Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hạ Hữu Đức nghe xong lời này, đã biết như này là muốn nhiều hơn, ông ta tức giận vì những người này, giọng điệu cũng không dễ nghe.
"Ông cũng không cần nghĩ cách làm sao để doạ nạt tôi, tôi nói thật với mấy người nhé, chuyện này tôi đã nói với anh trai tôi rồi. Anh ấy và tôi dù sao cũng là anh em ruột, anh ấy đã tha thứ cho tôi rồi. Hôm nay tôi tới, là đã được anh trai tôi đồng ý, anh ấy nói, chúng ta thương lượng cho xong một lần phí bịt miệng, chúng tôi không muốn lại nghe thấy chuyện xấu này ở bên ngoài. Nếu như còn nghe thấy, chúng tôi sẽ kiện mấy người phỉ báng chúng tôi. Chuyện năm đó, ngoại trừ đứa bé kia, ông cũng không có chứng cứ nào khác. Đứa bé kia, chúng tôi cũng chuẩn bị nhận về rồi. Đừng cho là chúng tôi cái gì cũng không biết, đứa con trai cả của nhà mấy người kia chính là con trai của anh tôi. Tôi đã tìm người điều tra rồi. Bây giờ, các người đồng ý nhận lấy lợi lộc rồi xéo đi thì nghe lời tôi, tôi sẽ cho các người một ít lợi lộc. Nếu như không đồng ý? Vậy thì cái gì các người đừng hòng chiếm được thứ gì."
Thái độ của Hạ Hữu Đức phải nói là hung ác, không còn sự nhân nhượng một cách miễn cưỡng như trước đó.
Dù sao anh trai cũng đã biết rồi, đồng thời cũng đã nói sẽ tha thứ cho ông ta rồi.
Về phần chị dâu? Bà ta có ầm ĩ thì có thể đến đâu được chứ?
Anh trai cũng không thèm để ý.
Cùng lắm thì sau đó ông ta ít đến chỗ anh cả lại, nhưng có cha ở đây, chuyện của Tiểu Thiên vẫn có thể để anh cả giúp đỡ xử lý.
Hạ Hữu Đức ngả bài với người nhà, đồng thời, người cha ruột chưa từng gặp này của Vương Thanh Hoà, có thể cứ như vậy tha thứ cho ông ta.
Đây là chuyện mà người nhà lão Vương không nghĩ tới.
Chuyện này sao có thể tha thứ cơ chứ?
Tất cả mọi người đều rất bối rối.
Trong lúc nhất thời Vương Thủ Thành không biết nên nói gì, ông ta vốn dĩ chính là định doạ dẫm Hạ Hữu Đức một chút.
Bây giờ người ta đã không sợ nữa, thậm chí còn cho bọn họ phí bịt miệng.
Chuyện này...
Chu Kiều Kiều lập tức cũng rơi vào thế khó, nhưng rất nhanh cô ta đã ra quyết định. Cô ta khẽ cười với Hạ Hữu Đức.
"Chú Hạ cũng đã nói như vậy rồi, vậy chúng tôi cũng không có ý kiến. Chú muốn chúng tôi ngậm miệng giữ kín chuyện này, chắc là nhà bọn họ cũng sợ mất mặt đúng không?
Chúng tôi chân trần không sợ mang giày, bảo chúng tôi không hé răng nửa lời cũng được, ít nhất phải giải quyết vấn đề việc làm của bốn người cho chúng tôi.
Nếu không, các người mất mặt, nhà chúng tôi thì cùng lắm để người nào đó đi tù, còn có thể tiết kiệm được một chút lương thực."
Chu Kiều Kiều nói với thái độ vò mẻ thì không sợ sứt.
Hạ Hữu Đức chỉ muốn chửi một câu vô liêm sỉ, cả nhà này sao có thể vô liêm sỉ như thế chứ?
Hạ Toàn cũng sợ ngây người, cô gái này nhìn không lớn lắm, sao tâm tư lại quái gở nhiều như thế?"
"Bốn người có phải nhiều quá rồi hay không?" Hạ Toàn nhíu mày.
"Chỉ cần bốn người, thiếu một người chúng ta cũng không cần phải sống dễ chịu nữa. Các người đều là người có mặt mũi, chúng tôi thì không.
Mất mặt thì mất mặt thôi."
Chu Kiều Kiều đã nắm chắc được tâm tư của cả nhà này.
Dù sao cũng đã tha thứ cho ông ta, vậy cả nhà này còn tìm bọn họ bắt bọn họ ngậm miệng, rất hiển nhiên chính là sợ mất mặt.
Hạ Hữu Đức cau mày, có chút không biết nên đồng ý hay không.
Chuyện này...
"Bốn người thì bốn người, nhưng các người nếu còn dám đến, chúng tôi kiếm việc cho mấy người như thế nào thì cũng có thể lấy đi được như thế.
Nhà chúng tôi cũng không phải cứ tuỳ tiện để cho mấy người lừa gạt."
Hạ Toàn thấy con trai không nói gì đã nói thay ông ta.
Dù sao thằng cả cũng sẽ có cách cho bọn họ mấy công việc, tất cả mọi người có thể yên ổn.
Giải quyết xong những người này, cuộc sống không phải sẽ tốt sao? Còn lại, chính là chuyện của vợ chồng thằng cả rồi.
"Được, vậy các người xử lý cho chúng tôi, làm xong chúng tôi sẽ trở về." Vương Thủ Thành sợ bọn họ hối hận, lúc ông ta tới, cũng không trông mong là sẽ có được việc làm.
