Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mọi thứ xung quanh như ngừng trôi
Các học sinh giống như những chú chim cút, có người định bước ra nói gì đó, nhưng lại bị người bên cạnh kéo lại, chỉ biết im lặng.
Thầy Vương đẩy kính lên, nói với Thẩm Thành: "Mặc dù em là người đầu tiên xuống dưới, nhưng em cũng đã giúp đỡ bạn xử lý tình huống khẩn cấp, xem như có cả điểm tốt lẫn điểm xấu. Sau khi về nhà, em hãy viết bản kiểm điểm. Lần này em phạm lỗi lớn, lần sau không được tham gia các hoạt động leo núi nữa. Tất nhiên, các bạn khác cũng phải lấy đó làm bài học..."
Trong ánh mắt của Thẩm Thành thoáng hiện sự châm chọc nhạt nhẽo.
Cậu thiếu niên không nói lời nào, như thể ngầm thừa nhận tất cả, dường như không có lý do gì để biện hộ. Một màn kịch như thế kết thúc cũng không phải là điều tồi tệ.
Không biết vì sao, thầy Vương nhìn Thẩm Thành đứng đó mà cảm thấy có trong lòng chút chột dạ không rõ nguyên do, khiến thầy chỉ muốn nhanh chóng kết thúc mọi chuyện: "Được rồi, chúng ta nên tiếp tục hành trình, nếu không ai có ý kiến gì..."
"Thưa thầy, em có ý kiến."
Bên bờ suối, một cậu nhỏ núng nính giơ tay lên. Tuy cậu không quá nổi bật so với các bạn xung quanh, nhưng lại là người duy nhất bước lên, cậu lặp lại: "Thưa thầy, em có ý kiến."
Thẩm Thành nhìn lướt qua cậu.
Cậu nhóc do quá căng thẳng, giọng nói run rẩy, nhưng vẫn cứng cỏi mở lời: "Nếu Thẩm Thành phải viết kiểm điểm vì việc chơi ở suối, không thể tiếp tục tham gia hoạt động leo núi, thì em xin trở về cùng bạn ấy."
Thầy Vương sửng sốt.
Gió xuân mơn man nhẹ nhàng thổi qua bờ, lưu luyến như có ý níu kéo.
Giản Thời Ngọ nói một cách bình tĩnh: "Nếu không có lớp trưởng, em đã không đạt được điểm tốt để tham gia chuyến đi này, là cậu ấy đã cho em cơ hội. Ai đã làm gì, đều có trời xanh nhìn thấy. Mẹ em từ nhỏ đã dạy em sống phải biết ơn, phải có lương tâm."
Cậu nói cho thầy nghe, nhưng nhiều học sinh khác mặt mày biến sắc. Họ có thể tự dối lòng, nhưng giờ phút này, như có ai đó giơ tấm gương ra trước mặt, buộc họ phải nhìn thẳng vào chính mình.
Ánh mắt Thẩm Thành khẽ lay động, đôi mắt đen láy phản chiếu bóng dáng Giản Thời Ngọ.
Phía sau, Hầu Tử cũng giơ tay: "Thưa thầy, em cũng xin phép được về."
Hai học sinh đều có ý phản kháng, khiến thầy Vương tức giận đến mức mặt mày biến dạng.
Trong đám đông, Quý Bắc Xuyên hét lên: "Giản Thời Ngọ, cậu nghĩ cậu nói trở về là có thể trở về sao? Trường học này là của cậu à? Xe đưa đón là xe riêng của cậu chắc?"
Giản Thời Ngọ tự nhiên thấy buồn cười, lộ ra nụ cười rạng rỡ: "Không thể tiếp tục leo núi đúng là đáng tiếc, nhưng tớ cảm thấy thật thoải mái. Cậu leo núi tiếp thì sao, có dám ngẩng đầu lên mà đi không?"
"Cậu!"
Quý Bắc Xuyên tức đỏ cả mặt.
Cậu quay đầu nhìn những học sinh khác, nhưng lại phát hiện hầu hết đều lặng im xấu hổ, lời của Giản Thời Ngọ như một tảng đá nặng đè lên lòng họ, khiến họ không dám ngẩng đầu.
