Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kể tử khi cô rơi xuống vực sâu đã 1 năm trôi qua , xác của cô vẫn chưa hề tìm thấy.
Hắn vẫn còn vươn lại một chút hi vọng , nhưng bọn họ cứ nói rằng cô đã bị chìm xuống đáy biển sâu ...!Hắn lặng người nhìn ngôi mộ của cô , trên bia đá sạch sẽ xinh đẹp là bức ảnh cô cười dịu dàng như ánh ban mai.
Những tia bắng ấm áp xuyên qua kẽ lá chiếu rọi lên bia mộ.
Trong bức ảnh , đôi mắt tím vẫn vươn lệ sầu , hắn lặng người đứng đó.
Cơn gió lướt qua lạnh lẽo , đặt bó hoa oải hương xuống.
Hắn cố gắng nở một nụ cười
" Tuyết nhi , em từng nói mình thích hoa oải hương tím biếc.
Nó giống với đôi mắt của em , cũng giống như tấm lòng em vẫn chung thủy yêu anh.
Nhưng ...!tại sao em lại bỏ anh đi lần nữa ? Em có biết , làm như vậy tàn nhẫn với anh tới mức nào hay không ? "
Hắn ngồi xuống , vuốt ve ngôi mộ của cô.
Mỉm cười
" Em biết không , Y Nhu và Evit đã chính thức yêu nhau.
Họ rất vui vẻ , Thiên Hạo cũng đã khỏe lại rồi.
Nó hằng ngày đều học hỏi rất chăm chỉ để thừa kế Phượng gia , nó rất ngoan ...!Tuyết nhi , em có vui không ? "
Hắn nước mắt chảy xuống , đôi mắt hốc hác không chút sự sống nào.
Gương mặt tuy lạnh lùng , nhưng đằng sau đôi mắt chết chóc đó là sự mệt mỏi và cả bầu trời đau thương
" Anh lại mất em rồi , đau lắm.
Anh muốn đi cùng em , Tuyết nhi , muốn ở cạnh em.
Chăm sóc bảo bọc em ở dưới hoàng tuyền , ông trời lần này đã thật sự đưa em đi khỏi anh rồi.
Anh hận trời xanh , tại sao cho chúng ta cơ hội.
Lại lần nữa tước đi ...!"
Hắn ngồi đó , bóng lưng vững trãi cô đơn.
Trời bỗng kéo đến mây đen , che đi ánh nắng chói chang khi nãy , mưa trút xuống dữ tợn và mạnh bạo.
Như muốn đánh xuống thân ảnh hắn , từng giọt mưa như mũi kim ghim vào da thịt đau đớn ...!Lưu Nhân bước lại , trên tay cầm dù che cho hắn
" Thiếu gia ! Người đừng quá đau thương.
Cũng đã 1 năm rồi ...!"
1 năm qua hắn sống trong đau thương cùng cực , ngày ngày lao đầu vào công việc để quên đi hình bóng cô.
Lâm thị càng ngày càng lớn mạnh và vững chắc , nhưng lòng hắn tại sao vẫn một mảng trống trãi và đau thương.
Đêm đến hắn lao đầu vào men say , tìm đến sự cay đắng để quên đi cô.
Nhưng hình ảnh của cô vẫn hiện hữu trong giấc mơ của hắn ...!Như một thước phim , tua đi tua lại ...!
Thiên Bảo cầm dù đi tới , đặt xuống bó hoa.
Nhìn hắn , đôi mắt trở nên ưu sầu
" Anh nên về đi , hôm nay là ngày sinh của Ngọc Dao.
Con anh sắp ra đời rồi , hãy để tâm nguyện cuối cùng của Tuyết nhi trở thành hiện thực ...! "
Đôi mắt đỏ như máu của hắn hiện lên sự độc ác cùng tàn nhẫn , sát khí tỏa lên.
Hắn đứng dậy cùng Lưu Nhân vào bệnh viện , trước khi rời khỏi , hắn nhìn qua cô
" Tuyết nhi , anh sẽ lại tới với em "
Thiên Bảo cũng đi theo hắn , chiếc xe dừng lại trước bệnh viện , hắn đi vào.
