Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô mơ màng mở mắt ra , nhìn xung quanh.
Thấy mọi thứ trống vắng liền kinh ngạc , cô nhìn đến phía Thùy Liên đang ngồi ở đó bị trói.
Nhìn xuống dây thừng của mình đã bị cởi bỏ liền đứng dậy.
Cô bước tới cởi trói cho Thùy Liên , nhớ đến Ira đêm qua liền nghi ngờ.
" ...!C...Chị ? "
" Em tỉnh rồi ? Mau ! Đứng dậy "
Cô đỡ Thùy Liên đứng dậy , con bé dụi mắt nhìn ra ánh dương bên ngoài.
Bầu trời mây đen kéo đến , đang chuẩn bị che đi ánh sáng của mặt trời.
" Chị ! Đám người đêm qua đâu ? "
" Chị không biết , em mau về nhà "
" Vâng "
Cô đưa Thùy Liên rời khỏi , bữa tiệc đã sớm tàn.
Cô ngồi trên xe nghi hoặc , nếu như cô không trở lại.
Hắn nhất định tìm cô , nhưng sao lại ...!
Còn có Hàn Như Yên , sao cô ta biết thông tin Thiên Hạo bị bắt cóc ? Chẳng lẽ cô ta có liên quan ? Không đúng ! Ira đã đánh ngất Hàn Như Yên , xem ra họ không liên quan nhau.
Vậy thì tại sao ? Còn có mục đích Ira không bắt cô là gì ?
" Chị ...!chị "
Cô bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ , nhìn qua Thùy Liên đang lo lắng
" Hả ? "
" Tới nhà em rồi , chị vào không ? "
" Không ! Em về cẩn thận "
" Dạ "
Cạch !
Cửa xe đóng lại , cô nhìn tài xế nói
" Tới địa chỉ này ...!"
_________________
Kétttt !
Cô bước xuống nhìn tòa biệt thự trước mặt , người hầu thấy cô liền căng thẳng.
Quản gia vẫn giữ bình tĩnh mỉm cười , lão nói
" Phượng tiểu thư đến tìm thiếu gia ? "
Cô cười nhẹ gật đầu
" Dạ phải "
Cô để ý bầu không khí có gì đó vô cùng kì lạ , quản gia nhìn cô
" Hôm nay thiếu gia không khỏe , hay để lần khác ? "
" Anh ấy không khỏe ? Anh ấy bị làm sao ? "
Cô kinh ngạc lo lắng , quản gia cười nhân hậu
" Không sao ! Chỉ là bị cảm lạnh chút thôi "
Cô híp mắt nghi ngờ , không thể nào.
Đêm qua cô bị bắt , hắn lại không đi tìm.
Nay mới sáng lại bị cảm lạnh ? E là không đơn giản.
Cô nhìn lên trời , mây đen kéo đến mù mịt , đi vào
" Cháu phải xem "
- Phượng tiểu thư
- Xin cô về đi ạ
........!
Đám nữ hầu chặn lại càng khiến cô nghi ngờ , sợ hắn bị thương nguy hiểm đến tính mạng nên mới giấu cô ...!
" Tránh ra đi "
Cô xông vào trong , quản gia nói với nữ hầu.
Họ để cô tiến vào , quản gia nghiêm nghị nhìn theo bóng lưng cô.
Thở dài lắc đầu ...!
" Thiếu gia ...!cậu sai quá rồi "
Cô đi lên lầu , tiếng bước chân lộp cộp vang vọng.
Sự yên tĩnh bao trùm lấy mọi thứ , không khí xung quanh dao động có gì đó kì lạ.
Cô bước đi , không hiểu sao càng đi.
Lòng cô lại càng thắt , trái tim cũng đập nhanh hơn
Thình thịch ...!thình thịch ...!
Cô đưa tay siết lấy ngực trái , sau đó cố quên đi cảm giác khác thường.
Tiến bước đi vào , nhìn thấy cánh cửa cao lớn tráng lệ liền đưa tay ra.
Cánh cửa này cô đã vào rất nhiều lần , nhưng sao hôm nay lại cảm thấy muốn chạm vào nó lại khó khăn như vậy ...!
