Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà
  3. Chương 102
Trước /487 Sau

Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 102

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đại đội trưởng cũng bối rối: "Mượn ván làm gì?"

Ông ấy nghi ngờ, mọi người thì có biểu cảm phức tạp không biết nói thế nào.

"Chú hai, vừa rồi sau khi quả phụ Hạ đánh con dâu út của nhà lão Vương xong đứng dậy, rồi lại đẩy người ta loạng choạng tiến lên định tiếp tục đánh người, kết quả còn chưa ra tay, không biết gặp phải vận xui gì, bây giờ đã cuối mùa thu rồi, không biết sao trên cây vẫn còn có một con rắn độc đang nằm bò ra.

Nó trực tiếp rơi xuống, rơi vào tay quả phụ Hạ, không đợi quả phụ Hạ kêu lên, con rắn đã cắn một cái. Không phải cánh tay đã sưng lên đó sao? Bây giờ chúng tôi cũng không dám đụng vào, nếu như làm cho độc lan ra thì xử lý thế nào?

Chỉ có thể đợi đi lấy ván, mọi người khiêng quả phụ Hạ xuống núi đến bệnh viện."

Người nói chuyện là cháu của đại đội trưởng, hôm nay anh ta cũng lên núi xem náo nhiệt.

Kết quả là được mở rộng tầm mắt.

Đại đội trưởng bình thường cũng coi như thấy nhiều biết rộng, giờ phút này cũng lập tức im lặng.

Chuyện này....

"Vậy thì mặt mũi của bà cụ?" Đội trưởng Trần nhìn thấy mặt quả phụ Hạ cũng sưng lên, vợ của thằng năm nhà họ Vương nhìn thì rất sạch sẽ, cũng không bị thương tổn. Làm sao mà quả phụ Hạ lại như này chứ?

"Bà ấy bị rắn cắn cho một cái, bị doạ nhảy bật lên, túm lấy con rắn đập chết. Sau đó chân giẫm vào cục đá, lập tức trượt ngã. Mặt bị đập xuống sưng lên..." Cháu trai của đội trưởng lúng túng tiếp tục giải thích.

Lời này khiến cho đại đội trưởng càng không biết nên nói thế nào cho tốt nữa.

Như này cũng quá xui xẻo!

Quả phụ Hạ ngồi dưới đất khóc thở không ra hơi: "Ranh con như cô miệng còn chưa có răng, tôi xui xẻo biến thành như này, đều tại cô! Nếu cô không đánh nhau với tôi, có thể xảy ra chuyện này sao? Núi này là của nhà cô à?

Tôi may mắn lên núi gặp được ít cẩu kỷ, lại còn là của nhà các cô à?

Sao mồm miệng cô lại lớn như vậy chứ?"

Chu Kiều Kiều cũng đỏ cả hốc mắt, cô ta cũng không muốn.

Hôm nay cô ta tức giận không xuôi, chủ yếu đều là do Triệu Thúy Hoa chọc vào.

Triệu Thúy Hoa ngu xuẩn này, trên đường đi cũng không nghe cô ta chỉ huy, đi đường cẩn thận vô cùng.

Cô ta bảo Triệu Thúy Hoa làm gì, Triệu Thúy Hoa sẽ không làm cái đó, cố ý đối nghịch với cô ta.

Làm hại cô ta lên núi nhưng không thu hoạch được gì nhiều.

Tự cô ta lên núi mặc dù cũng sẽ may mắn, nhưng sẽ không quá may mắn. Chỉ có thể nói tìm được một ít đồ tốt so với những người khác, lúc cô ta ở nhà mẹ đẻ, cũng không nói may mắn như ở nhà họ Vương.

Nhưng bây giờ cô ta ở nhà họ Vương, khẩu vị bị nuôi thành kén ăn, đương nhiên không thỏa mãn với chút đồ này.

Triệu Thúy Hoa thật không dễ dàng gì mới ngã một cái, cô ta cảm thấy vận khí này có thể tốt hơn một chút rồi.

Theo cảm giác trong lòng tìm đến một nơi như thế, kết quả là bị bà cụ này chấm dứt rồi.

Buồn bực nhiều ngày như vậy bị khơi lên, lúc này cô ta mới không cẩn thận nói ra lời trong lòng mình.

Nói xong cô ta hối hận rồi! Nhưng Triệu Thúy Hoa hết lần này tới lần khác lại giúp cô ta rêu rao, chờ quả phụ Hạ này đến đây, lập tức chỉ về phía cô ta, là cô ta nói.

Bà lão quả phụ này, cũng chẳng ra gì, không hỏi rõ ràng đã lao đến.

Nếu không phải vận khí cô ta tốt, quả phụ Hạ thế nào cũng phải đánh c.h.ế.t cô ta.

Nghĩ thầm như vậy, Chu Kiều Kiều oan ức nhìn về phía đại đội trưởng, khi nhìn đến Trần Kim Hoa, còn có Bạch Tú Tú cùng theo đến xem trò vui, trong lòng lập tức như có gai mọc ra.

Lại có Bạch Tú Tú!

Cô nhất định là cố ý đến xem trò vui.

"Cháu có chuyện gì vậy? Đồ trong núi này sao lại chỉ có thể để một mình cháu lấy? Cái tính này của cháu tuyệt đối không được." Đại đội trưởng nhìn Chu Kiều Kiều, đối với người không ít lần gây phiền toái cho đoàn đội, ông ấy thật sự không có ấn tượng gì tốt.