Khí thái của một người cao lãnh tỏa ra khiến ai cũng phải e dè.
Ngọc Dao đã có thai sau hai tháng cô chết , cô ta cũng đã ở nhà hắn.
Nhưng hắn vẫn chưa cho cô ta một danh phận nào , ngoài mỗi ngày nhìn cô ta với ánh mắt lạnh thấu xương và hành hạ cô ta.
Thì hắn chưa từng nghĩ tới việc cưới cô ta làm vợ , dù cho Gia gia nhiều lần khuyên bảo ...!
Hắn đi vào , gặp Rezin và Thùy Liên đứng ngồi không yên.
Còn có một ông lão chống gậy ngồi đó , chiếc áo choàng đen dài rũ xuống.
Đôi mắt sắc bén không một cảm xúc.
Hắn bước đến ông lão đó , gương mặt già nua trãi qua việc đời nhìn lên
" Gia gia ...!"
" Hôm nay con nhóc đó cũng sinh rồi , con cũng cưới nó đi "
Hắn lạnh lùng siết chặt nắm đấm , Thùy Liên tuy hồi hộp nhưng trong ánh mắt lại đầy căm phẫn.
Rezin nhìn đến hắn , ngập ngừng ...!
" Hoàng Phong ...!ta biết chuyện này cũng là lỗi của Ngọc Dao.
Nhưng hiện tại nó cũng mang đứa trẻ của Lâm gia , con ...!"
Hắn liếc qua Rezin một cái tàn bạo , ông ta không nói gì nữa.
Gia gia lên tiếng
" Xem xem mày dạy ra đứa con gái gì , Tuyết nhi của lão chết cũng một phần lỗi do đứa con của mày.
Ông già này vốn định cho Tuyết nhi vào làm dâu , lần này thì sao ? Nó chết rồi ...!Rốt cuộc người đó là ai.
Mau mau điều tra cho rõ , thù này lão phải ra mặt cho cháu dâu đã chết của lão.
Lão oanh dọc thương trường hơn 50 năm , chuyện gì chưa từng trãi ? Nay lại bị một tiểu bối không rõ danh tánh giết người mà Lâm gia công nhận , có phải đang vả vào mặt lão một cái hay không ? "
Cây gậy chống mạnh xuống đất , gương mặt già nua lạnh lẽo.
Đáy mắt hiện lên tức giận , dù lão kêu hắn cưới Ngọc Dao.
Nhưng trong lòng vốn chỉ xem cô là cháu dâu ...!
Thùy Liên bước đến , nắm lấy tay ông
" Gia gia ! Cha con không có lỗi , gia gia cũng đừng tức giận mà.
Ảnh hưởng tới sức khỏe "
Ông đưa tay xoa mái tóc của Thùy Liên , cánh cửa mở ra.
Tiếng khóc em bé vang lên ...!
Ngọc Dao được đưa tới phòng hồi sức , bọn hắn đi theo.
Phía bên cạnh giường Ngọc Dao là đứa trẻ trắng trẻo , hắn nhìn đến đôi mắt hiện lên sự tàn nhẫn.
Rezin ôm lấy đứa trẻ , mỉm cười
" Là con trai ...!"
Lâm gia gia nhìn đến một cái , lạnh lùng nói
" Các con mau chuẩn bị đám cưới , lão phải trở về "
Ngọc Dao nhìn Lâm gia gia xoay đi , đôi mắt đang hạnh phúc cũng giảm bớt một chút.
Rezin nhìn đến
" Cha ! Không nhìn cháu cốc sao ? "
" Hừ ! Nhìn cũng nhìn rồi , không cho lão về à "
Lâm gia gia bước đi , Rezin nhìn qua Ngọc Dao
" Con mau nghỉ ngơi đi , vừa mới sinh.
Mệt lắm phải không ?
Ngọc Dao nhìn qua hắn vẫn đang âm trầm , mỉm cười nhẹ
" Anh ! Lại xem con của anh đi "
Hắn bước lại , đôi chân từ từ tiến tới.