Cạch !
Cô hít một hơi mở cửa ra , không gian tối đen bên trong được những ánh sáng từ ngoài cửa xông vào.
Cô tựa theo ánh sáng , nhìn sàn nhà vứt quần áo lung tung.
Đôi mắt kính ngạc nhìn đồ nữ nhân , nội y quăng khắp nơi.
Trên giường là hai thân ảnh đang ngủ , cô từng bước đi vào.
Cảm giác nơi giữa ngực có một thứ gì đó dồn nén lại.
Cô nhìn đến chiếc giường rộng lớn , hắn đang ngủ.
Nhưng điều khiến cô kinh ngạc là Ngọc Dao ...!Ngọc Dao đang nằm lên tay hắn.
Tựa vào lòng hắn say giấc , cả hai không mảnh vải.
Cái mền quấn quanh người , chỉ để lộ đôi vai đầy vết hôn của Ngọc Dao càng khiến cô sững sờ.
Họ ngủ rất ngon ...!
Cô thẩn thờ , đôi mắt xinh đẹp phản chiếu hình ảnh của họ.
Hạ mi mắt , nở một nụ cười nhạt.
Hắn vì ánh sáng mà nheo mắt , đưa tay xoa mi tâm.
Cảm nhận có một cơ thể mịn màng bên cạnh liền quay qua nhìn ...!Kinh hãi khi thấy Ngọc Dao.
Ngồi bật dậy , nhìn qua cô đang đứng đó.
" Tuyết ...!Tuyết nhi ...!"
Ngọc Dao vì cử động mạnh của hắn mà tỉnh dậy , thấy cô liền đưa chăn quấn lấy người.
Nước mắt chảy xuống , cô lạnh nhạt quay đi.
Hắn lấy cái áo choàng bên cạnh mặc vào.
Đứng lên kéo tay cô
" Tuyết nhi ! Em nghe anh giải thích "
Cô đưa bàn tay còn lại gỡ những đốt tay của hắn ra , gương mặt lạnh nhạt
" Không cần "
" Không phải ...!Tuyết nhi ...!"
" Đủ rồi ...!Em không muốn nghe "
Cô mỉm cười , đôi mắt hắn ánh lên sững sốt và sợ hãi.
Quay qua Ngọc Dao , đáy lòng lạnh lại như hàn băng.
Sát ý trào ra khiến Ngọc Dao sợ hãi , hắn bóp cổ Ngọc Dao.
Giọng nói như tử thần
" Tại sao cô ở đây ? "
" ...!P...phong ...!khụ ...!"
Cô nhìn thấy liền đi tới đẩy hắn ra
" Anh đủ rồi "
" Tuyết nhi ...!em nghe anh nói.
Anh thật sự ...!"
" Đủ rồi ! Tôi không muốn nghe "
Cô chạy đi , ngoài trời mây đen cuồn cuộn.
Những tia sét xuất hiện đánh vang bầu trời
Rầm ! Đoàng !
Cô chạy đi , hắn kinh hãi đuổi theo.
Cô chạy ra khỏi nhà , hắn vừa chạy vừa kêu
" Tuyết nhi ! Anh xin lỗi , em nghe anh nói đi ...!"
Quản gia nhìn thấy cô chạy ra , nghiêm nghị
" Đóng cửa "
Người hầu đóng cửa lại , hắn kinh ngạc nhìn ông
" Bác làm gì vậy ? "
" Cậu nên để Phượng tiểu thư an tĩnh.
Càng đuổi theo , mọi chuyện sẽ càng rối "
" Quản gia ! Ông nói đi , rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ? "
Hắn sợ hãi nếu lấy vai ông hỏi , quản gia nghiêm nghị lắc đầu.
" Đêm qua tôi đã nghi ngờ , khi Ngọc tiểu thư đưa cậu vào phòng liền đóng chặt cửa.
Tôi gõ cửa đứng bên ngoài suốt nữa tiếng , không ai trả lời.
Liền lấy chìa khóa mở cửa , liền thấy cảnh không nên thấy ...!"