Cuối cùng ——
Khổng Văn Tĩnh là người đầu tiên bước ra: "Thưa thầy, xin lỗi, không phải Thẩm Thành dẫn chúng em xuống, mà là chúng em tự chạy xuống. Nếu lớp trưởng phải về, thì em cũng xin về cùng."
Quý Bắc Xuyên không thể tin vào mắt mình.
Có người thứ nhất, thì sẽ có người thứ hai, lương tâm dày vò khiến họ rất đau khổ
"Thưa thầy, xin lỗi, em cũng có lỗi."
"Phạt em đi, là em tự mình xuống."
"Thưa thầy, em cũng..."
Ban đầu giống như những con chim cút, cả lớp bỗng như được Giản Thời Ngọ khơi dậy, lần lượt tự nhận lỗi, thật là náo nhiệt.
Trước đây họ không quen thân với Thẩm Thành, nhưng lại rất sợ Quý Bắc Xuyên, nên không ai dám mở miệng. Nhưng giờ họ đã mang ơn Thẩm Thành, Giản Thời Ngọ nói rất đúng, mặc dù bị phạt rất buồn, nhưng nếu ở lại mà trong lòng dày vò, liệu có thoải mái hơn không?
Thầy Vương tức đến đau đầu: "Các em, các em..."
Còn cô gái bị thương, thấy các bạn đều nhận lỗi, cô bé khẽ liếc nhìn Thẩm Thành, phát hiện cậu thậm chí không muốn liếc mắt nhìn mình, trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Giản Thời Ngọ nói rất đúng, bản thân có thể tự đánh lừa chính mình, nhưng không thể trốn khỏi lương tâm, thậm chí ông trời cũng sẽ không tha cho cô. Đã phạm sai lầm, không thể tiếp tục sai nữa.
Nghĩ vậy, cô bé lấy hết can đảm nói to: "Thưa thầy, em cũng có chuyện muốn nói, xin lỗi, là em tự mình nghịch nước dẫm phải mảnh pha lê, em thấy Quý Bắc Xuyên đi xuống suối nên nghĩ rằng không có nguy hiểm. Lớp trưởng thấy em bị thương mới đến giúp, thầy không cần phạt cậu ấy, em xin lỗi."
Thầy Vương loạng choạng, có chút không tin nổi nhìn cô bé, tất cả xảy ra quá đột ngột, thầy thậm chí còn hơi ngỡ ngàng.
Khi đội cứu hộ đến, mọi người vội vàng đưa cô gái bị thương xuống núi. Thầy Vương chưa kịp nói gì đã bị những người có trách nhiệm trách mắng một hồi. Trước khi đi, cô bé còn định kéo tay Thẩm Thành, nước mắt tuôn rơi: "Cảm ơn cậu Thẩm Thành, xin lỗi, cậu có thể tha thứ cho mình không..."
Thẩm Thành khẽ né người, không để cô chạm vào.
Thầy giáo đi rồi, những đứa trẻ khác cũng chạy đến.
Bọn họ lúc trước không đứng ra, giờ trong lòng đều rất áy náy. Dù chỉ là những đứa trẻ mười mấy tuổi, tâm tư chưa quá phức tạp, giờ đây bọn chúng vây quanh Thẩm Thành, tranh nhau nói:
"Lớp trưởng."
"Cậu vừa rồi thật dũng cảm, dám lấy mảnh pha lê ấy, mình còn bị dọa sợ luôn."
"Thẩm Thành, cậu băng bó rất thành thạo, cậu từng học qua à..."
"Lớp trưởng, cậu còn giận không?"
Đột nhiên bị bao vây bởi những lời nói ríu rít, Thẩm Thành cảm thấy vô cùng bất lực. Khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng của hắn nay như bị nứt ra, cậu nói cứng ngắc: "Không có."
Những đứa trẻ kia lập tức tươi cười.
Bọn họ cảm thấy, Thẩm Thành cũng không phải là người quá lạnh lùng, hắn rõ ràng là người tốt, học giỏi, cũng rất nghĩa khí. Vậy mà trước đây họ lại không nhận ra.
Không xa đó, cậu nhỏ bếu mầm thấy Thẩm Thành cứng đờ, liền xông tới giải vây: "Ôi chao, lớp trưởng, tay cậu còn chưa rửa, để mình về lấy bình nước rửa cho cậu nhé!"
Vết máu khi băng bó còn lưu lại trên bàn tay dài và thon của hắn, nhìn ghê người nhưng cũng thật đẹp.