Bàn tay đưa ra bế lấy nó , đôi môi nhìn gương mặt bánh bao đang cười với mình.
Mỉm cười nhẹ , Ngọc Dao lòng không khỏi run động.
Chỉ cần có đứa trẻ này , hắn sẽ chấp nhận cô ta.
Theo thời gian cũng sẽ quên đi cô ...!Gia đình họ sẽ hạnh phúc ...!
Hắn đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt cái má của đứa trẻ , Rezin thấy liền thở phào , hỏi
" Con muốn đặt tên cho nó là gì ? "
" Phải đó anh họ , đặt là gì ? "
Thùy Liên nhìn đến hỏi , bàn tay hắn khựng lại.
Sau đó tiếp tục vuốt ve , gương mặt sắc lạnh
" Tên gì ? ...!"
Ngọc Dao hạnh phúc khi thấy hắn nâng niu đứa trẻ như vậy , trong lòng tràn về cảm giác hưng phấn.
Nhưng hành động tiếp theo của hắn khiến mọi người đứng tim ...!
Hắn nhẹ nhàng đưa bàn tay đến cổ đứa bé , đôi mắt tàn độc hiện lên sự hận thù.
" Oa oa ...oa ...!"
Hắn bóp cổ đứa bé , tiếng khóc vang lên khó khăn cùng đau đớn của đứa trẻ.
Rezin kinh hãi
" Con điên sao Phong ? "
Rezin xông lên muốn dành lại đứa bé nhưng hắn càng tăng thêm lực.
Gương mặt Ngọc Dao trắng bệch nhìn con mình , lòng không khỏi tràn ngập sự khiếp sợ ...!
" Anh họ , anh buông đứa trẻ ra "
Hắn tránh đi bàn tay của Rezin , đôi mắt đỏ ngầu bóp mạnh vào cổ đứa trẻ.
Thiên Bảo từ ngoài cửa thấy liền xông lên dựt lấy đứa trẻ
" Anh điên sao ? "
Hắn nhìn bàn tay mình trống rỗng , nở nụ cười lạnh lẽo.
Thiên Bảo nhìn đứa trẻ đang cố gắng hít thở , tiếng khóc đau đớn vang vọng.
Đưa cho Rezin , ông liền lập tức đi tìm bác sĩ.
Thiên Bảo đấm mạnh vào mặt hắn
" Đó là con anh , hổ tử không ăn thịt con , sao anh lại muốn giết đứa trẻ vô tội này ? "
Hắn đưa tay quẹt vết máu ở khóe miệng , đôi mắt một mảng tĩnh mịch nhìn về phía Ngọc Dao.
Cô ta sợ hãi nắm chặt ga giường , đôi mắt hắn như đang nhìn một đóng xác chết.
Như một hố đen khiến lòng người run sợ , hắn vươn môi nở nụ cười càng khiến đáy lòng Ngọc Dao như đóng băng.
Khiếp sợ cùng kinh hãi tràn ngập ...!
" Phải ...!là con tôi mà.
Tôi làm sao nở giết nó chứ "
Lời nói hắn tựa như chế giễu cùng với nụ cười và ánh mắt.
Khiến hắn như một kẻ điên đầy nguy hiểm , hắn bước đến bên chỗ Ngọc Dao.
Cô ta sợ hãi nép vào giường , hắn đưa tay ra vén lọn tóc Ngọc Dao.
" Cô cũng sắp thành vợ tôi rồi , tôi cũng đã có CON ...!Một gia đình hoàn chỉnh nhỉ ? "
Hắn nhấn mạnh chữ con càng khiến Ngọc Dao lo sợ , khóe miệng run rẩy
" P ...Phong ...!đó ...!đó là c...con anh ...!"
" Phải ! Con trai tôi ...!là con của tôi "
Hắn mỉm cười nhẹ , bàn tay đưa ra sau đầu Ngọc Dao.
Đôi mắt lóe qua tinh quang , bàn tay siết chặt nắm lấy tóc Ngọc Dao kéo lên
" Ah ! "
" Ngọc Dao ! Đây là điều cô muốn ? Cô đừng tưởng tôi không biết gì , cô yên tâm.
