Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Mẹ chỉ là nghĩ con và Tiểu Minh, hai đứa bọn con, đứa nào có rảnh thì đi tìm anh cả của hai đứa giúp mẹ, những người khác đi tìm chắc chắn sẽ không tận tâm, phải để người trong nhà đi làm việc này mới được.” Tề Nghênh Nghênh cảm thấy hiện tại hai đứa con trai cũng chẳng có công việc tốt lành gì.
Còn không bằng đi tìm người giúp bà ta.
Bà ta cũng sẵn tiện nói cho hai người bọn họ biết tính toán của mình.
Hai người vốn dĩ còn cho rằng Tề Nghênh Nghênh muốn tìm người kia về là vì cảm thấy bọn họ vô dụng.
Lại không ngờ rằng thì ra là muốn vớt vát ích lợi cho bọn họ, lập tức không còn mâu thuẫn với việc này nữa.
Hạ Thành tính toán cảm thấy chuyện này cũng được đó chứ.
Trong mắt cha chỉ có Hạ Thiên, cũng chỉ hơi để ý đến đứa con trai bị thất lạc một chút.
Muốn cha để ý đến bọn họ, chỉ có thể dùng cách này.
Nhưng mà…
“Mẹ, mẹ tự đi tìm không được à? Hai đứa con đi tìm cũng chưa chắc có thể tìm được. Con thấy mẹ con liền tâm, vẫn phải là mẹ đi tìm mới được.” Hạ Thành không muốn rời khỏi tỉnh thành chút nào, chỉ cần nghĩ đến chuyện mình phải đến nông thôn tìm một đứa chỉ biết cày ruộng, trong lòng anh ta lập tức vô cùng khó chịu.
Tề Nghênh Nghênh cũng có chút động lòng.
Bà ta còn có kỳ nghỉ, nếu tìm con trai thuận lợi thì…
Chỉ có điều đây là tìm kim giữa biển rộng, bà ta phải đi đâu tìm bây giờ?”
“Được rồi, khoảng thời gian này hai đứa phải ngoan ngoãn một chút, nếu mẹ tìm được người về rồi, hai đứa cũng đừng ăn h.i.ế.p người ta. Tốt xấu gì cũng là anh cả của con, nó với chúng ta mới là người một nhà.” Tề Nghênh Nghênh vô cùng chờ mong con trai cả sẽ quay về.
Trên ghế sofa, Hạ Vi đang ngồi đọc sách nghe được bọn họ tính kế cũng không thèm để ý đến.
“Mẹ, mẹ và cha thương lượng chuyện kết hôn của con đi. Con thật sự rất thích anh ấy…” Hạ Vi đột nhiên mở miệng.
Tề Nghênh Nghênh chỉ cần nghĩ đến tên tiểu bá vương trong đại viện, cái thằng nhóc ranh cứng đầu kia còn khốn nạn hơn Hạ Thành và Hạ Minh nhà bà ta, nếu Tiểu Vi gả cho người này, vậy chẳng phải cả đời này coi như xong rồi sao?
“Con không được phép nhắc lại chuyện này nữa, con muốn kết hôn cũng được thôi, nhưng tuyệt đối không được kết hôn với tên tiểu bá vương kia. Hai đứa con, rảnh rỗi cũng nhớ canh chừng em một chút, không cho nó đi tiếp xúc với thằng ranh khốn nạn kia nữa.” Tề Nghênh Nghênh lải nhải, còn không quên đi rửa chén.
Bên ngoài.
Hạ Hữu Đức dẫn theo con trai đi ra ngoài rồi mới bắt đầu hỏi thắc mắc của mình: “Tiểu Thiên, sao lúc nãy con không cho cha nói chuyện? Nói không chừng cha mở miệng, lần này sẽ thành công thì sao? Không phải con đã muốn thăng chức từ lâu rồi sao? Cấp trên hiện tại của con chính là cấp dưới của cấp dưới trước kia của bác cả con. Chỉ cần bác cả con gật đầu, tùy ý nói mấy câu là con sẽ được thăng chức ngay. Công việc này con làm được đến như bây giờ, cha cũng biết con vất vả đến mức nào. Con cố gắng như thế, nếu như cha có năng lực thì con đã sung sướng từ lâu rồi. Hiện tại sắp sửa lấy được cơ hội, con nói coi sao con…”
Hạ Hữu Đức đau lòng con trai của ông ta.