Quản gia nghiêm nghị nói , hắn ngồi phịch xuống ghế vô hồn.
Quản gia lắc đầu
" Tôi thật sự thất vọng về cậu ...!Tôi nghĩ mình đã sai khi khuyên cậu.
Tự cậu giải quyết đi "
Ông quay người định bỏ đi , hắn nếu tay ông lại
" Lưu quản gia ...!cháu ...!cháu phải làm sao đây ? "
Hắn bây giờ thật sự rất sợ , khó khăn lắm mới khiến cô hồi tâm chuyển ý.
Tại sao ? Tại sao chuyện này lại xảy ra ? Cô sẽ không còn cho hắn một cơ hội nào nữa.
Lòng hắn bây giờ rất rối , thật sự mất bình tĩnh.
Lưu quản gian vỗ vai hắn
" Yên tâm ! Cậu hãy bình tĩnh , sẽ biết được đường nên đi "
Quản gia quay đi làm việc , hắn ngồi đó thẩn thờ.
Ngọc Dao đã mặc quần áo tươm tất đi xuống.
Sợ hãi nhìn hắn , hắn liếc qua.
Đôi mắt mang theo tơ máu hằn sâu
" Cút ! "
" Phong ...!"
" Tôi bảo cút "
Hắn gằng giọng , Ngọc Dao đi ra ngoài.
Nhìn bầu trời mà đáy mắt hiện lên ý cười lạnh.
Điện thoại trên tay có dòng chữ ...!
- Xong rồi !
________________
Cô lơ đễnh đi trên đường , cơn gió lướt qua lạnh lẽo.
Đôi mắt nhìn về phía trước vô hồn , trái tim cô nhói lên từng đợt.
Thắt lại , cơn mưa trút xuống tí tách , cảm nhận cái lạnh thấu xương thấm vào da thịt mềm mịn.
Đau ! Cô đau lắm , lần nữa cô ngu dại bị hắn đẩy ra xa.
Hắn tàn nhẫn quá rồi ...!
" Ha "
Mái tóc cô ướt sũng dính sát vào người , những người xung quanh chạy đi trú mưa.
Cơn mưa đang dần lớn hơn , cô không thể khóc nữa.
Nước mắt cạn rồi , mệt rồi.
Cô không cần nữa , hắn gạt cô.
Cô không cần biết chuyện đó là thật hay giả , không quan tâm đó có phải là hiểu lầm hay không.
Nhưng hắn đã phản bội cô rồi , cô không muốn nghe lời giải thích nào nữa.
Đủ lắm rồi
Cô bước đi trong cơn mưa , lòng cô đau lắm.
Sự u uất khiến cô cảm thấy khó thở , như một tảng đá đè nặng trong lòng.
Cô bước đi , chân tay tê dại.
Một chiếc xe lao tới , từ trên xe bước xuống đám người.
Đánh ngất cô đưa lên xe , lao đi như gió.
Một chiếc xe khác chạy tới , Thiên Bảo từ xe bước xuống.
Đứng ngay chỗ cô vừa đứng nghi ngờ
" Kì lạ ! Khi nãy rõ ràng là ...!Chết rồi "
Thiên Bảo hiểu ra , nhanh chóng vào xe chạy đi.
_________________
Lưu Nhân đang nằm trên ghế dài hưởng thụ cơn gió mát , cầm ly rượu uống.
Nhìn cơn biển cuộn trào từng đợt , mây xanh trên trời lướt qua lấp loáng ánh nắng nhạt ...!
Ting ting ting
Điện thoại hiện lên dòng tin nhắn , Lưu Nhân tháo kính mở ra xem.
Sau khi thấy nội dung liền bật dậy
" Cái gì ? Trời ơi , thiếu gia ...!Cậu hại chết tui rồi.
Sao lại làm ra chuyện như vậy chứ ? "
Lưu Nhân mang dép đứng lên , đám vệ sĩ phía sau hỏi
- Chuyện gì vậy Phó quản ?
" Về về ! "
- Sao ? Chẳng phải nói muốn ở đây thêm 1 tháng nữa sao ?
