Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Triệu Thúy Hoa ở bên cạnh cũng sợ ngây người, mẹ điên rồi sao?
Như này là chuẩn bị chia nhà cho chị dâu cả ra ngoài sao?
Bạch Tú Tú đang định mở cửa, cũng bị Triệu Quế Phân làm cho sợ ngây người. Bà ta hôm nay sao lại giống như chó điên vậy? Bỗng nhiên lại bất thường như thế?
Mặc dù bình thường cũng rất không hợp lý, nhưng hôm nay lại khiến cho người ta có một cảm giác vô cùng muốn cắn người.
"Cô thất thần cái gì? Cô lên tiếng đi chứ? Trước khi cô lấy chồng, mẹ cô không dạy cô phải nghe lời mẹ chồng à? Cô nghe không hiểu tiếng người à?" Triệu Quế Phân suy nghĩ, trước kia lần nào cãi nhau với vợ của thằng cả, vợ thằng cả đều không thèm để ý tới bà ta.
Cho dù có phản ứng, dường như cũng không tức đến nổ phổi.
Cũng chỉ có khi nhắc đến mẹ ruột thì cô mới tức giận.
Trong nháy mắt Triệu Quế Phân nhắc đến mẹ ruột mình, Bạch Tú Tú đã tức giận rồi.
Cô nhìn chằm chằm Triệu Quế Phân, híp mắt lại.
Triệu Quế Phân thấy có hy vọng, trực tiếp lết đôi chân khập khiễng đến trước mặt Bạch Tú Tú: "Sao hả? Cô còn không phục à? Tự cô không nhìn một chút, cô có chút dáng vẻ nào của con dâu hay không? Cô nhìn tôi làm cái gì, cô định đánh tôi à?"
Cảm thấy đúng rồi.
Rốt cuộc Bạch Tú Tú đã biết không đúng chỗ nào rồi, hôm nay Triệu Quế Phân muốn chọc giận cô, để cho cô ra tay đánh người.
Thậm chí hiện tại, Triệu Quế Phân còn sợ cô không ra tay, còn trực tiếp đứng bên cạnh cô, chính là đang trông mong cô động một cái đây.
Về phần nguyên nhân?
Sau khi nghĩ rõ ràng lý do mà Triệu Quế Phân không hợp lý, không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì rồi.
Cô muốn Triệu Quế Phân nôn tiền ra, mấy người Triệu Quế Phân cũng giống như vậy, muốn vứt cô và chồng cô ra ngoài như vậy.
Có chuyện gì đuối lý hơn chuyện đánh nhau với mẹ chồng?
Muốn đánh Triệu Quế Phân một trận, lúc nào không được? Mà cứ phải là hôm nay?
Bạch Tú Tú nhìn bà ta, chỉ cảm thấy như một thằng hề.
Cô thuận tay mở cửa, đưa hai đứa nhỏ vào nhà, nhìn Triệu Quế Phân mỉm cười: "Mẹ, có phải lần trước mẹ bị heo rừng giẫm hỏng não rồi hay không? Hay là bị phân hun cho hỏng đầu rồi? Mẹ nên đến bệnh viện kiểm tra sớm một chút đi, để não tàn không thể chậm trễ được."
Nói xong, cô đóng cửa lại.
Chờ đến khi Triệu Quế Phân hiểu ra cô đang mắng mình, Bạch Tú Tú đã vào phòng lên giường rồi.
"Mẹ bế." Bạch Tú Tú bế Minh Minh lên giường, Nguyệt Nguyệt cũng vội vã bảo cô bế lên giường.
Mấy ngày nay hai đứa nhỏ đều đi theo tới đại đội, ban ngày thời gian ở nhà chơi quá ít.
Bạch Tú Tú cũng bế Nguyệt Nguyệt lên giường, lại lấy cái nệm làm mát đặc biệt dành riêng cho hai đứa nhỏ.
Cuối mùa thu không đốt sưởi, trên giường sẽ hơi lạnh, Mà đốt suốt ngày thì hai đứa nhỏ lại dễ phát hoả, như này vừa vặn.
Trải nệm xong, Bạch Tú Tú đặt bàn sưởi lên giường.
"Mẹ đan áo, hai đứa tự chơi ở kia đi, đi vệ sinh thì gọi mẹ đi cùng." Bạch Tú Tú nghĩ đến trạng thái tinh thần của Triệu Quế Phân hôm nay, cảm thấy hai đứa nhỏ không nên đi một mình ra ngoài sân mới tốt.
Đoán chừng vì để cho cô ra tay, Triệu Quế Phân cũng có thể sẽ ra tay với hai đứa nhỏ.
"Mẹ, Nguyệt Nguyệt sẽ tự đi." Cô nhóc không hiểu vì sao mẹ không cho mình tự đi nhà xí.
Minh Minh đang chơi khối gỗ ở bên cạnh nghe vậy cũng gật đầu, lời em gái nói cũng là suy nghĩ trong lòng thằng bé.
"Mẹ biết, nhưng hôm nay hình như bà nội bị bệnh rồi. Các con nhìn bà vừa rồi doạ người biết bao nhiêu? Mẹ sợ bà hù doạ đến các con." Bạch Tú Tú nhẹ nhàng giải thích một chút cho con gái.
Nguyệt Nguyệt nghĩ lại dáng vẻ ngày hôm nay của bà nội, lập tức trốn đến bên cạnh anh trai.
Hôm nay bà nội còn doạ người hơn so với bình thường.