Tôi sẽ cho cô HẠNH PHÚC mà cô muốn "
Hắn kề vào tai Ngọc Dao nói khẽ , nụ cười ma quỷ hiện lên.
Đôi đồng tử sương lạnh của Ngọc Dao co rút lại sợ hãi liếc qua hắn.
Gương mặt tuấn mĩ giờ đây thật đáng sợ , hắn đứng lên.
Cười lớn
" Ha ha ha ...!ha ah haaaaa "
Thiên Bảo nhìn theo bóng lưng hắn mà thở dài , đôi mắt cũng mang theo sự đau khổ.
Rồi xoay người đi
_________________
Hắn điên cuồng cười đi ra ngoài , mọi người xung quanh nghe thấy nụ cười thê lương nhưng lại mang theo tàn độc và điên dại liền né đi.
Hắn bước ra khỏi bệnh viện , Thượng Quan Gia Huy nhìn bạn mình như vậy liền bước đến
" Phong ! Bình tĩnh lại "
" Bình tĩnh ? Tôi đang rất tỉnh táo ...!Ha ha ha haaa "
Gia Huy nhìn hắn bước đi , Lưu Nhân bên cạnh nói
" Thượng Quan thiếu an tâm , tôi sẽ lo cho thiếu gia "
Gia Huy nhìn theo bạn mình , từ phía sau Tử Doanh đi tới ôm lấy eo Gia Huy.
Hôn vào má
" Em đừng lo lắng quá "
" Yêu khổ như vậy sau ...!?? Từ một người đàn ông lạnh lùng quyết tuyệt , giờ lại như một kẻ điên dại tâm thần ...!"
Gia Huy sầu não nhìn theo bóng lưng đơn độc đau thương kia , Tử Doanh bỗng bế Gia Huy lên
" Anh sẽ không phạm phả sai lầm như bạn em.
Lần tới chúng ta chính thức đám cưới , giờ về lựa ngày "
________________
Duy Khánh đến nhà của cô , đôi mắt phủ nước nhìn căn biệt thự.
Y Nhu nhìn thấy liền đi tới vuốt tóc nó
" Sao vậy ? Vào đi "
Lăng Triệt đi phía sau mỉm cười , Y Nhu cũng vui vẻ chào hỏi
" Cảm ơn anh , Lăng Triệt.
Đã luôn chăm sóc Duy Khánh thay chị tôi "
" Không có gì ...!tôi cũng rất cảm kích Tinh Tuyết đã hiểu cho tôi "
Lăng Triệt nhìn xuống thân ảnh Duy Khánh đã cao hơn một chút , 1 năm qua Duy Khánh luôn ở bên hắn.
Được chăm sóc cho người yêu nhỏ bé của mình , còn điều gì hạnh phúc hơn chứ ...!
" Hôm nay là tròn 1 năm chị em ra đi.
Có cả Bạch gia cũng đến chia buồn , mọi người vào đi "
Duy Khánh bước vào , Evit từ đâu xuất hiện nắm lấy Duy Khánh bế lên
" Chào nhóc , lâu rồi không gặp "
Lăng Triệt nhìn thấy âm trầm , Thiên Hạo mặc âu phục ngồi đó lạnh nhạt
" Chào ! Khỏe chứ ? "
" Em rất tốt , còn anh ? "
" Tốt "
Evit nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Lăng Triệt , liền buông tay bỏ thằng nhóc xuống
" Ha ha ! Chỉ bế một chút , đừng nhìn tôi như tội nhân thiên cổ chứ "
Ông bà Phượng ngồi trên ghế , nhìn thấy Duy Khánh bà Phượng liền ngoắc nó lại.
" Chào bác "
" Ngoan lắm , con sống có tốt không ? "
" Dạ rất tốt "
" Thằng nhóc này đáng yêu thật , con được Tinh Tuyết nhận nuôi.
Cũng là người Phượng gia , con muốn gì cứ nói.