" Ở gì mà ở ? Chết người tới nơi kìa "
Lưu Nhân mặc đồ vets vào , đeo kính nói với đám vệ sĩ
" Chuẩn bị máy bay , trở về ...!"
Lưu Nhân nhìn lên bầu trời trong xanh , hòn đảo tươi mát mang theo cơn gió thanh bình.
Vò tóc
" Thiếu gia ơi ...!tức chết tui mà "
________________
Lăng Triệt ngồi dậy , nhìn tiểu cọp nhỏ bên cạnh vẫn đang ngủ.
Mỉm cười hôn vào cái má mịn màng của Duy Khánh rồi đứng lên vào nhà tắm
Ting ting ting ...!
Duy Khánh nheo mày thức giấc , ngồi dậy nhìn điện thoại trên bàn.
Nhìn xung quanh không thấy Lăng Triệt liền cầm điện thoại lên.
Người gọi đến được đật tên là : LÃO ĐẠI
Duy Khánh nghe tiếng nước bên trong nhà tắm , liền bắt máy
" Ta đã đến "
Tiếng nói một lão già trầm khàn vang lên , sự lạnh lẽo như âm vực khiến Duy Khánh sợ hãi.
Tiếng bên kia lại vang lên
" ...!"
" Ngươi mau đem xác thằng nhóc đó đến đây.
Để cho nó cùng chị nó đoàn tụ "
Duy Khánh ngẩn người , tiếng nói mang theo sự nghiêm nghị tuyệt đối.
Duy Khánh biết lão đang nói ai , nhưng chị ? Chị Tinh Tuyết ?
Duy Khánh kinh hãi run rẫy , đang thẩn thờ liền bị một bàn tay dựt lấy điện thoại.
Nhìn qua liền thấy Lăng Triệt đang âm trầm nhìn vào máy , nhanh chóng biểu cảm biến đổi.
Nụ cười vươn lên ngả ngớn
" Lão già ! Ông đến rồi sao ? "
" Phải "
" Ha ha ! Tôi sẽ tới , tôi cũng rất nhớ ông nha "
" Nhiều lời "
Tiếng tắt máy lạnh lùng vang lên , Lăng Triệt quăng điện thoại xuống giường.
Âm trầm nhìn Duy Khánh
" Nhóc nghe gì rồi ? "
" Anh ...!lão ta là ai ? Chị tôi , chị ấy sao rồi ? Có phải bị lão bắt không ? "
" Hừ ! Nhóc cần gì gấp gáp như vậy ? Cũng đâu phải chị ruột của nhóc "
Lăng Triệt khinh bỉ cười miệt , cơ thể không một mảnh vải.
Chỉ có cái khăn trắng quấn ngang hông , mái tóc ướt sũng.
Những giọt nước long lạnh chảy xuống cơ ngực.
Duy Khánh nắm chặt lòng bàn tay
" Anh thì biết cái gì ? Nói đi , lão ta có phải bắt chị Tinh Tuyết đi rồi không ? "
" Ha ! Đến giờ nhóc còn lo cho người khác.
Nếu đã biết rồi sao không tự cứu mạng mình trước đi ? "
Lăng Triệt lấy con dao trên đĩa trái cây trên tủ , đưa lên nhìn.
Liếc qua Duy Khánh cười ngả ngớn
" Anh ...!anh ...!sẽ không làm vậy ...!"
Lăng Triệt đáy mắt hiện lên kinh ngạc , nhưng vẫn bỡn cợt
" Sao nhóc chắc như vậy ? "
" Chẳng phải anh nói anh thương tôi sao ? "
Duy Khánh mặt nhỏ bình thản nói , cắn nhẹ môi nhìn con dao đang phát ra ánh sáng lạnh.
Lăng Triệt đặt dao xuống , ôm lấy Duy Khánh vào lòng
" Phải ! Tôi rất thương nhóc , sẽ không làm hại nhóc.
Yên tâm ! Tôi sẽ không để nhóc bị gì ...!"
Duy Khánh cảm nhận lòng ngực mát lạnh của Lăng Triệt , đôi mắt hiện lên sững sờ.
