Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi nói chuyện với Thiên Bảo xong cô đã đến bệnh viện , vừa đẩy cửa bước vào cô liền thấy hắn đang uy nghiêm ngồi trên giường bệnh , bên cạnh là một người con trai khác.
Nhìn vào cô sau đó cung kính với hắn rồi lui ra.
Cô có thể nhận ra người con trai này , hắn là Lưu Nhân , thuộc hạ thân cận và là thư kí của Hoàng Phong ...!Cô đặt giỏ trái cây xuống sau đó quay qua hắn định nói gì thì thấy gương mặt yêu nghiệt âm trầm.
Đôi mắt đỏ liếc nhẹ qua cô khiến cô run lên
" C...!Có gì sao ...!? "
" Đi đâu ? "
Tiếng nói lạnh lẽo khiến cô sợ hãi
" Có hẹn ...!với bạn "
" Bạn ? "
Hắn nhếch mài lên nhìn cô , cô sợ hãi cười gượng
" Anh ...!anh có đói không ? Hay để em đi mua cháo cho anh "
" Nấu "
" Dạ ? "
Hắn không nói lại mà chỉ lạnh lẽo nhìn cô , cô hoảng hốt đi vào phòng bếp.
Vì đây là phòng bệnh Vip nên mọi thứ đều đầy đủ ...!
Hắn thấy cô bước vào nhưng vẫn nhìn cô , sự tức giận trong đôi mắt càng hiện rõ.
Hắn liếc về ngăn tủ vẫn còn hơi hé ra.
Trong đó là cả một sấp hình cô và Thiên Bảo cười nói vui vẻ vào sáng sớm.
Vươn tay đẩy mạnh tủ thật kính
Cô nghe được tiếng đọng liền giật mình không dám xoay lại , từng là vợ chồng nên cô biết hắn đang tức giận.
Nhưng chưa thấy hắn đáng sợ như thế này ...!
Khoảng 15 sau cô bước ra với chiếc tạp dề , trên tay là cái mâm nhỏ đựng ly sữa và tô cháo nóng hổi vẫn còn nghi ngút khói.
Hắn nhẹ nhìn qua sau đó ngồi thẳng dậy cầm lấy tô cháo mút ăn , cô cởi bỏ tạp dề sau đó ngồi bên cạnh gọt trái cây
Hắn đưa muỗng cháo vào miệng , cảm nhận hương vị ngọt ngào quen thuộc mà hắn nhớ nhung.
Sau đó lạnh lùng lên tiếng
" Tôi không biết em biết nấu ăn đó "
Cô bỗng sững sờ dừng lại , đúng vậy nhỉ.
Lúc trước khi trở thành vợ hắn cô mới nấu ăn , và cô luôn chờ cơm hắn.
Cô đã vì hắn mà học , nhưng những ngày tháng đó hắn rất ít khi về nhà , mâm cơm lạnh ngắt chỉ có một mình cô.
Nếu có , hắn cũng chỉ ăn vài miếng rồi bỏ đi ...!Ha ! Lần này cô lại nấu cho hắn một lần nữa ...!Cả đời cô chỉ nấu cho hắn ăn , vì hắn mà cố gắng , nhưng ...!hắn lại xem đó như rác rưởi ...!
Hắn lặng lẽ nhìn sự sững sốt của cô , xem ra hắn đã đúng.
Cô đã trọng sinh , và cô đang muốn rời xa hắn.
Nhìn vào tô cháo mà lòng hắn nhói lên , hắn đã khiến cô tổn thương như thế nào vậy ...!
" Em ...!em học "
" Học làm gì ? "
" À thì ! ...!Giải trí "
" Xem ra rất rảnh rỗi ? "
Rảnh rỗi đến mức đi uống cà phê với người đàn ông khác ...!
" Không có ! Em chỉ học chơi thôi ...!"
Cô tiếp tục gọt trái cây , hàng mi rũ xuống che đi đôi mắt.
Hắn ăn hết sau đó cầm ly sữa lên uống , nhìn thấy cô đang gọt trái cây mà tức giận
" Bỏ xuống "
" Hử ? Em gọt gần xong rồi "
" Tôi kêu bỏ xuống "
" ....!Vâng ...!"
Cô ngoan ngoãn bỏ xuống , sau đó ngồi ngây ngắn.
