Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vương Thanh Hòa gật đầu nói: “Tôi và Tú Tú không có vấn đề gì.”
Thấy anh đồng ý, trong lòng Chu Kiều Kiều vui vẻ muốn phát điên.
Tốt quá rồi, cuối cùng cũng có một kế hoạch có thể tiến hành thuận lợi.
Chỉ cần chị ba làm việc này thành công, tương lai sau này của cô ta đều sẽ là những ngày tháng sung sướng thoải mái.
Vương Thanh Hòa cũng nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ vui sướng của cô ta. cái cô chị dâu thứ ba của vợ thằng năm chạy không thoát, cô ta cũng đừng mơ mà bỏ chạy được.
“Bọn con cũng không có vấn đề gì.” Triệu Thúy Hoa cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng mà nếu trong lúc đi vào sông bắt cá có thể nhặt ít cá nhỏ về làm tương cá ăn cũng rất tốt.
Năm nào trong thôn cũng cho mọi người nhặt một ít cá nhỏ chưa lớn về.
Mọi người đều tỏ thái độ xong, nhanh chóng chạy về phòng.
Bữa cơm này làm mọi người bay sạch tâm trạng vui vẻ khi được chia lương thực.
Triệu Thúy Hoa cũng nghẹn một bụng lửa giận chạy về phòng, nhìn chồng mình vừa vào nhà đã nằm dài trên giường đất, trợn trắng mắt nói: “Anh có tiền đồ một chút được không vậy? Anh nhìn xem nhà mình sống kiểu gì đi kia? Hai chúng ta lại là người kiếm công điểm nhiều nhất đó! Lúc trước bọn họ tổng chờ vào anh cả nuôi cả gia đình, có lẽ sau này phải trông chờ vào hai chúng ta rồi. Anh không biết suy nghĩ cho con trai à? Chúng ta cứ để cho bọn họ hút m.á.u như thế sao?”
Vương lão tam nghe xong cũng rất bất đắc dĩ: “Anh cũng không có cách nào mà, em nói coi nếu dọn ra ở riêng thì sao? Nhà chúng ta không có của cải gì, với lại không phải em nói là em còn muốn hưởng ké vợ thằng năm sao? Nếu chúng ta dọn ra ở riêng thì vớt vát chỗ tốt kiểu gì đây? Không dọn ra ở riêng thì cũng chỉ có như thế này thôi.”
“Anh không biết đòi chút chỗ tốt từ cha mẹ à? Cha mẹ cũng nên công bằng chút đi chứ. Em nói cho anh biết, cha mẹ chắc chắn là có lén lút cho anh hai và thằng năm đồ ăn ngon. Còn có chuyện công việc của bọn họ nữa, sao bọn không không tìm cho anh một công việc luôn đi?”
Trong lòng Triệu Thúy Hoa cảm thấy rất cam lòng, quyết định phải quan sát thêm mới được.
Nếu Chu Kiều Kiều không có lợi lộc gì, cô ta cũng phải dọn ra ở riêng!
Cũng không biết chị cả định dọn ra ở riêng kiểu gì nữa.
Phòng phía đông, tâm trạng của Chu Kiều Kiều cũng không tốt hơn Triệu Thúy Hoa là bao.
Cô ta mất mặt như thế, về đến nhà mẹ chồng còn xụ mặt với cô ta, hơn nữa hôm nay ăn cái quái gì thế này?
Có nhà nào mà vừa mới được chia lương thực xong ăn mấy thứ này không chứ?
Nhà mẹ đẻ của cô ta cũng không như thế!
Chu Kiều Kiều khóc hu hu.
Vương Thanh Kỳ nghe mà không hiểu ra sao: “Em lại làm sao nữa? Nhà mình ai lại chọc em? Em mất mặt như thế, có ai nói gì em đâu. Em nhìn lại em xem, còn khóc nữa.”
“Lúc em ở nhà mẹ đẻ, sau khi được chia lương thực xong cũng không cần ăn đồ ăn tệ đến thế này. Nhà này có còn sống nổi nữa không vậy?” Chu Kiều Kiều hỏi ngược lại chồng mình.