Sau đó mỉm cười , cảm nhận vòng tay săn chắt đó
Lăng Triệt nhìn ra ngoài , bầu trời trong xanh.
Đôi mắt ánh lên tia kiên định cùng sát ý ...!
Lão già ...!
_________________
Cô mơ màng , mọi thứ xung quanh cô như một cuốn phim.
Cô lơ lửng giữa không trung , nhìn từng hình ảnh của kiếp trước và kiếp này.
Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn cô , tràn đầy sự khinh bỉ.
Lại chuyển khung cảnh , ngày mà cha mẹ cô chết.
Ông bà ngoại mất đi ...!Tất cả , tất cả hiện về như một bộ phim chạy nhanh.
Cuối cùng là giữa cơn mưa , cô nằm đó.
Thân hình mặc áo choàng che hết cơ thể , từng hạt mưa nặng trĩu trút xuống
" Trong tình cảm , chỉ khi còn yêu ai đó thì nó mới hóa thành thù hận , tình yêu và thù hận mãi mãi chẳng thể dung hòa.
Thù hận càng lớn thì tình yêu cũng càng mãnh liệt.
Hãy nói rằng bạn Hận tôi , còn hơn là nói Yêu tôi khi trong tim bạn hình ảnh của tôi đã hóa thành tro tàn.
Khóc thật nhiều và nước mắt của bạn đối với tôi nó vẫn chỉ là giọt nước , vì tim tôi bạn chỉ là ...!NGƯỜI XA LẠ.
Tình yêu là số 0 , đi đến bao lâu nó vẫn sẽ trở về điểm xuất phát.
Vậy tôi thà không bắt đầu còn hơn là quay trở lại ...!Ha ha haaaa "
Từng lời nói lạnh lẽo cứ vang lên ...!
" Tôi tự hỏi thế giới này tình yêu là gì , lại khiến con người mất đi lý trí ? Khi nỗi đau và tuyệt vọng hòa vào làm một , thì bạn sẽ thấy được điều kì diệu nhất.
Khóc đi , tại sao lại không khóc ? Dưới cơn mưa này ? Tại sao không để nước mắt của bạn cho cơn mưa tẩy rửa ? Tẩy rửa những gì xấu xa nhất trong con người bạn ...!để bạn biết được sự kiên cường mà bạn đang cố thể hiện cũng chỉ là .......!ĐIỀU VÔ NGHĨA ...!Ha ha ha haaaaaa "
Cô nhìn bóng lưng người đó quay đi , trên mặt đất cô ngất xỉu.
Nhìn bóng lưng người đó , mang theo sự nguy hiểm.
Cô đứng giữa không trung , bước đến.
Kinh ngạc khi thấy ánh nhìn đó , đôi mắt đó ...!
Sự chế nhạo của người đó khiến cô thật sự phải nở nụ cười chua chát , mọi thứ biến mất.
Cô ngồi trên ghế , mở ra đôi mắt , mông lung nhìn ánh sáng bên ngoài.
Tầng mây lướt qua , cô nở nụ cười nhạt rồi ngất đi
Nhớ ra rồi ...!người đó ...!
- Lại ngất rồi ?
- Phải ! Kệ đi , máy bay còn lâu mới hạ cánh.
Để cô ta ngủ thêm chút
- Ừ ...!
_________________
Hắn ngồi trên ghế đau đầu xoa mái tóc bạch kim của mình , đôi mắt mang theo sự mệt mỏi.
Trời cũng đã tối , cơn mưa vẫn trút xuống không ngừng.
Hắn cầm chai rượu nốc cạn , quăng xuống đất vang lên tiếng lạch cạch.
Lưu Nhân ngồi đối diện ngán ngẫm nhìn hắn
" Thiếu gia ...!người uống đủ chưa ? "
" Ta là một thằng ...!vô ..
dụng ...!Tuyết nhi ...!chắc ...!chắc chắn rất hận ta ...!Nấc ...!p...phải làm sao đây ...!? "
Gương mặt đã hơi đỏ , hắn đau khổ cất tiếng.
