Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sáng sớm.
Đại đội thôn Hạ Hà bắt đầu tổ chức mọi người vào núi.
Lúc Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa đến thôn thì người trong thôn đã lần lượt xuất phát.
Cô và Miêu Miêu biết tính toán sổ sách, cho nên đại đội trưởng mượn hai người bọn họ phân đến khu sơ chế xử lý dược liệu.
Chuẩn bị đến lúc đó sẽ kiểm kê dược liệu luôn, để tránh cho xảy ra sai lầm.
“Tú Tú, anh đi về đi làm trước.” Vương Thanh Hòa nhìn vợ mình bận bận rộn rộn, chào hỏi với cô rồi chuẩn bị quay về.
“Ừ, anh đi đường cẩn thận.” Bạch Tú Tú dịu dàng giúp anh chỉnh lại khăn quàng cổ.
Hai người ở bên này ai bận việc nấy, mà cùng lúc đó, ở tỉnh thành có chút xa xôi.
Dư Thành từ bên ngoài quay về tỉnh thành, đầu tiên là bán hết mớ dược liệu kia, kiếm lời chừng năm trăm đồng, năm trăm đồng này còn phải để lại một nửa cho Vương Thanh Hòa.
Nhưng mà cho dù là thế, anh ấy trừ tiền vốn xong vẫn còn lời hai trăm năm mươi đồng.
Nhiều tiền như thế, chỉ cần làm anh ấy làm chút chuyện nhỏ, loại cảm giác này làm anh ấy nhìn thấy một con ch.ó trên vỉa hè cũng cảm thấy nó vô cùng xinh đẹp đáng yêu.
“Ủa? Đây không phải là dì Tề của nhà chú Hạ sao? Dì Tề, đã lâu không gặp, chú Hạ có khỏe không ạ? Dạo gần đâu dì có khỏe không? Hạ Thành và Hạ Minh nhà dì dạo này thế nào rồi ạ? Có còn làm dì phiền lòng lo lắng giống như lúc trước không? Đúng rồi, Hạ Vi nhà dì đâu rồi? Hiện tại có còn chung chạ với tên tiểu bá vương kia không?”
Dư Thành cười vô cùng thân thiện rộng rãi, nhưng mà mỗi một chữ anh ấy nói ra, đều không phải là lời mà người ta thích nghe!
Người được gọi là dì Tề là một người chừng năm mươi tuổi, nhưng mà trông vẫn là một người phụ nữ rất hiền hòa.
Gương mặt rất xinh đẹp, khi mỉm cười sẽ mang đến cho người ta một cảm giác rất quen thuộc.
Gương mặt của bà ta rất khó nhìn, nhưng mà vì mặt mũi, bà ta vẫn cứ dịu dàng đáp lời: “Là Dư Thành à, dì nghe cháu trai dì nói, cháu đi theo nó đi đến nơi khác chơi đúng không? Đã nhiều năm như thế, cháu cũng nên có tính toán gì đi chứ. Sao có thể mỗi ngày đều chỉ lo nghĩ đến chuyện đi chơi được. Hạ Vi nhà dì sắp kết hôn rồi, còn Hạ Minh và Hạ Thành sao, chúng nó được chú Hạ của con dạy dỗ, cũng đã khá hơn nhiều rồi. Cảm ơn cháu quan tâm.”
Thái độ của bà ta rất tốt.
Dư Thành nghe xong lại tiếp tục hỏi bà ta: “Vậy sao? Vậy dì Tề còn tìm đứa bé kia nữa không?”
Người phụ nữ này không nhịn được nữa: “Cháu nghe ai nói mấy cái chuyện nhảm nhí này thế, bớt hỏi thăm chuyện nhà chúng tôi lại đi. Dì còn phải quay về nhà của mình nữa, không nói chuyện với cháu được.”
Người phụ nữ kia vội vàng rời đi.
Đến cả rau trong giỏ bị rơi xuống cũng không biết.
Dư Thành bĩu môi, chuyện này có ai mà không biết chứ? Hai tên chúa quậy phá nhà bà ta lại gây chuyện, gây sự.