Đồ trên núi sao có thể là của cô ta? Trước đó cô ta cũng đã nói những lời khiến người ta tức giận như thế này...

Chu Kiều Kiều biết lần này mình nói sai, nếu như làm không cẩn thận, thì sẽ thành chuyện xấu!

Thế là cô ta khóc lóc giải thích: "Đội trưởng, cháu không có ý đó, là thím Hạ nghe lầm. Cháu nói là cháu có thể cùng hái thứ này một chút được không? Dù sao cũng là quả phụ Hạ tới trước, cháu cũng không thể đột nhiên xông tới. Bà ấy cách khá xa, lại nghe chị dâu ba nhà cháu kêu loạn. Lúc này mới dẫn tới hiểu lầm."

Chu Kiều Kiều quyết định không thừa nhận, chỉ cần cô ta không thừa nhận, chuyện này sẽ không tính lên đầu cô ta.

"Tôi khinh! Cô đừng có mà nguỵ biện, chị dâu cô còn có thể hại cô à? Hơn nữa tôi nghe rất rõ, cô chính là nói như vậy." Quả phụ Hạ 100 lần không tin.

"Chị dâu ba nhà cháu cũng nghe lầm rồi." Chu Kiều Kiều nói xong, túm lấy Triệu Thúy Hoa đang xem náo nhiệt, vội vã bảo cô ta giải thích.

"Chị ba, trước đó chị nghe lầm rồi. Chị nói xem chị cũng thật là, sao có thể loan truyền lung tung như thế chứ? Làm hại người ta nghe nhầm, hại em bị đẩy như vậy. Còn ầm ĩ đến mức thím Hạ thành như này, chị nói chị..."

Chu Kiều Kiều tức giận khóc hu hu.

Triệu Thúy Hoa cũng ngây dại.

Chu Kiều Kiều này ụp nồi cũng quá trôi chảy rồi?

Ánh mắt cầu cứu của Triệu Thúy Hoa tìm đến chỗ Bạch Tú Tú đang xem trò vui.

Bạch Tú Tú vốn dĩ chính là đến để xem náo nhiệt, bỗng nhiên bị Triệu Thúy Hoa để mắt tới xin giúp đỡ, lại nhìn dáng vẻ Chu Kiều Kiều chuẩn bị đại sự hóa, đơn giản chỉ muốn cười.

Loại chuyện này, hỏi một vài người xem náo nhiệt xung quanh chẳng phải là sẽ biết rồi sao?

Những người xung quanh, cũng không chỉ có người của thôn Hạ Hà, còn có người của thôn Thượng Hà.

Hơn nữa, người của thôn Hạ Hà, cũng không phải người nào cũng thiên vị Chu Kiều Kiều.

Triệu Thúy Hoa bị ụp nồi đến hồ đồ rồi.

Bạch Tú Tú và thím Kim Hoa ở bên cạnh còn có đại đội trưởng thảo luận: "Chuyện này muốn biết rõ ràng còn không đơn giản sao? Trong núi này cũng không có khả năng chỉ có mấy người này.

Hỏi những người khác một chút, xem ai nghe thấy không phải là được rồi sao?"

Chu Kiều Kiều hận c.h.ế.t Bạch Tú Tú, sao nơi nào cũng có cô.

Nghe Bạch Tú Tú nhắc vậy, đại đội trưởng cũng cảm thấy chuyện này đơn giản: "Cũng đúng, mấy người tới nhanh nhất, có nghe thấy chuyện gì xảy ra không? Ai nói nói rõ cho tôi biết, trong đội chúng ta không thể có loại người có suy nghĩ đồ trên núi đều thuộc về mình được.

Đây là chuyện lớn, có ai nghe thấy không, không được phép bao che."

Trong đám người xem náo nhiệt ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Trong chốc lát đã có người đứng ra: "Đại đội trưởng, lúc ấy tôi cách không xa, tôi nghe thấy phía bên này có một giọng nói rất trẻ, nói một câu đây là đồ của tôi. Sau đó có một người nữ khác cũng lặp lại câu nói này, nói là em dâu năm của cô ta nói, đây là đồ của em dâu năm.

Sau đó chính là đánh nhau."

"Tôi cũng nghe thấy."

Người nói chuyện có người của thôn Thượng Hà, cũng có người của thôn Hạ Hà.

Sau khi Chu Kiều Kiều nghe xong, sắc mặt trắng bệch.

"Chu Kiều Kiều, cháu không thể nói là tất cả mọi người đều hiểu lầm cháu đấy chứ?" Đại đội trưởng càng nhìn Chu Kiều Kiều càng tức giận, biết sai thì nhận không được sao? Vậy mà còn nguỵ biện.

Chu Kiều Kiều cũng không lên tiếng, chỉ khóc hu hu.

"Cháu có khóc cũng vô dụng, cháu như này là tư tưởng bất chính, cháu đến xin lỗi quả phụ Hạ đi. Còn tiền thuốc men, chuyện này cả hai đều có lỗi, cháu trả cho bà ấy một nửa. Còn có, trưa mai, cháu nhất định phải lên đại đội làm kiểm điểm."

Đại đội trưởng nghiêm túc thông báo cho Chu Kiều Kiều.

Chu Kiều Kiều đã không phải là lần đầu tiên có kiểu ngôn luận như này, thời gian dài sẽ hại cô ta!

Trong lòng đại đội trưởng chỉ cảm thấy là vì tốt cho con bé này.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /487 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Linh Vân Tiên Lộ

Copyright © 2022 - MTruyện.net