Lưu Nhân nhìn mà mệt mỏi
" Chuyện này người cũng phải bình tĩnh mà suy nghĩ.
Đâu thể thế này "
" Ta đang ...ức ...!uống để tỉnh táo lại đây ...!"
" Thiếu gia ...!"
Lưu Nhân nhìn hắn chán chường , hắn uống hết thêm mấy chai nữa rồi say ngất đi.
Lưu Nhân nhìn ra ngoài cửa thở dài
" Sóng gió này phải kéo dài bao lâu đây ? "
_________________
Cô mở mắt ra , nhìn xung quanh.
Cô thấy mình đang bị trói tay lại , bên cạnh là một nữ vệ sĩ.
Kinh ngạc
" Các người chở tôi đi đâu ? "
Không ai thèm trả lời cô , cô nhìn ra ngoài.
Chiếc xe lao đi rất nhanh , người qua đường xung quanh đều né đi.
Cô kinh ngạc
" Trung Quốc ? Các người là ai ? "
Vẫn không ai thèm trả lời cô , chiếc xe bỗng dừng lại trước một khu vui chơi.
Một đám người mặc đồ đen đã đứng đợi , hai người phía trên bước xuống đi đến chỗ đám người đó.
Cô nhìn theo nheo mày , dường như họ đang nói chuyện ...!
Nhìn qua nữ vệ sĩ bên cạnh , cô đạp mạnh cô ta khiến cô ta văng ra khỏi xe.
Chính mình đạp cửa xe chạy ra ngoài , đám người áo đen đang nói chuyện.
Thấy cô chạy đi liền rượt theo ...!
Cô chạy khắp công viên , những người dân bị xô ra liền chửi mắng.
Cô trốn vào một góc của quán kem , nhìn ra ngoài.
Đám vệ sĩ tìm xung quanh , tản ra chạy đi.
Cô thở phào nhẹ nhõm , bỗng từ eo truyền đến cảm giác đau đớn.
Một luồn điện chạy dọc cơ thể cô , xông thẳng lên tận đầu khiến cô một lần nữa mất đi ý thức ...!
Một kẻ áo đen thu máy chích điện vào túi , vác cô lên vai đi ra.
Bước đến xe bỏ vào
- Nhanh đi đi , cô ta mà biến mất thì xem như cả đám chết hết
- Ừ ! Cảm ơn
Chiếc xe phóng đi , Gia Tuệ đang ăn kem.
Nhìn thấy cô bị đưa lên xe liền kinh hãi , nắm lấy tay Bạch Dương
" Anh xem ! Đó là chị Tinh Tuyết "
" Bọn họ là ai ? "
" Không biết , nhưng e rằng rất nguy hiểm.
Mau ! Liên lạc với Lâm gia "
Gia Tuệ kinh hoảng nói , nhìn theo chiếc xe dần khuất bóng ...!
_________________
Sáng hôm sau :
Hắn ngồi dậy đưa tay lây đầu.
Mê man tỉnh dậy , cả người toàn mùi rượu nồng nặc.
Nhìn mình ngồi trên sô pha , chai rượu đã được dọn dẹp.
Từ ngoài phát ra tiếng ồn ào
" Tránh ra "
- Xin ngài bình tĩnh , chờ thiếu gia tỉnh dậy
" Có chuyện rất gấp , mau tránh ra "
Hắn ngồi dậy nhìn Thiên Bảo xông vào , chưa kịp mở miệng đã bị đấm vào mặt
Bịch !
" Lâm Hoàng Phong ! Anh còn ở đây làm gì ? "
Hắn quẹt vết máu trên khóe môi nheo mày , Thiên Bảo mất bình tĩnh nắm lấy cổ áo hắn
" Âu Dương thiếu có gì từ từ nói "
Quản gia bình ổn nói , Lưu Nhân từ ngoài đi vào
" Thiếu gia ! Ta đã qua nhà kiếm Phượng tiểu thư.