Hạ Thiên rất khinh thường ánh mắt thiển cận của cha ruột, nhưng vẫn cứ kiên nhẫn giải thích với ông ta, dù sao thì sau này còn cần ông ta phải giúp đỡ mình nữa.
“Cha, cha cũng nói rồi đó, nếu bác cả đồng ý thì chỉ cần nói vài câu là có thể giải quyết vấn đề khó khăn của con. Có thể thấy được bác cả rất tài giỏi, nếu hôm nay con cứ nằng nặc đòi bác cả giúp con, có lẽ bác cả cũng sẽ giúp, nhưng mà sau này bác cả còn sẽ cho con sử dụng những mối quan hệ khác của ông ấy sao? Hiện tại con chỉ gặp chút chuyện nhỏ này thôi mà còn cần tìm giúp đỡ, bác cả còn sẽ cảm thấy con là người tài giỏi nữa sao? Thứ con muốn không phải chỉ là một chức vị cỏn con. Con muốn đổi công việc khác. Hiện tại trong lòng bác cả toàn là nghĩ đến chuyện bù đắp cho đứa con trai bị thất lạc của ông ấy. Nếu bác cả biết đứa con kia của ông ấy đã c.h.ế.t rồi, vậy chuyện mà bác gái nhắc đến sẽ không còn tác dụng gì nữa.”
Hạ Hữu Đức giống như bừng tỉnh hiểu ra: “Vậy ý của con là?”
Hạ Thiên không nói thẳng ra anh ta muốn thế nào, chỉ hỏi ngược lại cha của mình: “Cha, cha nói coi nếu một ngày nào đó ông anh họ chưa từng gặp mặt của con thật sự quay về, vậy chúng ta có còn sống sung sướng được thế này nữa hay không?”
Hạ Hữu Đức lập tức im lặng, cái này còn cần hỏi sao? Đương nhiên là không được rồi.
Hơn nữa lỡ như chuyện năm xưa lại bị lôi ra vạch trần, vậy chẳng phải ông ta đã tiêu đời rồi sao?
Cho dù anh cả không kiện ông ta thì sau này ông ta và Tiểu Thiên đều sẽ không được anh cả giúp đỡ nữa.
Mọi sự chuẩn bị trong mấy năm nay đều uổng phí.
Vẫn là tại cái gia đình chân đất kia! Làm hại hiện tại ông ta rơi vào thế bị động.
Cái gia đình xui xẻo ra rõ ràng là muốn nắm thóp ông ta, bọn họ cứ đi nằm mơ giữa ban ngày đi.
Cho dù là ai cũng đừng hòng cản đường con trai ông ta.
“Tiểu Thiên, con cứ yên tâm đi, cả đời này cái thằng anh họ xui xẻo kia của con cũng không thể chạy đến trước mặt con chướng mắt. Cha nhất định sẽ tính toán rõ ràng cho con, chuyện con cần phải làm chính là cố gắng bò lên càng cao. Sau này nhà mình còn trông cậy vào con để sống sung sướng đó. Lúc trước ông nội của con thương cha, không cho cha đi theo bác cả. Nếu năm xưa cha cũng có thể đi bảo vệ quốc gia thì hiện tại cha chắc chắn cũng sẽ không thua kém gì ông ấy. Là vì cha quá có hiếu, cũng là vì ánh mắt của ông nội con quá thiển cận. Nhưng mà không sao hết, cha chắc chắn sẽ không cản tay cản chân con.”
Hạ Hữu Đức nghĩ đến cuộc sống sung sướng của anh cả trong mấy năm qua, ông ta lại cảm thấy không cam lòng.