Ta đáp ứng con "
" Không có ! Con chỉ muốn ...!nhanh chóng tìm lại ba mẹ.
Chị Tinh Tuyết đã cho con hi vọng , chị ấy như người thân của con vậy ...!"
Duy Khánh mỉm cười nhạt nhìn xuống đất , bà Phượng vuốt tóc Duy Khánh
" Thằng bé này ...!"
Gia Tuệ và Bạch Dương đi vào , Gia Tuệ bước đến cạnh Y Nhu , Y Nhu mỉm cườ nói ...!
" Tới đủ rồi sao ? Chúng ta đi thắp hương cho chị đi "
" Ông bà Bạch , chào mừng "
Ông Phượng đứng lên chào họ , bà Bạch mỉm cười nhẹ
" Xin chia buồn cùng mọi người "
" Tôi nói này ông Phượng , sao ông không tuyên bố con bé Tinh Tuyết đã chết ? Để tổ chức đám tang "
Ông Bạch nhìn bạn mình hỏi , ông Phượng nghiêm nghị thở dài
" Vẫn chưa tìm thấy xác của nó , thằng nhóc Hoàng Phong một mực không cho tuyên bố.
Tôi cũng đành chiều theo thằng nhóc đó "
" Hử ? Tôi nghe nói nó có con rồi "
Bà Bạch nói , không khí trầm lại.
Ông Phượng mỉm cười
" Được rồi , cũng chúc phúc cho nó.
Chúng ta đi thôi , vào tiền sảnh ...!"
Mọi người chuẩn bị đi vào , bà Bạch bỗng nhiên nhìn đến Duy Khánh.
Sững người
" C...con ...!trai ...!"
Mọi người quay qua bà ngơ ngác , đôi mắt xanh lá của Duy Khánh dừng trên người bà.
" Bác có gì sao ? "
Bà Bạch thấy Duy Khánh , nước mắt chảy xuống chạy tới.
Hai tay sờ lấy người nó
" Con tên gì ? Cha mẹ là ai ? "
" Con ...!là Duy Khánh , từ nhỏ ở cô nhi viện "
Duy Khánh rất có hảo tình với người phụ nữ này , Bạch Dương lên tiếng
" Mẹ , có chuyện gì sao ? "
" Không ! Đôi mắt nó rất giống cha con và con "
Bà Bạch nhìn lõ Duy Khánh , thằng bé nhìn đến Bạch Dương
" Chị Tinh Tuyết luôn nói em giống một người mà chị ấy quen.
Hóa ra là anh sao ? "
" Hử ? Nhóc đẹp trai giống anh đó "
Ông Bạch nhìn thấy vợ như vậy liền suy nghĩ , sau là hoảng hốt
" Bà nghĩ xem , nó có phải ...!"
" Đúng ! Nó là con trai thất lạc của chúng ta.
Là con chúng ta "
Bà Bạch nghẹn ngào nói , mọi người sững sốt.
Duy Khánh điến người , ông Bạch bước đến bế Duy Khánh lên
" Phải ! Nó trông rất giống Bạch Dương khi nhỏ.
Ông bà Phượng , chuyện quan trọng.
Chúng tôi phải đi đến bệnh viện , mong mọi người thứ lỗi "
" Không sao ! Mau đi đi "
Ông Phượng hối thúc , người của Bạch gia đi hết.
Lăng Triệt nãy giờ sững sờ cũng đi theo.
Trong lòng dâng lên mối sợ hãi , sợ người mình yêu thương bị cướp đi mất ...!
________________
Hắn điên cuồng đi đến bia mộ cô , ngồi xuống.
Ngoài trời mưa tầm tả , Lưu Nhân cầm dù đứng một góc nhìn , táng cây dày đã che đi ngôi mộ cho cô.
Hắn cầm lấy chai rượu , dựa vào góc cây
" Tuyết nhi ! Anh sẽ trả thù cho em , trả thù cho em.
Anh sẽ khiến con cô ta và cô ta cùng nhau đau khổ "
Hắn nhớ lại kiếp trước khi cô mang thai , hắn đã khiến cô phải sảy thai.