Vương Thanh Kỳ cũng buồn bực: “Năm ngoái không như thế. Nhưng mà năm nay ít người làm việc. Anh cả lại tách riêng phần của bọn họ ra, cho nên mới như thế đó. Với lại công điểm của em đều cho nhà mẹ đẻ của em hết rồi. Nhà chúng ta lại có thêm một miệng ăn là em, lại mất đi lương thực của anh cả và chị cả. Em cũng phải thông cảm cho cha mẹ một chút chứ.”
Chu Kiều Kiều tức giận cầm gối đập lên mặt anh ta.
Hai người cứ thế mà cãi nhau.
Cả nhà họ Vương đều vì bữa cơm hôm nay mà cãi nhau túi bụi.
Phòng phía tây, Bạch Tú Tú đang nhìn chồng mình nấu cơm.
Cơm thơm ngào ngạt, hai đứa nhỏ vây quanh người cha, không chịu rời đi.
Cơm trẻ thơm ngọt phủ thêm thịt thỏ khô và thịt khô bên trên, sau khi ra nồi lại đổ thêm chút dầu mè trong nhà vào trộn đều lên.
Đáng tiếc gia vị trong nhà vẫn còn hơi ít, nếu không còn có thể thơm hơn nữa.
“Ăn cơm thôi.” Vương Thanh Hòa bưng cơm đến trên bàn nhỏ, dịu dàng nhìn vợ và hai đứa con, trong lòng loáng thoáng có chút bất an.
Cả gia đình ăn thêm bữa phụ, đi ngủ sớm.
Trong ổ chăn, Bạch Tú Tú ngược lại ôm lấy Vương Thanh Hòa vẫn cứ luôn bất an nói: “Yên tâm đi, ngày mai sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.”
Vương Thanh Hòa nắm lấy tay vợ mình, hôn nhẹ lên nói: “Ừ… Sẽ không xảy ra chuyện gì cả.”
Sáng sớm.
Sáng sớm, loa phát thanh của đại đội đã vang lên: “Thôn dân thôn Hạ Hà chú ý, thôn dân thôn Hạ Hà chú ý, mọi người nhanh chóng đến đường sông tập hợp.
Thôn Hà Hạ, thôn Trung Hà và thôn Thượng Hà, cả ba thông đều là thôn được xây dựng sát bên nguồn nước.
Trong con sông này có không ít cá, mỗi năm vào cuối mùa thu chuẩn bị vào đông, trong thôn đều sẽ tổ chức người dân trong thôn đi bắt cá tập thể.
Nhưng mà cá bắt lên cũng sẽ không bán cho tư nhân, trong thôn sẽ giao tiếp bàn bạc với cung tiêu xã, số cá mà người dân bắt được đều sẽ giao cho bọn họ. Lại quy đổi đồng giá thành những vật phẩm mà người trong thôn cần, như vậy cũng có thể giải quyết một chút vấn đề trong thôn khan hiếm các loại phiếu.
Lại còn có thể vớt đến một ít loài cá nhỏ không chịu lớn trong sông, quay về làm một bữa ngon.
Có thể nói ngoại trừ thu hoạch vụ thu ra, đây chính là chuyện mà ba thôn chờ mong nhất.
Đại đội trưởng vừa mới quảng bá xong, các gia đình đều bắt đầu chạy về phía kho hàng trong thôn, đi lấy lưới đánh cá.
Phòng chính của nhà họ Vương.
Người nhà họ Vương còn đang ăn bữa sáng, vẫn cứ dựa theo yêu cầu của Triệu Quế Phân, chuẩn bị bánh bột bắp trộn trấu, còn có món ăn quen thuộc canh cải trắng như mọi hôm.
Vừa nghe đến tiếng loa phát thanh của đại đội, Chu Kiều Kiều là người mất bình tĩnh nhất.
Cô ta nhanh chóng buông đũa xuống: “Cha mẹ, chúng ta mau đi qua đó đi. Bắt cá là chuyện quan trong, chúng ta không thể mất mặt nữa.”
Cô ta thúc giục những người khác trong nhà, trong lòng lại nghĩ muốn lừa gạt Bạch Tú Tú đi qua đó càng nhanh càng tốt.