Nếu là cuộc sống sung sướng như thế, tại sao nó không phải là của ông ta chứ?
Hạ Thiên nghe xong những lời cha nói, biết chắc là không có vấn đề gì nữa rồi. Chỉ cần đời này ông anh họ kia không thể xuất hiện trước mặt anh ta, vậy thì không có việc gì nữa.
Chờ thêm một khoảng thời gian nữa, anh ta lại đi tìm vài người, để bọn họ giả vờ như quen biết tên anh họ kia, lại nói cho cả gia đình này biết, anh họ đã c.h.ế.t rồi.
Đến lúc đó bác cả chắc chắn sẽ không chờ đợi nữa.
“Cha, con tin tưởng lời cha nói, nhưng mà cha chắc chắn phải cam đoan không thể làm anh họ kia xuất hiện trước mặt con. Con sẽ nhanh chóng tìm một vài người làm bác cả tin tưởng anh họ đã c.h.ế.t rồi.” Hiện tại Hạ Thiên chỉ lo lắng Hạ Hữu Đức không đáng tin cậy, lại nhắc đến tầm quan trọng của chuyện này.
Cũng nói cho ông ta biết kế hoạch của anh ta.
Hạ Hữu Đức nghe xong ý tưởng này của con trai, cũng vô cùng vui mừng, quả nhiên đây chính là con của ông ta.
Suy nghĩ giống hệt như ông ta.
“Được rồi, cha nghe lời con.”
Mùa đông đến vô cùng bất ngờ làm người ta không kịp xoay sở.
Thời tiết này vốn dĩ còn tính là ấm áp, nhưng cũng không biết thế nào, còn chưa đến một tuần, trong huyện đã bắt đầu có tuyết rơi.
Mới vừa bước vào tháng mười hai không lâu, năm nay tuyết rơi khá sớm.
Sáng sớm, Bạch Tú Tú thức dậy, lập tức nhìn thấy bên ngoài toàn là một màu trắng xóa.
Đến cả đường đi cũng bị tuyết lấp kín.
Bạch Tú Tú mặc quần áo vào rồi xuống giường đất, lập tức nhìn thấy mẹ cô đang ngồi bên cạnh chảo sắt đang trên bếp lò rửa rau.
Hai đứa nhỏ thì ngồi bên cạnh bà sưởi ấm.
Bạch Tú Tú nhìn xung quanh, cũng chưa nhìn thấy bóng dáng chồng đâu, có chút khó hiểu.
“Con tìm cái gì thế? Mới sáng sớm.” Bà cụ Ngụy nhìn thấy con gái nhìn ngó khắp nơi, cười hỏi cô.
Bà đã ở nơi này được mấy ngày, con gái và con rể thật sự rất yêu thương hòa thuận nhau.
Mỗi buổi sáng con rể hầu hạ Tú Tú còn cẩn thận hơn mẹ ruột là bà nữa.
Bạch Tú Tú cũng ngồi xuống bên cạnh mẹ ruột, giúp bà lặt rau: “Mẹ, Thanh Hòa đâu rồi? Sao mới sáng sớm mà con đã không thấy anh ấy đâu rồi?”
“Nó đi nhà máy rồi, hiện tại tuyết rơi rất lớn, nhà máy nó mới vừa chuyển than đá đến, nó bị kêu đi giúp đỡ. Bên phía nhà máy có thể trợ cấp ba hộp đồ hộp, sáng sớm nó dậy đốt bếp lò rồi đi rồi.” Bà cụ Ngụy rửa rau xong, nhìn con gái đang ngẩn người, cười hỏi: “Sao nào? Có chuyện gì cứ nói với mẹ đi.”
“Không có, chỉ là con đã quen nhìn thấy anh ấy luôn ở nhà vào buổi sáng rồi.” Bạch Tú Tú rửa đồ ăn xong, rửa sạch tay rồi bắt đầu cột tóc giúp Nguyệt Nguyệt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");