Nhưng từ hôm qua tới giờ cô ấy vẫn chưa về "
" Cái gì ? "
Hắn kinh ngạc , Thiên Bảo buông cổ áo hắn ra
" Tuyết nhi bị bắt rồi "
" Sao ? Là kẻ nào ? "
Hắn sững sốt ngồi phịch xuống ghế , Thiên Bảo nắm chặt lòng bàn tay
" Tôi không biết , hôm qua tôi đã đuổi theo chiếc xe kia nhưng lại không được ...!"
" Thiếu gia ! Tôi đã cho lực lượng đi kiếm "
Lưu Nhân cầm thanh kiếm trên tay nói , hắn vò mái tóc.
Đôi mắt hiện lên mảng lạnh lẽo
" Chết tiệt ! Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra chứ "
" Lâm Hoàng Phong ! Sao anh lại để Tuyết nhi đi trong mưa gió như vậy ? Hai người có chuyện gì ? "
Thiên Bảo hỏi , đôi mắt hiện lên sự nghi hoặc.
Hắn thở dài kể lại chuyện đêm qua
•
•
•
•
•
•
" CÁI GÌ ? "
Thiên Bảo đứng bật dậy , hắn ngồi đó ưu sầu.
" Đêm đó tôi thật sự không biết gì , ý thức bị mất đi.
Chỉ làm theo quáng tính "
Thiên Bảo tức giận ngồi xuống
" Chuyện này anh đã sai.
Làm tổn thương Tuyết nhi.
Tôi sẽ không tha cho anh "
Hắn thở dài , đôi mắt hiện lên mệt mỏi.
Đáy lòng xẹt qua tia sợ hãi
" Thiếu gia ! Là tin nhắn của Bạch thiếu "
Lưu Nhân cầm điện thoại nói , hắn lạnh lùng
" Chuyện gì ? "
" Là tin tức của Phượng tiểu thư "
" Sao ? "
_________________
Một lần nữa mở mắt , cô hiện đang bị trói trên một cái ghế không thể nhúc nhích.
Một căn nhà trống không có gì ngoài sự yên tĩnh và sạch sẽ , nơi đây không một hạt bụi.
Cô nhìn xuống chính mình bị trói chặt , đáy mắt hiện lên tia sáng lạnh.
Từ ngoài ánh sáng chiếu vào , cánh cửa mở ra kẽo kẹt.
Một người đàn ông trung niên cao to đi vào , chiếc mặt nạ dữ tợn che đi khuôn mặt.
Chiếc áo dài luân chuyển phong phạm , khí tức độc ác tàn nhẫn hiện ra.
Sau lưng ông ta là một đám người áo đen khác , nụ cười ông vươn lên.
Cô nhìn cánh cửa đóng lại , đèn bật sáng ...!
" Tỉnh rồi sao cô bé ? "
Cô kinh hãi nghe giọng nói trầm khàn đó , cô không thể nào quên được giọng nói này.
Thân ảnh này ...!là lão ta ...!Phi Ưng
" Ông ...!ông ...!"
" Ha ! Không cần lo sợ như vậy "
Lão cười lạnh , đám vệ sĩ lấy một cái ghế cho lão ngồi xuống đối diện cô
" Ông muốn gì ? "
Cô trấn tĩnh lại lạnh lùng , lão cười nhạt cầm điếu xì gà hút.
" Cô bé biết rõ mà "
" Thứ lỗi tôi không biết "
" Ha ! Tốt lắm , vậy cứ từ từ mà suy nghĩ.
Dù sao màn kịch vẫn chỉ mới bắt đầu thôi "
Lão nói rồi quay đi , cô nhìn theo.
Lòng hiện lên sợ hãi ...!Mọi thứ trở nên yên tĩnh , cô nhắm mắt lại.
Chìm vào dòng suy nghĩ ...!
Lão bước ra , điếu xì gà ngậm trọng miệng lấy ra đưa cho vệ sĩ bên cạnh.
Chiếc mặt nạ quỷ che đi gương mặt , nhưng vẫn để lộ đôi mắt mang theo tưởng niệm cùng hận thù.
Nụ cười lạnh vươn lên
" Ha ! Ta sẽ khiến những đứa con của ngươi ...!chết không toàn thây "