cô.
Mái tóc đen trắng hai phai mượt mà được chải chuốc gọn gàng để lộ vầng trán cao thông minh.
Đôi mắt tím than lạnh nhạt nhìn vào hai ả.
Mũi cao.
Môi bạc mỏng nhạt vô tình.
Trên cơ thể gầy là bộ âu phục thiếu gia lịch lãm.
Thiên Hạo khiến bao thiếu nữ điêu đứng vì vẻ ngoài tuyệt mĩ
Đi sau họ còn có một thiếu niên điển trai tuấn mĩ.
Mái tóc nâu đồng tự tại tung bay.
Đôi mắt cam sâu lẳng lặng nhìn mọi thứ.
Mũi cao.
Môi mỏng nhếch lên nụ cười.
Làn da màu lúa mạch khỏe khoắn.
Bộ âu phục xám nhạt đầy lịch lãm và uy nghiêm.
Cả ba bước vào khiến ai cũng phải kinh ngạc
" ....!C...Con g...ái.
Ô...ông ơi , con gái ...m...ình còn sống ...!" Khi thấy cô bà không kìm được dựa vào lòng ông hốt hoảng.
Nước mắt lã chã rơi
" T...Tuyết ...nhi " Tiếng nói Thiên Bảo run rẫy nhìn cô.
- Chuyện gì vậy ?
- Đó là Đại tiểu thư Phượng gia
- Chẳng phải cô ấy gặp tai nạn nên chết rồi sao ?
- Thật kì lạ
.....!
Những lời bàn luận xôn xao bắt đầu vang lên , cả đại sảnh nháo nhào khi cô xuất hiện
" Cô ...!cô ...!" Trịnh Thanh Thanh kinh hãi chỉ vào cô ấp úng
" Tôi làm sao , chị hình như đang rất vui khi nói xấu tôi mà.
Evit , anh nghe mà phải không ? "
" Ừ , nghe rất rõ "
" Hu hu ! Tuyết nhi , con gái của mẹ.
Thiên Hạo ...!"
Bà chạy lại ôm chầm lấy cô , đưa tay sờ mặt cô và Thiên Hạo đầy dịu dàng thương nhớ.
Ông cũng run rẫy bước lại gần
" C...con ...!hai c..con trở về rồi.
Tốt ...!tốt ! Trời không phụ lòng người mà "
" Chị hai ...!" Y Nhu cũng sợ hãi chạy đến ôm cô , nước mắt rơi xuống gương mặt xinh đẹp như thiên thần.
Nghẹn ngạo không nói thành lời
" Ngoan ! Chị hai và tiểu Hạo về rồi.
Đừng khóc "
Trong khi cô đang an ủi ông bà và Y Nhu.
Thì Thiên Hạo bước lên đi đến gần hai ả.
Cúi xuống nhặt tấm hình lên rồi quay qua người đàn ông nhiếp ảnh gia kia cười nhạt.
Giọng nói uy nghiêm sắt bén của Thiên Hạo vang lên
" Ông là nhiếp ảnh gia nổi tiếng ? "
" Phải "
" Ồ ! Vậy sao ? Sao ông lại chắc chắc như vậy ? "
" Ý cậu là sao ? Cậu bé "
" Vậy ông có biết đây là ai không ? "
Thiên Hạo chỉ vào Evit cũng đang xem tấm hình trên tay , đôi mắt cam từ từ híp lại.
" Không biết , tôi chưa bao giờ gặp cậu ta "
" Ha ha "
Tiếng cười của Thiên Hạo khiến ai cũng bất ngờ không hiểu gì , cậu lui xuống nhường chỗ cho Evit
" Xin chào , tôi là Evit Besren.
Là bằng hữu chí cốt của nhiếp ảnh gia nỗi tiếng Afexri ben.
Có thể nói tôi là tiểu bối của ông ấy , một nhiếp ảnh gia đứng sau Afexri ben , làm việc cho hoàng gia nước Pháp.
