Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chu Kiều Kiều vừa nói vừa ra vẻ khóc nức nở, âm lượng không nhỏ, hận không thể khiến tất cả mọi người đều nghe thấy, như vậy mọi người đều nhìn chằm chằm Bạch Tú Tú, cô ta cũng không tin Bạch Tú Tú có thể cự tuyệt.
Nếu Bạch Tú Tú từ chối thì chính là không hiếu thuận! Sau này có thể không bị người ta chọc cột sống sao?
Chu Kiều Kiều nghĩ thật là hay, Bạch Tú Tú nghe vậy thì khiếp sợ, rốt cuộc đầu óc của Chu Kiều Kiều có bị lừa của đội sản xuất dẫm lên không vậy?
Khi trước Chu Kiều Kiều có thể thuận lợi như vậy, thật đúng là dựa vào ông trời sao? Mấy lời như vậy mà cô ta cũng có thể nói ra miệng? Thật đúng là dọa cho người ta hoảng sợ.
Bạch Tú Tú nhíu mày, âm lượng cũng không thấp hơn Chu Kiều Kiều là bao: “Thím năm đang nói gì vậy? Thế nào là nhờ tôi nói với thím Kim Hoa, nói bà ấy để vị trí ở hội phụ nữ cho thím sao? Thôn chúng ta nhiều người như vậy, bộ có mình thím đi học à? Con gái con dâu nhà người khác không đi học sao? Vị trí này mà thím cũng tự tin nhận lấy hả? Hơn nữa hội phụ nữ của đại đội cũng không phải do tôi định đoạt, nhờ tôi đi xin thím Kim Hoa như vậy thì có công bằng với người khác không?”
Chu Kiều Kiều không tin được Bạch Tú Tú lại cự tuyệt, biểu cảm của cô ta lập tức trầm xuống, cảm thấy vừa thẹn vừa hận.
Bạch Tú Tú cũng mặc kệ, tiếp tục nói: “Hơn nữa thím cũng đừng nói là tôi hại mẹ bị bắt vào tù chứ. Là bà ta cấu kết với mẹ mìn bắt cóc người khác nên mới bị bắt vào đó. Thím còn có việc gì không? Nếu không thì mau tránh đi giúp, đừng làm trễ nãi công việc của chúng tôi.”
“Đúng đó, con người cô cũng thật là kỳ lạ, chuyện của cô mà mắc gì cô cứ cắn chặt chị Tú Tú không nhả.” Miêu Miêu hung hăng phỉ nhổ Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều chỉ hận bản thân sao lại như bị quỷ ám tới tìm Bạch Tú Tú nhờ nói giúp?
Người nhẫn tâm như Bạch Tú Tú có thể giúp cô ta sao?
Cô ta tuyệt đối không bỏ qua cho Bạch Tú Tú, cứ chờ...
Chu Kiều Kiều nghĩ tới chuyện trước nay mà cha mẹ chồng vẫn luôn gạt bọn họ, cảm thấy phải dò hỏi cho tới cùng.
Chu Kiều Kiều mặt mày xám xịt rời đi.
Bạch Tú Tú giúp đỡ Miêu Miêu vượt qua thời gian bận rộn nhất, thừa dịp trời còn chưa tối, cô nhanh chóng lên đường về nhà.
Chu Kiều Kiều gặp chuyện mất mặt ở chỗ Bạch Tú Tú, còn bị Trần Kim Hoa trào phúng một trận, hiện tại tâm tình đã trầm tới đáy cốc.
Mấy ngày nay cô ta vô cùng bận rộn, kiếm lời không ít tiền nhưng đều bị nhà họ Vương chia hết.
Bây giờ cô ta vừa nợ nhà chồng, vừa nợ Bạch Tú Tú!
Chỉ cần nghĩ đến những chuyện này là Chu Kiều Kiều lại cảm thấy không thở nổi, không phải cô ta là người may mắn sao? Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Chu Kiều Kiều càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng.
Cô ta ôm một bụng oán khí trở về nhà họ Vương, nhìn thấy cha chồng và quả phụ Khâu lại ngồi ngoài sân nói nói cười cười, trong lòng không nhịn được cười lạnh rồi ho khan hai tiếng.
Cô ta vừa lên tiếng thì quả phụ Khâu lập tức xấu hổ cúi đầu rời đi.
Vương Thủ Thành vô cùng không vui: “Sao mày về rồi? Hôm nay bên chỗ chợ đen thế nào? Tuy hiện tại nhà ta không cần phải vào núi nhưng người trong nhà cũng không được phép rảnh rỗi. Vợ thằng năm, tụi mày không giống những người khác.”
Chu Kiều Kiều trề môi: “Cha, cha nói rất đúng, thật ra con có chuyện này muốn hỏi cha, chính là chuyện trước giờ cha mẹ luôn giấu diếm, anh cả thật sự là con ruột của hai người sao? Nếu như không phải... chúng ta có thể liên lạc với cha mẹ ruột của anh cả không?”
“Mày muốn làm gì? Mày điên rồi sao? Mày đang nói cái gì vậy? Anh cả mày chính là con ruột của tao.” Lông tơ Vương Thủ Thành dựng đứng.
Vợ thằng năm muốn làm gì?
“Cha đừng hiểu lầm, con chỉ là đang nghĩ... anh cả cũng không biết bản thân là người ở đâu, nếu cha mẹ anh ta là nhân vật lợi hại thì có khi nào chúng ta sẽ kiếm được không ít thứ tốt không? Nếu bọn họ hỏi thì chúng ta cứ nói anh cả đã c.h.ế.t là được.”