"Được rồi, các con chơi đi. Lát nữa đói bụng thì nói với mẹ, mẹ đi lấy đồ ăn cho các con." Bạch Tú Tú lấy sợi len chưa dùng hết ra tiếp tục đan, số len này chắc là có thể đan cho mẹ một chiếc áo lông.
Đến lúc đó chờ mẹ và chị cả về, vừa vặn có thể mặc.
Cũng đã mấy năm rồi không gặp bọn họ, trước đó chỉ gửi một tấm ảnh về, nhưng ở niên đại này ảnh chụp nào có chân thực như những kiểu sau này chứ?
Bạch Tú Tú trông mong có thể sớm ngày gặp mẹ và chị cả, nếu như bọn họ cứ không trở lại, vậy cô sẽ xem xem có thể dẫn người nhà đến thăm người thân hay không?
Ở trong sân.
Triệu Quế Phân lần nữa chọc giận Bạch Tú Tú thất bại, cả người cũng bối rối, chuyện này không giống như trong tưởng tượng.
Vợ thằng cả sao lại không đánh bà ta chứ?
Vương Thủ Thành thấy lại thất bại, trong lòng cũng buồn bực theo, nháy mắt ra hiệu cho vợ, bảo bà ta vào nhà trước.
Sau đó ném việc nhà cho hai đứa con trai, cũng vào nhà theo.
Vương lão tam phải làm việc trong lòng rất bực mình: "Chuyện gì vậy chứ? Xây thêm phòng cho anh hai, nguyên nhân là bởi vì thằng năm cưới vợ, anh hai tặng phòng cho nó. Kết quả, cả hai người này không ai ở nhà. Để cho hai anh em chúng ta ra sức, còn bắt nạt người như vậy?"
Vương lão tứ nghe vậy cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng không còn cách nào cả.
Trong nhà chưa tới phiên bọn họ lo liệu việc nhà đâu.
"Anh ba, anh nghĩ theo chiều hướng tốt một chút, về sau anh hai và thằng năm, hai người bọn họ đều sẽ vào thành phố, vợ bọn họ cũng phải vào thành phố. Phòng này không phải sẽ là của chúng ta hay sao?"
"Em đang nằm mơ giấc mộng xuân thu gì thế?" Vương lão tam kinh hãi, thằng tư cũng quá ngốc rồi.
"Công việc này cũng chỉ là làm ở nhà máy của công xã, còn vào trong thành phố? Hơn nữa, cho dù làm ở công xã, bọn họ cũng không mua nổi nhà của công xã. Chuyện nhà máy phân nhà cho, công nhân viên chức già dặn còn chưa đến lượt, còn có thể đến phiên bọn họ hay sao? Sau này cả nhà vẫn phải ở đây. Mình chính là đang làm việc cho bọn họ đó!"
Vương lão tam càng nói càng cảm thấy tức giận, từ khi thằng năm cưới vợ, trong nhà này rất loạn, mặc dù cũng nhận được lợi ích, nhưng rõ ràng thằng năm được nhiều hơn.
"Cũng không biết chuyện tốt mua được công việc này, lúc nào có thể rơi lên đầu chúng ta. Đi, làm việc đi." Vương lão tam lầm bầm vài câu, rồi tiếp tục làm việc.
Ở trong nhà.
Vương Thủ Thành nhìn vợ, không vui vẻ gì: "Bà làm sao vậy? Làm cho người ta tức giận cũng không làm được? Bình thường lúc bà chọc tức tôi, sao lại có bản lĩnh như vậy chứ?"
"Vợ thằng cả rõ ràng đã tức giận rồi, nhưng nó cũng không ra tay. Ông nói xem có phải nó cảm thấy không đánh lại tôi hay không? Hay là nó nhìn ra cái gì rồi?" Triệu Quế Phân lo lắng trong lòng.
"Vậy thì không thể, nó sao có thể có đầu óc như thế chứ? Chuyện chúng ta muốn chia nhà cho thằng cả ra ngoài, nhưng ai cũng không nói. Bình thường thằng cả làm việc cho nhà, ai có thể nghĩ tới chúng ta muốn tách nó ra ngoài chứ? Tôi thấy, còn chưa đủ tức giận. Nếu như động đến hai đứa con của nó, nó chắc chắn sẽ ra tay."
Vương Thủ Thành đã suy nghĩ đến hai đứa con của thằng cả.
"Hai đứa nhóc này nó trông coi rất kỹ, bình thường đi ra ngoài cũng dẫn theo, ông thấy có ngày nào đến đại đội mà nó không dẫn theo không?" Triệu Quế Phân càng nói càng cảm thấy Bạch Tú Tú giảo hoạt.
Trong lòng Vương Thủ Thành đã có quyết tâm: "Nó cũng không thể mỗi ngày đều trông coi được, bọn nhỏ cũng không thể không ra ngoài chơi, không đi vệ sinh chứ? Hôm nay bà giám sát cho tôi, nếu hai đứa nhỏ này đi ra ngoài, bà cứ đánh cho bọn nó một trận. Đến lúc đó, tôi không tin nó không tức giận."
Triệu Quế Phân cảm thấy đó cũng là một cách: "Được, cứ xử lý theo như ông nói."
Bà ta không tin, hai đứa nhỏ còn có thể cứ trông coi ở trong nhà không ra ngoài.
Triệu Quế Phân chờ từ ban ngày cho đến buổi tối.
Nhìn ra bên ngoài đến cái cổ cũng sắp cứng lại rồi, nhưng cứ như vậy không thấy được gì cả.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");