Hiện tại còn đang bị nhốt trong nhà.
Hiện tại chắc là dì Tề và chú Hạ đều rất lo lắng.
Chỉ muốn nhanh chóng tìm lại thằng con trai cả, xem xem có thể cứu vãn lại một chút mặt mũi hay không.
Cả gia đình này đều là người rất sĩ diện.
Anh ta phải hỏi thăm nhiều hơn một chút mới được, hiện tại Vương Thanh Hòa chính là một bước rất quan trọng trên con đường phát tài của anh ấy, anh ấy nhất định phải giúp đỡ Vương Thanh Hòa mới được.
Tề Nghênh Nghênh vừa về đến nhà, bỏ giỏ rau xuống, nhìn con thứ hai đang làm ổ trên ghế sofa, còn có đứa con thứ ba đang ăn đồ hộp.
Lại nhìn xem con gái đang ôm vở cười ngây ngô.
Lập tức cảm thấy sốt ruột muốn chết.
Sao bà ta lại xui xẻo như thế này chứ? Ba đứa con chẳng có đứa nào bớt lo, không có đứa nào có thể làm bà ta nở mày nở mặt.
Nếu cứ tiếp tục như thế mãi, bà ta không chỉ không có mặt mũi mà đến cả lão Hạ cũng phải thiên vị yêu thương thằng con của em trai ông ấy mất.
Tề Nghênh Nghênh cố nhịn lửa giận, khống chế giọng điệu nói chuyện của mình, cố gắng làm cho mình có vẻ không tức giận.
“Vi Vi à, mẹ sắp xếp cho con đi xem mắt, con có đi không? Cha của thằng bé kia khá thân thiết với cha của con, nghe nói con chuẩn bị muốn tìm bạn trai lập tức chủ động nói với mẹ. Thế nào, hai đứa nói chuyện có ổn không?”
Tề Nghênh Nghênh ngồi xuống bên cạnh con gái, ai ngờ bà ta vừa mới ngồi xuống, cô gái trẻ tuổi vốn dĩ đang ngồi bên cạnh bà ta đột nhiên quăng cuốn sổ trong tay xuống.
Nụ cười ngu trên mặt cũng dần dần vỡ vụn: “Ai bảo mẹ giới thiệu đối tượng xem mắt cho con chứ? Mẹ làm hại suýt chút nữa đã làm người con thích hiểu lầm rồi! Mẹ có biết nếu không có anh ấy thì con thà c.h.ế.t đi còn hơn không? Mẹ là mẹ ruột của con à? Mẹ rõ ràng là mẹ kế, mẹ muốn con c.h.ế.t thì có. Ai thích đi xem mắt thì cứ xem đi, dù sao mẹ đừng đi tìm con.”
Hạ Vi nói xong lập tức lên lầu quay về phòng của mình, đóng sầm cửa lại, tiếng động cực lớn làm cho căn nhà vốn dĩ đã khá yên lặng càng yên tĩnh hơn nữa.
Tề Nghênh Nghênh bị con gái la to, sắc mặt vô cùng khó coi.
Bà ta lại nhìn đứa con thứ hai không thèm nhúc nhích, thở dài nói: “Em gái của con không hiểu chuyện, Hạ Thành, dù sao con cũng nên cố gắng một chút cho mẹ đi chứ? con cũng không thể cái gì cũng đều thua Hạ Thiên được đúng không? Con xem cha con đi, dạo gần đây vừa về là lại khen nó. Nếu cứ tiếp tục như thế, cái nhà này của chúng ta đều phải…”
Bà ta còn chưa nói xong, con trai đang nằm cũng ngồi dậy.
Người này không giống mẹ lắm, trông còn có chút điển trai, có lẽ là giống cha nhiều hơn.