Hắn nắm lấy tay cô dựt qua xem xét , sau đó buông ra lạnh lùng
" Cấm đụng vào mấy thứ đó "
" ...!Dạ ...!"
Cô gượng gạo cười
" Sau này không được nấu ăn cho bất kì ai ...!"
" ...!?? "
" Nghe chưa ...!"
" Nghe ...!"
Hắn nhìn vào cô , đôi mắt nhìn sâu vào mắt cô.
Cô lạnh nhạt nhìn hắn , nhưng không hiểu sao trái tim cô lại đau lên.
Trong đầu cô xuất hiện hình ảnh hắn nhìn cô bằng sự khinh bỉ.
Đôi mắt màu đỏ tuyệt đẹp ấy lạnh lẽo và chán ghét cô.
Nơi đáy mắt cô xẹt qua sự sợ hãi cùng cực , dù rất nhanh hắn vẫn có thể nắm bắt ...!Không nhìn cô nữa mà quay đi
" Em quen Âu Dương Thiên Bảo ? "
" Thiên Bảo sao ? Phải "
" Gọi thân mật quá nhỉ ? "
Hắn lạnh lùng liếc nhẹ cô
" Hử ?? "
" Em ...!"
Bỗng nhiên hắn tức giận khiến cô khó hiểu
" Anh sao vậy ? Thiên Bảo đã giúp em rất nhiều "
" Giúp ? Ha ! Một tên cáo già , đừng qua lại với hắn nữa "
" Anh nói vậy là có ý gì " Cô khó chịu nheo mài nhìn hắn
Hắn thấy vậy liền trầm mặc , đôi mắt đầy sát khí.
Bàn tay nắm chặt nổi lên gân xanh.
Cô cảm nhận được xung quanh lạnh lẽo liền sợ hãi
" Vì một tên xa lạ mà em khó chịu với tôi ? "
Cảm giác lúc này của cô là sao chứ ? Tại sao hắn lại lạnh lùng như vậy ? Giống như ...!giống như kiếp trước ...!
" Anh ấy ...!là bạn em "
" Bạn ? Hừ ! Ra ngoài "
Cô đứng dậy bỏ đi ra ngoài , khi cô bước ra thì Lưu Nhân cũng đi vào.
Còn hắn thấy cô đi , lại càng tức giận
" Chủ nhân "
" Theo dõi cô ấy và mang rượu đến đây "
" Nhưng vết thương của người ...!"
" Ta bảo đi "
Lưu Nhân bất đắc dĩ thở dài
" Vâng ! "
Khi cánh cửa đóng lại hắn liền nhìn ra ngoài.
Đôi mắt đỏ như máu hiện lên sự đau lòng và khó chịu
_______________
Cô tức giận bỏ đi quanh công viên , tâm trạng khó chịu khiến cô không chú ý mà va phải một người nào đó
" Ây da ! Là ai vậy ? "
Tiếng nói nữ nhân vang lên , cô đứng dậy nhìn cô ta.
Cô gái này trông rất trẻ khoảng 20 , 21 tuổi.
Mái tóc uốn lượn màu đỏ rượu chẻ ra hai bên vai.
Đôi mắt to tròn màu đen láy long lanh.
Mũi cao.
Hai má mịn màng.
Môi trái tim hồng nhuận.
Quả là một người xinh đẹp
" Cậu có sao không ? "
Cô đưa tay đỡ cô ấy
" Cái gì mà không đau.
Thật là "
" Tớ xin lỗi "
" Xin lỗi là xong à ...!"
Cô gái đó gắt gỏng ngước lên nheo mài lại khó chịu.
Khi nhìn cô liền kinh ngạc
" Tớ xin lỗi , do tớ không nhìn đường nên va phải cậu "
" Hừ ! "
Cô gái đó không nói gì , chỉ hừ lạnh rồi bỏ đi.
Dù thái độ của cô gái đó không tốt , nhưng không hiểu tại sao cô lại không có cảm giác chán ghét.
Nhất là đôi mắt đó , đôi mắt to tròn đen láy chứa chan sự kiêu ngạo nhưng lại không hề giả tạo.
Sự đơn thuần không tạp chất ...!
Cô phủi bụi trên người rồi bước đi , nhưng vừa mới nhấc bước cô đã nghe thấy tiếng nói quen thuộc của một nam nhân
" Hình như em không vui ...!Lâu rồi không gặp ...!"