Thẩm Thành nhìn cậu, ánh mắt không còn lạnh lẽo như trước, hắn nói: "Lấy bình nước à?"
Cậu nhóc đáp lại đầy lý lẽ: "Đúng vậy."
Nhìn thoáng qua dòng suối nhỏ róc rách bên cạnh, Thẩm Thành nhướng mày: "Chỗ này không phải có sẵn nước sao?"
Giản Thời Ngọ sững người, một lát sau mới phản ứng kịp
Các bạn học vây quanh Thẩm Thành, cười nói vui vẻ, mọi người thoải mái cười đùa, không khí ấm áp lan tỏa. Trong khoảnh khắc ấy, Giản Thời Ngọ khẽ liếc nhìn, ngạc nhiên phát hiện Thẩm Thành cũng đang mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy Thẩm Thành cười.
Gương mặt tuấn tú của hắn, khóe môi hơi nhếch, đôi mắt sắc sảo khẽ nheo lại, ánh mắt đen láy hiện lên một nụ cười nhẹ. Ánh mặt trời buổi trưa chiếu lên người hắn, như thể lớp băng lạnh giá ngàn năm tan chảy, thật đẹp đến nao lòng.
Thế giới như lắng lại, tĩnh lặng đến mức cậu có thể nghe thấy cả nhịp đập trái tim mình.
Không hiểu sao, mặt cậu bếu dần đỏ lên.
Mọi người ai cũng đến tìm đến Thẩm Thành, họ quây quần nói cười vui vẻ. Quý Bắc Xuyên bị bỏ lại một mình, không ai trách hắn vì đã xuống suối trước, nhưng cũng chẳng ai đến tìm hắn. Giờ đây, Thẩm Thành là anh hùng trong mắt mọi người, còn Quý Bắc Xuyên như trở thành thứ gì đó đáng bị tránh né, không ai dám đến gần.
"Ai."
Một cái vỗ nhẹ vào vai, Giản Thời Ngọ quay lại nhìn thấy Hầu Tử.
Hầu Tử liếc mắt nhìn Thẩm Thành đang rửa tay ở phía xa, rồi nói với Giản Thời Ngọ: "Xem tớ vừa nhặt được gì của lớp trưởng nè."
Trên tay cậu ta là một tấm thẻ.
Giản Thời Ngọ nhìn thoáng qua: "Đó là thẻ của Thẩm Thành, kia là sinh nhật của cậu ta?!"
Hầu Tử làm mặt quỷ: "Đúng vậy, tin sốt dẻo đó!"
Giản Thời Ngọ nhìn thấy thầy giáo đang tiến lại gần, nhanh chóng chuẩn bị mang thẻ trả cho Thẩm Thành, rồi nói: "Tối nay chúng ta bàn thêm chuyện này."
Chưa kịp nói hết, thầy Vương đã đến nơi.
Thầy cười ngượng: "Lần này bỏ qua nhé, xếp hàng đi tiếp thôi."
Không ai ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy, vừa mừng vừa thở phào nhẹ nhõm. Nhiều người thầm cảm ơn vì mình đã đứng ra nhận lỗi, nếu không, suốt chuyến đi này sẽ không tránh khỏi bị câu nói của Giản Thời Ngọ ám ảnh.
___
Buổi tối.
Cả nhóm học sinh đã đến giữa sườn núi, cắm trại, dựng lều để nghỉ ngơi. Giản Thời Ngọ đang ngồi trong lều của mình thì nghe thấy tiếng động bên ngoài. Khoá lều kéo ra, cậu nhìn thấy Hầu Tử: "Tớ đến bàn tiếp câu chuyện đó."
Giản Thời Ngọ vừa định mời cậu ta vào, nhưng Hầu Tử lại chỉ ra ngoài nói: "Khụ khụ, thực ra, không chỉ có mình tớ đâu."
Bên ngoài còn có khá nhiều người đứng, sơ sơ cũng phải hai ba chục người vây quanh.
Giản Thời Ngọ tròn mắt ngạc nhiên: "Chuyện gì đây?"
Hầu Tử ho nhẹ, có chút ngại ngùng: "Cậu biết đấy, tớ không may lỡ lời, thế là bọn họ đều muốn tham gia, tớ cũng hết cách."