Những ngày tháng đó hắn không dám đối mặt với cô , không dám về nhà.
Cứ trốn chui trốn nhủi ngốc nghếch trong phòng , mỗi lần nhìn thấy cô hắn lại sợ hãi và đau lòng.
Trái tim thắt lại như bị bóp nghẹn ...!
Con hắn , con của hắn và người con gái hắn yêu.
Đã bị chính tay hắn giết ở kiếp trước , hắn độc ác như vậy ...!Cả con mình cũng giết được.
Vậy thì sao đứa trẻ đó hắn lại không giết được chứ ? Nhưng cô ...!cô không cho phép hắn làm vậy.
Nếu hắn muốn giết đứa trẻ đó thật , thì Thiên Bảo cũng đã không cướp lại được.
Lúc đó trong đầu hắn chỉ muốn giết Ngọc Dao và đứa con cô ta.
Muốn quăng đứa trẻ mới sinh đó từ trên cao xuống đất ...!Nhưng ...!hắn lại bất chợt nghĩ tới cô.
Máu chảy ra khắp nơi , gương mặt cô trắng nhợt ôm bụng.
Sợ ...!hắn thật sự sợ ...!Đứa trẻ đó vô tội , cô sẽ giận hắn mất ...!
" Tuyết nhi , anh xin lỗi ...!Xin lỗi ...!"
Cô đã tha thứ cho hắn , mà hắn lại lần nữa làm tổn thương cô.
Hắn đáng chết , đáng chết mà ...!
Chai rượu cầm trên tay nốc thật nhiều.
Rượu từ cổ họng chảy xuống , đi vào bụng như có gì quặn thắt khiến hắn đau đớn ...!
" Khụ ...!khụ ...!khục khục ...!"
Hắn đưa tay lên ho , bàn tay đưa ra.
Một búng máu đỏ tươi trên bàn tay hắn , nụ cười vươn lên nhạt ...!Chai rượu lăn xuống đất.
Hắn từ từ ngã đầu lên ngôi mộ đá
" Tuyết nhi , anh thật muốn đi cùng em "
" Thiếu gia ...!thiếu gia "
Lưu Nhân kinh hãi chạy tới kêu hắn , đôi mắt hắn mơ màng nhìn trong mưa.
Cơn gió lướt qua hung bạo , phía sau bụi cây.
Hắn mơ màng nhìn thấy bóng dáng ai đó đứng nhìn mình , thân ảnh đó quay đi.
Hắn vươn tay ra , đôi mắt nặng trĩu
" Đừng đi ...!Tuyết nhi ...!đừng đi "
________________
Mọi người chờ kết quả xét nghiệm ADN , bà Bạch suốt khoảng thời gian cứ hỏi đủ điều.
Bạch Dương nhìn bác sĩ
" Ông phải làm nhanh nhất , nội trong ngày hôm nay phải có kết quả.
Nếu không thì đừng trách "
" Anh bình tĩnh lại , đừng có quá đáng thế chứ "
Gia Tuệ lên tiếng trách móc , Bạch Dương buông áo bác sĩ ra.
Lăng Triệt đứng một góc nhìn Duy Khánh đang trầm mặt , gương mặt nhỏ nhắn hồi hộp chờ đợi
- Có ...!có kết quả rồi
Bác sĩ chạy ra thở dốc , ông Bạch dựt lấy mở ra.
Đôi đồng tử xanh lá liếc trên dòng chữ , thất vọng buông xuống
" Không phải ...!thằng bé không phải con chúng ta "
" Cái gì ? Không thể nào , em có thể cảm nhận được.
Nó là con của mình "
Bà Bạch sững sốt , Duy Khánh thất vọng ngồi đó.
Lăng Triệt vui vẻ bước tới , nắm lấy tay Duy Khánh
" Về thôi "
Bà Bạch nhìn thấy nước mắt chảy xuống , kéo tay nó lại
" Không ! Ta là mẹ của con , con không được đi "
" Bà à ! Đừng như vậy , thằng bé có lẽ đã chết rồi "
Ông Bạch an ủi , bà ôm đầu
" Không ! Con em chưa chết , nó vẫn còn sống.