Tranh thủ bên kia còn ít người, chị ba cũng tiện ra tay hơn.
Sáng sớm hôm nay cô ta đã bảo chị ba đi qua đó chờ, mục đích là vì tránh cho có bất cứ sơ sót gì xảy ra.
Vương Thủ Thành nhíu mày, có chút không hài lòng trước thái độ của đứa con dâu thứ năm. Đi làm việc mà tích cực như thế làm chi? Cả gia đình đều có mặt cũng đã có đủ mặt mũi rồi, còn đến sớm nữa hả?”
Chu Kiều Kiều thấy cha mẹ chồng đều không nói tiếng nào, lập tức lén đạp chân chồng mình.
Vương Thanh Kỳ đau muốn nhảy b.ắ.n lên, cố nhịn đau, nhanh chóng nói giúp vợ mình: “Cha mẹ, vợ con nói đúng đó. Dù sao nhà mình nhiều người như thế, lại đến sớm một chút, để cho mấy người bọn họ nhìn xem, nhà chúng ta không có ai lười biếng cả.”
“Ông già, không bằng chúng ta xuất phát ngay luôn đi?” Trong lòng Triệu Quế Phân cũng có chút tiếc lương thực.
Đi làm việc sớm như thế, chờ đến lúc quay về chẳng phải sẽ ăn càng nhiều sao?
“Được rồi, vậy xuất phát đi. Chân cẳng của vợ thằng tư còn chưa lành, con ở lại trong nhà dọn dẹp bàn ăn đi, cơm trưa cũng do con chuẩn bị luôn.” Vương Thủ Thành nhìn con dâu thứ tư, từ sau khi cô ta bị gãy chân thì đã không thèm làm bất cứ chuyện gì nữa.
Con dâu trong cái nhà này, ngoại trừ chúa phiền phức nhà thằng cả ra, mấy đứa khác đều phải làm việc mới được.
Trong nhà không có quy định nuôi người rảnh rỗi.
Trần Phương nghe nhắc đến làm việc, trong lòng nhịn không được oán trách.
Cô ta bị thương xương cốt còn chưa dưỡng lành đã bị bắt phải làm việc rồi?
Hơn nữa dạo gần đây không biết cha mẹ bị cái gì, mỗi ngày đều ăn mấy cái này, muốn cho ai c.h.ế.t đói à?
Cứ như thế thì cô ta còn dưỡng thương được sao?
“Có nghe thấy không hả?” Thấy cô ta không nói tiếng nào, Triệu Quế Phân cũng lên tiếng mắng.
Lúc này cũng không phải là lúc cô ta vừa mới bị té gãy chân, cả nhà đều phải nhường cô ta, đã bao nhiêu ngày rồi chứ?
“Con nghe thấy rồi, cha mẹ cứ yên tâm đi ra ngoài đi.” Trần Phương không quá tình nguyện mở miệng đồng ý.
Cả gia đình nối đuôi nhau đi ra ngoài.
Vương Thanh Hòa ôm hai đứa nhỏ, nhìn vợ, không khống chế được mà bắt đầu lo lắng.
Nhà họ Vương đông con nhiều cháu, cả gia đình cùng nhau đi ra ngoài như thế này, trông cực kỳ bắt mắt.
“Anh cả, không phải tôi nói anh chứ, sao anh còn dẫn theo con đi ra ngoài nữa? Lát nữa mọi người đều phải đi bắt cá, bận muốn chết, ai rảnh mà trông con cho anh? Anh làm thế chẳng phải là thêm phiền cho trong nhà sao?” Vương Thanh Kỳ nhìn thoáng qua Vương Thanh Hòa, bực bội mỉa mai anh vài câu.
Anh cả cũng thật là, không chia lương thực cho trong nhà thì cũng thôi đi.
Còn không chịu tận tâm làm việc, hiện tại cùng nhau đi vớt cá mà còn ôm con nhỏ theo.
Anh có thể ra dáng đi làm việc một chút không?
Không phải mấy năm nay đều vẫn rất tốt sao? Làm trâu làm ngựa cho cái nhà này, mọi người hòa thuận vui vẻ không được à?
Cứ nhất định phải kiếm chuyện cãi nhau.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");