Mọi người hay gọi tôi là Nhiếp Ảnh Thiên Hoàng "
- Sao chứ ? Nhiếp Ảnh Thiên Hoàng chẳng phải là một chàng trai trẻ tuổi luôn thu về những tin tức rất tuyệt sao ?
- Nghe nói cậu ta nắm giữ rất nhiều điều bí mật của hoàng gia , thậm chí là những băng đảng lớn
" Cậu ta rất hay đi chu du nên ít ai biết được hành tung
- Vì còn trẻ lại tài năng nên mới khiến mọi người kính nể
- Nghe nói mấy lão già trên thương trường cũng phải nể mặt 3 phần.
Trời ơi không ngờ lại đẹp trai như vậy
- Vừa tài lại còn mĩ , đúng là mẫu đàn ông tuyệt hảo
- Cậu ta được liệt vào danh sách người đàn ông hoàng kim của thế giới mà.
- Vậy sao giờ cậu ta lại ở đây ?
.....!
Từng tiếng bàn luận xôn xao càng ngày càng nhiều , người đàn ông nhiếp ảnh kia sao khi nghe xong liền run rẫy
" Mặt nạ da người rớt kìa "
Lời nói bỗng chốc vang lên khiến ông ta vô thức đưa tay sờ mặt , khi quay lại liền thấy Thiên Hạo đang mỉm cươi , biết mình bị gạt ông ta liền tức giận quát
" Thằng ranh con này "
Ông ta xông vào muốn tóm lấy cậu , nhưng chưa kịp thì đã bị Evit quật ngã xuống mặt sàn đầy đau đớn.
Evit lấy tay chạm vào mặt ông ta cởi ra lớp mặt nạ khiến mọi người kinh ngạc
" Đây chỉ là kẻ giả mạo "
Cô thấy mọi chuyện êm xui liền bước lại gần hai ả đang tái mét mặt mài
" Hai vị tiểu thư đây sao lại cho người giả dạng như vậy ? "
" MỌI NGƯỜI ĐÃ THẤY RỒI ĐÓ , NGƯỜI CÓ THỂ GIẢ , THÌ ẢNH CHƯA CHẮC LÀ THẬT.
BÂY GIỜ TÔI SẼ ĐƯA NHỮNG TẤM HÌNH NÀY ĐI KIỂM TRA.
NẾU LÀ THẬT THÌ PHƯỢNG GIA TÔI CHẤP NHẬN SỰ KHINH RẺ CỦA TẤT CẢ MỌI NGƯỜI.
CÒN NẾU NHƯ ĐÂY LÀ ẢNH GIẢ ...!THÌ NHỮNG KẺ ĐÃ VU OAN GIÁ HỌA CHO NGƯỜI CỦA PHƯỢNG GIA SẼ BỊ TRỪNG PHẠT THÍCH ĐÁNG ...! "
Sau khi lời nói của cô vừa dứt thì những tấm ảnh đã được đưa đi , cô quay qua hai ả ta nãy giờ im lặng mà mỉm cười nhẹ
" Xin hai vị tiểu thư gắng đợi chờ "
Lưu Diệc Phi ngước mắt lên nhìn cô đầy ai oán và cay độc
" Tôi khá ghét ánh mắt bây giờ của Lưu tiểu thư , nên xin hãy thu lại nó đi "
" Mày ...!còn sống ? "
" Đúng vậy nha , tôi may mắn nên chưa thể chết được "
" Mày giỏi lắm ...!"
" Quá khen "
Trong thời gian chờ đợi cô bước ra khuôn viên quen thuộc , nơi này cũng chẳng có gì thay đổi cả.
Hít thở hương thơm từ những bông hoa mang lại , cảm nhận luồn gió mát mẻ thổi qua.
Cô cảm thấy tâm tình thật dễ chịu , bỗng từ phía sau cô bất ngờ bị ôm lấy.