Ông nói dối , nói dối "
" Mẹ à ! Bình tĩnh lại đi "
Bạch Dương nhìn mẹ mình đau lòng gào thét như vậy , lòng không khỏi thắt lại.
Bỗng một vị bác sĩ nữ chạy tới
- Mọi người , xin ...!xin lỗi ...!chúng tôi lấy nhầm kết quả.
Xin ông bà thứ lỗi
" Cái gì ? Bệnh viện các người làm việc kiểu gì vậy ? Lấy nhầm kết quả , có tin tôi phá tan nơi này không ? "
Bạch Dương tức giận quát , Duy Khánh ánh lên tia hi vọng nhỏ nhoi.
Còn Lăng Triệt lại siết tay thành nắm đấm , ông Bạch cùng vợ mình từ từ mở kết quả.
Tận đáy lòng như có tảng đá vô hình đè nặng.
Nhìn thấy cái tên đã đúng , sau đó là chỉ số : 99,9999999 %
Liền không cầm được nước mắt , nhào đến ôm lấy Duy Khánh
" Con trai , con trai của mẹ "
Duy Khánh ngẩn người , Bạch Dương xem lại nhiều lần.
Liền vui vẻ ...!Không khí gia đình đoàn tụ , bà Bạch nắm lấy vai Duy Khánh
" Con trai , con có giận mẹ không ? "
" Mẹ ...!người ...!thật sự là mẹ con ? "
" Phải ! ...!Ta là mẹ con "
Bà Bạch nghẹn ngào , Duy Khánh nước mắt chảy xuống.
Ôm lấy cổ bà
" Mẹ ...!! "
" Con ngoan ...!con ngoan "
Lăng Triệt nở nụ cười chế giễu , tự thấy mình là người thừa liền muốn quay đi.
Bạch Dương nhìn thấy liền cười đểu
" Em rể ! Sao đi vội vậy ? "
Lăng Triệt nghe hai từ em rể liền khựng lại , ông bà Bạch nhìn nhau.
Bà Bạch không cam lòng nhìn Lăng Triệt
" Mới nhận lại con , chẳng lẽ lại gả đi sớm như vậy ? "
Lăng Triệt quay lại , đôi mắt ánh lên tia hi vọng
" Hai bác chấp nhận con sao ? "
" Hử ? Con có tình với thằng bé , thằng bé cũng rất quý con.
Tại sao lại không , nhưng mà ta vừa mới nhận lại con trai.
Làm sao nỡ gả đi đây "
Ông Bạch nhìn Duy Khánh đang đỏ mặt , Lăng Triệt gấp gáp
" Không sao ! Con có thể ở rể "
" Vậy thì được rồi "
Bà Bạch vui vẻ nói , Duy Khánh nãy giờ nghe mà mặt đỏ như cà chua
" Các người nói gì vậy chứ "
Gia Tuệ nhìn qua , cười gian
" Còn không mau gọi chị dâu ? "
" Chị dâu "
Không khí vui vẻ hạnh phúc được xum vầy , ở góc tối một bóng dáng nâng lên nụ cười dịu dàng.
Sau đó xoay người biến mất ...!
Một phương trời đầy rẫy đau thương cùng tiếc hận , một nơi lại hạnh phúc vui vẻ ...!Hai nơi rất gần nhưng sau lại quá xa ...!Liệu nơi chân trời đau thương ấy có biến mất , mà thay vào đó là hạnh phúc trọn vẹn ?
_________________
Minh Vũ ngồi trên ghế , trên tay là bức hình cô mỉm cười dưới hoa hướng dương.
Bàn tay vuốt ve tấm ảnh , đôi mắt hổ phách mang theo đau thương
" 1 năm rồi , đã 1 năm trôi qua ...!Tại sao ...!thù đã trả xong.
Nhưng lại không cảm thấy nhẹ nhõm ...!"
" Anh hai ...!"
Một cô gái ngồi xe lăn đi tới , Ira ở phía sau đẩy xe.