Lúc Chu Kiều Kiều nhắc tới chuyện này thì sự hưng phấn đã sắp tràn ra hốc mắt, cô ta cần phải biết Vương Thanh Hòa rốt cuộc có phải là con trai nhà họ Vương hay không. Nếu không phải thì anh là con cái nhà ai, hay chỉ là một đứa nhỏ bị nhặt về.
Khả năng cuối cùng quá nhỏ, dù sao cha mẹ chồng của cô ta cũng chẳng phải người lương thiện gì.
Nếu nhà đối phương rất lợi hại thì cô ta sẽ có rất nhiều không gian để ra tay.
Với khả năng mồm mép của cha chồng, cô ta còn sợ không moi được thứ gì tốt sao?
Dáng vẻ của Chu Kiều Kiều trong mắt Vương Thủ Thành đã biến thành một kẻ điên.
Vợ thằng năm chắc chắn đã điên rồi, cô ta biết cái gì chứ?
Hai người kêu ông ta đưa đứa nhỏ đi trông rất hung dữ, nếu thật sự qua đó xum xoe lấy lòng thì chẳng phải là tới cho người ta đánh c.h.ế.t sao?
Vương Thủ Thành nhớ đến một màn năm đó, một cảm giác lạnh lẽo lan khắp người ông ta, càng nghĩ càng sợ, ông ta lập tức vung tay về phía Chu Kiều Kiều: “Tao thấy mày điên rồi... ai da, eo đau quá.”
Ông ta còn chưa kịp đánh thì bên hông đã nhói lên, bàn tay muốn đánh người còn chưa vung tới, vì quá đau mà ông ta lảo đảo ngã xuống đất.
Chu Kiều Kiều không nghĩ tới lão khốn nạn này lại còn dám đánh mình, chỉ biết đứng sững sờ tại chỗ.
Vương Thủ Thành té ngã dập mông, khiến ông ta đau đến mức kêu oai oái, nhìn con dâu còn đứng ở đằng kia, ông ta vừa tức vừa sợ, rất nhiều ý tưởng lóe lên rồi xoay cuồng trong đầu, ông ta chỉ vào con dâu chửi ầm lên: “Cô có rảnh thì quay về nghĩ biện pháp kiếm tiền đi, không biết nhà ta hiện tại thiếu bao nhiêu tiền soa? Cô lại muốn bày trò xấu gì nữa? Vương Thanh Hòa có phải là con ruột của tôi hay không là chuyện cô có thể xen vào sao? Cái gì mà tìm cha mẹ ruột của nó đòi tiền, cha mẹ ruột của nó chính là tôi và vợ tôi! Một ngày không có chuyện gì xảy ra là cô không chịu được phải không, cút cho tôi!”
Vương Thủ Thành hoàn toàn không còn vẻ đa mưu túc trí như bình thường, có chỉ còn lại sự táo bạo.
Cho dù ông ta cũng không muốn ngâm chuyện này ở trong bụng mãi nhưng cũng không thể đứng trong sân nhà mình ồn ào như vậy được, đó chính là bí mật của ông ta.
Chu Kiều Kiều bị quát thì trong lòng buồn bực, cũng rất không cam lòng: “Cha, sao cha lại nhát gan như vậy? Hiện tại không có ai ở đây cả. Cha muốn nhìn con và chồng bị anh cả chị dâu cả chèn ép như vậy sao, nếu không có người tài giúp đỡ thì cuộc sống của con và anh ấy cũng chỉ thế này. Cha, cha không muốn hưởng ngày lành sao?”
“Cô cút mau, trở về phòng đi.” Vương Thủ Thành chịu đựng cơn đau, ôm eo bò lên trên. Ông ta ôm cái lưng đau chạy tới tìm ông Trương để nắn lại phần eo.
“Cha, cha thật sự nhẫn tâm nhìn bọn con sống như vậy sao?”
Bên ngoài, Vương Thủ Thành vừa đi thì cũng cảm thấy bản thân đã bị Chu Kiều Kiều thuyết phục.
Thật ra vợ thằng năm nói cũng đúng.
E là người nhà kia cũng không biết con trai nhà họ đã sống hay c.h.ế.t như vậy việc sống c.h.ế.t này không phải sẽ do ông ta quyết định sao?
Hơn nữa nếu không tìm được cha mẹ ruột của Vương Thanh Hòa thì tìm hai người bảo ông ta làm việc khi trước cũng được, đối phương cũng không biết đứa nhỏ này còn sống.
Ông ta cũng sợ nhưng ông ta có nhiều con trai như vậy mà.
Hơn nữa, năm đó là thời đại nào? Hiện tại là thời đại nào?
Bây giờ phải nói tới pháp luật, chỉ cần sau khi lấy được chỗ tốt, bọn họ biết điều quay lại là được.
Cùng lắm thì cả ngày trốn trong nhà không ra, chẳng lẽ còn có người dám ra tay với bọn họ giữa ban ngày ban mặt sao?
Ông ta tuyệt đối không thể đi tìm cha mẹ ruột của thằng cả, năm đó ông ta bắt cóc con trai nhà người ta, người ta có thể cho ông ta thứ tốt gì? Không đưa ông ta tới cục cảnh sát mới là chuyện lạ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");