Nhíu mày, trong mắt đen tràn ngập cảm xúc bực bội, vô cùng mất kiên nhẫn nói: “Mẹ, sao mẹ cứ lải nhải lèm bèm mãi không ngừng vậy hả? Dạo gần đây nếu mẹ không lảm nhảm về chuyện thằng con trai cả bị mất của mẹ thì cũng nói về anh Hạ Thiên của nhà chú ba. Sao anh ta lại giỏi hơn con chứ? Chú ba giúp anh ta thế nào? Cha con giúp anh ta bao nhiêu? Sao mẹ không biết thông cảm cho con một chút, tốt xấu gì cũng bảo cha sắp xếp cho con một công việc tốt một chút đi chứ?”
“Con!” Tề Nghênh Nghênh bị nói mà á khẩu không trả lời được.
Chỉ có thế xấu hổ nhìn về phía đứa con trai thứ ba.
Hạ Minh đang ăn đồ hộp lập tức bị sặc: “Khụ khụ, đừng có nói là mẹ định mắng con nữa đó nha? Con cảm thấy con đã tốt lắm rồi, đúng rồi mẹ, mẹ có tiền không? Cho con chút tiền đi? Con muốn đi ra ngoài đi chơi.”
Tề Nghênh Nghênh vừa về đến nhà đã bị ba đứa con này chọc cho tức điên, cố nén nước mắt không rơi xuống, lại không nhẫn tâm đến mức không cho tiền.
Bà ta lấy năm mươi đồng ra nói: “Nhiêu đây đã đủ chưa?”
Hạ Minh giơ tay lấy tiền: “Nhiêu đây là đủ rồi.”
Nói xong lập tức chạy vèo ra khỏi cửa.
Nhìn thấy em trai có tiền, Hạ Thành cũng không cam lòng chịu thua: “Mẹ, tại sao mẹ chỉ cho thằng ba thôi? Con cũng muốn có, cho dù con lớn hơn nó một chút thì mẹ cũng không đến mức bất công như thế đúng không?”
Tề Nghênh Nghênh chỉ cảm thấy mình tạo nghiệt, cho nên mới có thể gặp được mấy đứa nhỏ này.
Bà ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể lại lấy tiền ra.
Tiền lương của bà ta và lão Hạ đều không thấp, nhưng lấy một lúc một trăm đồng tiền như thế, vẫn cứ không thể khống chế được mà đau lòng, dù sao thì hai đứa nhỏ này lấy tiền đều sẽ tiêu xài phung phí.
Cũng không biết đứa con lớn mà bà ta thất lạc trông như thế nào, chắc là sẽ ngoan ngoãn hơn ba đứa nhóc này nhiều nhỉ?
Dù sao thì bên ngoài chắc cũng không có điều kiện để được nuông chiều từ bé.
Tuy rằng nói bà ta chưa từng nuôi dưỡng đứa bé kia, cũng chưa chắc có thể thân như ba đứa con này.
Nhưng ít nhiều gì đây cũng là người thân cùng một nhà, đứa bé kia chưa từng trải sự đời, bà ta cho nhiều thêm một chút ích lợi, tự nhiên sẽ thân thiết thôi. Nếu sau này đứa con đó giỏi giang có tiền đồ, bà ta cũng nở mày nở mặt theo, ba đứa con trai cũng có chỗ dựa an toàn.
Nếu như chẳng làm được tích sự gì…
Lão Hạ cũng vẫn luôn nhớ nhung đứa bé kia, nếu có thể tìm lại đứa bé kia kia.
Bảo lão Hạ tìm cho đứa con kia một công việc, sau đó lại bảo nó nhường công việc này cho thằng hai cũng được.
Tuy rằng làm như thế rất có lỗi với đứa bé kia, nhưng mà sau này kiểu gì trong nhà cũng sẽ bồi thường lại thôi.
Cho dù nói như thế nào thì tìm lại được con trai, đối với trong nhà và đối với chính đứa nhỏ kia đều có chỗ lợi.
Hơn nữa bà ta cũng khá nhớ đứa bé kia.
Cho dù không thân bằng ba đứa con này thì đó cũng là con ruột của bà ta.
Bà ta đương nhiên cũng thân rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");