Hơi hoảng hốt nhưng cô lại nghe thấy mùi hương quen thuộc.
Mùi hương nam tính bạc hà xộc vào mũi khiến cô kinh hãi
" Tuyết nhi ...!"
Lời nói trầm ấm đau thương vang bên tai cô , đôi mắt đỏ như máu ưu sầu hạ xuống nhìn cái má mịn màng của cô.
" Hòang Phong ? Anh làm gì vậy ? " Cô thật sự kinh ngạc tột độ
" Em thật nhẫn tâm , em đã đi đâu vậy ? Tôi tìm kiếm em mà mãi vẫn không ra.
Em muốn tôi đau đớn mà chết sao ? "
" Anh ...!"
" Em lại còn dám dắt trai về , tôi sẽ không tha cho em "
Hắn cắn vào má cô , khiến cô sợ hãi.
Dù rất nhẹ và không đau nhưng cô vẫn bàng hoàng.
Giọng nói mệt mỏi kia của hắn là sao chứ ? Hắn tại sao lại thành ra thế này ?
" ....!Anh buông tôi ra "
" Không ! Tôi muốn ôm em như thế này.
Cho dù đây là một giấc mơ , thì tôi không muốn mình tĩnh lại.
Tôi muốn bản thân được sống trong giấc mộng ...!mãi mãi không thể tĩnh lại "
" Anh bị làm sao vậy ? Anh bây giờ đang là vị hôn phu của Y Nhu , anh đừng có thân thiết với chị vợ tương lai như thế chứ "
Cô cố giẫy giụa cố thoát khỏi vòng tay săn chắt của hắn nhưng hắn lại càng siết chặt hơn.
Tiếng nói trầm ấm lại vang lên lần nữa bên tai cô thỏ thẻ
" Đừng động , em thật sự rất biết cách chọc giận tôi.
Em là khắc tinh của tôi sao ? Lâm Hoàng Phong tôi chưa bao giờ cảm nhận sự đau đớn nào như thế này , từ khi cha mẹ của tôi mất thì bây giờ ...!tôi đã cảm nhận lại một lần nữa ...!Khi nghĩ rằng em sẽ mãi mãi chẳng bao giờ quay lại , sẽ chẳng bao giờ đứng trước mắt mà đánh tôi.
Mắng chửi tôi , cười với tôi ....! thì trái tim tôi như bị bóp ngạn.
Em có biết cảm giác đó như thế nào không ? "
Biết chứ ? Làm sao cô lại không biết được.
Cô là người rõ hơn ai hết về sự đau đớn tột cùng ấy.
Loại cảm giác khổ sở và tuyệt vọng.
Dày vò trái tim cô bao nhiêu năm.
Nhưng ...!tại sao hắn lại nói với cô những lời này ? Nếu như là kiếp trước thì cô đã vui đến phát khóc rồi.
Nhưng bây giờ lại không ? Khi nghe hắn nói như vậy trái tim cô lại đau , trong đầu cũng chỉ vang lên suy nghĩ
Tại sao anh lại không nói với em những lời này sớm hơn ?
Nếu là kiếp trước cô sẽ ôm chặt lấy hắn và mỉm cười với hắn , nhưng bây giờ lại không thể.
Trái tim cô không hề hạnh phúc mà lại rất đau.
Phải chi hắn mãi mãi đừng nói ra những lời này thì tốt biết mấy.
Cô sẽ không bị đau đớn như vậy ...!
Từng làn gió mát thổi qua , mái tóc cô và hắn lung lay trong gió.
Mang đi nỗi đau cuộn vào không gian.
Từ hai góc khác nhau của khu vườn có hai hình dáng đang núp ở đó , họ cũng đang tản ra sự đau đớn và mỉm cười gượng gạo.
Quay lưng bước đi để lại một khoảng không tâm tối trống rỗng ...!Sự cô đơn ....!