Nhưng bây giờ lập tức đã có được bốn việc.
Sau này nhà bọn họ chính là người trong thành phố rồi.
Còn lại ba đứa con trai này mỗi đứa một công việc, ông ta lại có một công việc.
Đến lúc đó công việc liên quan của bọn họ đều chuyển vào trong thành phố, ai còn làm việc ở trong thôn chứ?
Vương Thủ Thành nghĩ thôi mà cũng cảm thấy kích động.
Những người khác cũng rất vui vẻ, trong đầu tính toán những công việc này có thể cho ai?
Dù sao ngoại trừ ba người đàn ông chưa có việc, còn dư lại một người.
Lão già đã đến tuổi này rồi, không thể cũng đòi một việc chứ?
Cả nhà mỗi người đều có tâm tư riêng.
"Được, chuyện này chúng ta quyết định như vậy đi, trở về làm xong chúng tôi sẽ nói cho mấy người biết. Nhưng trong thời gian này, các người cũng không được đến đại viện của chúng tôi.
Cả nhà mấy người quá khiến người khác chú ý."
Trong lòng Hạ Hữu Đức cũng thở phào một cái.
Về sau cuối cùng cũng không cần đối diện với mấy người này nữa, lúc trước khi bọn họ tìm tới cửa, thật sự là đầu óc đều ong ong.
"Yên tâm, chúng tôi chỉ cầu một con đường sống, các người tìm việc cho chúng tôi, chúng tôi đương nhiên sẽ không đến tìm mấy người nữa."
Chu Kiều Kiều cũng bảo đảm một chút.
Lúc này người của hai bên mới giải tán.
Buổi tối, Tề Nghênh Nghênh trở về tỉnh thành.
Ra khỏi nhà ga, những đồng nghiệp khác của bà ta đều có người tới đón, ngay cả chồng của Tiểu Đàm cũng tới.
Tề Nghênh Nghênh nhìn thấy không có ai tới đón mình, trong lòng có hơi không thoải mái.
Bà ta còn đang phiền muộn, đã nghe thấy Tiểu Đàm bỗng nhiên gọi bà ta: "Chị Tề, hình như tôi nhìn thấy anh Hạ rồi."
Nghe nói như thế, Tề Nghênh Nghênh kích động không thôi, ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy chồng mình đi đến đây.
Hơn nữa, cũng không dùng xe, là đạp chiếc xe đạp mà năm ngoái bà ta tặng tới.
Ông ta vẫn còn nhớ rõ lời bà ta nói.
Lúc ấy bà ta đã nói, hy vọng ngày nào ông ta cũng có thể đạp xe tới đón mình.
Nụ cười trên mặt Tề Nghênh Nghênh không ngăn lại được: "Ai da, đều đã có tuổi cả rồi, còn đạp xe tới đón chị, vẫn còn nhớ rõ lời mà trước đây chị đã nói với anh ấy. Trước kia chị chỉ hâm mộ các cô gái có người đạp xe tới đón. Tôi nhìn anh ấy mà xem kìa..."
Tiểu Đàm nghe vậy cũng hâm mộ không thôi: "Chị Tề thật tốt số, anh Hạ bận như vậy còn có thể nhớ rõ chuyện của chị."
Lúc này Tề Nghênh Nghênh chỉ cảm thấy đã kiếm đủ thể diện rồi.
Sau khi Hạ Chí Phi tới, lập tức thay đổi thái độ thường ngày nói với Tề Nghênh Nghênh rất dịu dàng: "Đồng chí Nghênh Nghênh, tôi tới đón bà về nhà."
Đã rất lâu rồi Tề Nghênh Nghênh chưa từng thấy ông ta như thế này, vô cùng vui vẻ.
"Đã có tuổi rồi lại còn thế nữa..." Bà ta cười vỗ lên n.g.ự.c ông ta, sau đó ngồi lên xe.
Ở trên đường.
Tề Nghênh Nghênh rất nghiêm túc nói với ông ta chuyện trước đó đã chuẩn bị nói: "Lão Hạ, tôi nói ông nghe này, đứa em trai kia của ông, có khả năng là kẻ cầm đầu làm hại con chúng ta bị thất lạc. Ông biết lần này tôi đi theo đơn vị làm việc đã nhìn thấy ai không? Tôi nhìn thấy con trai cả của nhà lão Vương, diện mạo của cậu ấy có hơi giống ông, cũng có chút giống tôi. Cậu ấy... Em trai ông và nhà lão Vương ở trong huyện có quan hệ không bình thường. Hồi trước còn sắp xếp công việc cho người ta, mấy ngày nay lại còn sắp xếp tiếp. Ông nói xem nếu như không có quan hệ thân thích gì thì vì sao chú ấy lại phải làm như vậy? Năm đó tôi đã nói..."
Tề Nghênh Nghênh không ngừng nói ra những lời trong lòng, bởi vì ngồi phía sau xe, bà ta cũng không nhìn thấy biểu cảm lúc này của Hạ Chí Phi.
Trong lòng Hạ Chí Phi cũng rất bất ngờ, không nghĩ tới nhanh như vậy mà vợ đã biết rồi.
Xem ra, nhà lão Vương kia, lúc này đến tỉnh thành là để đe doạ Hữu Đức, cũng không chỉ là lòng tham không đáy, bọn họ thật sự là sợ sau này không bắt bí được nữa cho nên mới chơi lớn một lần?
Thật sự là quá ghê tởm.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");