Minh Vũ nhìn đến
" Ngữ Tình , sao em ra đây ? "
" Anh hai , em biết hết rồi.
Tại sao anh làm vậy "
" Là do cô ấy hại em như vậy , trở thành người tàn phế ...!"
" Em không trách cậu ấy , là do em tình nguyện.
Anh hai , anh thật quá đáng "
Ngữ Tình nhìn vào anh trai mình đau khổ , hai chân đã không còn cảm giác gì nữa.
" Anh ...!xin lỗi "
" Người anh xin lỗi không phải là em , mà là Tuyết Tuyết "
Minh Vũ nắm chặt tay , lòng đau nhói nhìn người con gái trong hình.
" Anh sẽ đến nhà cô ấy xin lỗi "
" Con đang nói gì vậy con trai ? "
Một tiếng nói trầm khàn lạnh lùng vang lên , Minh Vũ cảnh giác lạnh lùng nhìn về hướng cửa.
Ira bảo vệ Ngữ Tình lùi lại , Phi Ưng đeo mặt nạ quỷ đi vào
" Ông đến làm gì ? "
Minh Vũ lạnh giọng hỏi , Phi Ưng nhìn con trai và con gái mình , cười lớn
" Ha ha ha ! Đến thăm con mình cũng cần lý do sao ? "
" Ông xem chúng tôi là con sao ? "
Minh Vũ nở nụ cười khinh bỉ
Bốp ! Bịch !
Phi Ưng đá vào bụng Minh Vũ một cái , khiến hắn văng ra ngã trên đất.
" Anh hai ...!"
Ngữ Tình hoảng hốt , Minh Vũ ôm bụng đau đớn đứng lên
" Mày dù sao cũng là con tao , tao cũng đã quá dung túng cho mày.
Đừng được nước lấn tới "
" Ông làm khổ mẹ tôi , hành hạ bà ấy không bằng một con chó.
Ông vốn không yêu bà , chỉ lợi dụng bà ấy cướp đi cái bang phái này "
" Ha ha ha ! Thì sao ? Bọn súc sinh như mày thì hiểu gì ? "
Minh Vũ đôi mắt hận thù nhìn Phi Ưng , ông ta cười lớn
" Ông muốn giết chúng tôi ? "
" Giết ? Không , tụi mày còn giá trị , thằng Lăng Triệt phản bội tổ chức.
Tao muốn mày bắt nó , lấy thông tin bí mật của máy tính "
" Ha ! Ông giỏi lắm mà ? Sao không tự làm ? "
Minh Vũ cười khinh miệt , Phi Ưng nheo mắt lại , bỗng từ phía cửa xông vào một đám sát thủ bắt lấy Ngữ Tình.
Ira bị khống chế lại , Minh Vũ kinh hãi cắn chặt răng.
Bàn tay siết thành nắm đấm
" Ông muốn gì ? "
" Tao đã nói rồi "
" ...!Được "
" Ha ha ha ! Tốt lắm , tao chờ tin mày "
Phi Ưng quay đi cười lớn , Ngữ Tình cũng bị đưa đi.
Ira nhìn Minh Vũ đang thẩn thờ
" Thiếu gia , nên làm gì ? "
Phịch !
Minh Vũ ngã xuống đất , đôi mắt vô lực
" Ông ta ...!tôi không thể đoán được ông ta đang nghĩ gì.
Rõ ràng năm xưa có thể giết Tinh Tuyết , nhưng lại thả vào tay tôi.
Muốn giết nhưng dường như lại không nỡ ...!Ông ta rốt cuộc hận ai mà lại làm ra nhiều chuyện như vậy chứ ? "
" Thiếu gia ...!"
" Mau cho người bắt lấy Duy Khánh , đừng làm hại đến nó.
Chỉ cần lấy được những thông tin bí mật đó , thì cứ giảm thiểu tối đa gây thương tích nhất có thể.
Tôi không muốn lại sai ...!"
" Rõ ...!"
Minh Vũ nhìn xuống đất , đôi mắt hổ phách đau đớn nhắm lại
" Xin lỗi ...!"