Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ánh mắt này khiến trong lòng Hạ Chí Phi càng hụt hẫng, từ đầu tới đuôi đứa nhỏ này vẫn không tiếp nhận bọn họ, nó chỉ nghe theo lệnh điều động công tác, việc mua nhà cũng có thể tự lo.
Nếu thật là như vậy thì chẳng khác gì bọn họ tự làm theo ý mình, ích kỷ đưa người tới tỉnh thành rồi chuyện gì cũng mặc kệ?
“Chuyện nhà ở cha sẽ giải quyết. Cha và mẹ con quay về sẽ tới phòng quản lý nhà ở, ở chỗ này con có cái gì thì lên tỉnh thành cũng sẽ có cái đó.” Hạ Chí Phi sảng khoái đồng ý.
Tề Nghênh Nghênh vô cùng kinh ngạc: “Lão Hạ?”
Ông ta điên rồi sao? Mua nhà riêng cho đứa con trai này ở tỉnh thành? Vậy còn Hạ Thành và Hạ Minh?
“Nhà ta đông con như vậy, ông...”
Tề Nghênh Nghênh cũng bất chấp việc bà ta đang ở trước mặt Vương Thanh Hòa.
Hạ Chí Phi thoáng nhìn vợ: “Chuyện này tôi quyết định, bà cứ làm theo lời tôi.”
Ông ta nói xong thì nhìn về phía Vương Thanh Hòa: “Con trai, cha và mẹ sẽ bù đắp cho con. Về chuyện của chú con, cha cũng sẽ bồi thường.”
Vương Thanh Hòa muốn chính là chỗ tốt, còn về Hạ Hữu Đức, tự tay anh sẽ đưa ông ta vào tù.
Bọn họ tha thứ cho ai, không tha thứ cho ai là chuyện của bọn họ, không liên quan tới anh.
Vương Thanh Hòa nghĩ vậy, nhìn Hạ Chí Phi gật đầu, cũng không thèm mở miệng, còn đang suy nghĩ xem phải làm thế nào mới khiến cho hai người này vĩnh viễn áy náy.
“Con đồng ý là tốt rồi, cha mẹ quay về sẽ sắp xếp chuyện nhà ở cho con.” Chân mày Hạ Chí Phi giãn ra.
Lúc này sắc mặt của Tề Nghênh Nghênh chẳng khác gì mẹ mất con, tại sao mọi thứ đều không giống như kế hoạch của bà ta! Mấy năm nay đứa con lớn này vẫn ngây ngốc ở nông thôn, nghe nói được lên tỉnh thành không phải sẽ lập tức đi cùng bọn họ sao? Cho dù khi trước từ chối không muốn đi cùng bà ta thì chẳng phải chỉ là giận dỗi nhất thời thôi hay sao? Hiện tại cha nó cũng đã tới đón, thế mà nó cũng không chịu nhả ra, lại còn đòi hỏi nhiều thứ như vậy.
Nếu công tác rơi vào tay hai vợ chồng thằng cả thì còn có phần cho Hạ Vi và Hạ Thành sao?
“Con à, chuyện công tác không thể xử lý nhanh như vậy nhưng người trong nhà đều đang đợi các con về, mẹ thấy hay là các con về trước đi. Tốt xấu gì cũng làm quen nhà cửa chứ?”
Tề Nghênh Nghênh cảm thấy vẫn nên mang bọn họ về, chỉ cần bọn họ về tỉnh thành thì mọi chuyện đều dễ xử lý.
Vương Thanh Hòa mỉm cười không nói lời nào, Bạch Tú Tú khách sáo nói: “Chuyện này tôi nghe Thanh Hòa.”
Tề Nghênh Nghênh không biết phải nói gì tiếp, tại sao lại không chịu nghe lời như vậy!
“Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, không có công tác trong lòng bọn nó cũng bất an. Sau này chúng ta có rất nhiều thời gian tìm hiểu, không thiếu một chút này. Thanh Hòa, con và vợ cũng lo chuẩn bị đi. Cha và mẹ con còn có công việc, bây giờ hai ta đi mua vé, phải mau chóng quay về.”
Thái độ của Hạ Chí Phi đối với chuyện này đã rất kiên định, dù sao cũng là bồi thường, đã thế thì phải khiến cho hai đứa nhỏ này hài lòng, hơn nữa đứa con trai này còn tốt hơn tưởng tượng của ông ta nhiều.
“Lão Hạ, ông về trước đi, ngày mai tôi về sau.” Tề Nghênh Nghênh không cam lòng, bà ta nhất định phải giải quyết chuyện này êm xuôi.
“Cũng được, bà ở đây làm quen với con trước đi.” Hạ Chí Phi cảm thấy suy nghĩ của vợ cũng hợp lý.
Đứa nhỏ này không thân cận với bọn họ, nếu cứ luôn giữ thái độ lạnh nhạt như vậy thì sau này cũng chẳng thể nào thân thiết nổi.
Hạ Chí Phi gấp gáp đến, lúc đi cũng vội vàng.
Vương Thanh Hòa nhìn bọn họ, trong lòng không có cảm xúc gì, chỉ như đang nhìn hai người xa lạ diễn kịch trước mặt anh mà thôi, còn anh chỉ cần đứng giữa đoạt lấy lợi ích lớn nhất.
Tề Nghênh Nghênh nhìn Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa, cười cười: “Con à, lần này con tin rồi chứ? Mẹ thật sự là mẹ ruột của con, con còn có hai em trai và một em gái. Bọn họ...”
“Bọn họ thế nào hình như không liên quan tới tôi, dì Tề.” Vương Thanh Hòa ôn nhu ngắt lời Tề Nghênh Nghênh.
Tề Nghênh Nghênh lập tức cứng họng, xấu hổ mấp máy môi, cơn giận lập tức bốc lên.
Tại sao nó vẫn còn như vậy? Tại sao vẫn gọi bà ta là dì?
“Con... mẹ, đó là em trai em gái của con, là người nhà chân chính của con, sao có thể nói là không liên quan? Con là anh trai, sau này phải chăm sóc bọn nó, giống như con từng săn sóc mấy đứa em trai ở nhà họ Vương vậy.”
Tề Nghênh Nghênh cau mày, nửa nói chuyện nửa thuyết giáo với Vương Thanh Hòa.
Đối với thái độ của Vương Thanh Hòa hiện tại, bà ta chỉ hận không thể mắng một trận. Nhưng dù sao đây cũng là con trai của bà ta, hơn nữa chỉ là mới tìm về được, nó còn chưa muốn nhận bà ta đâu. Nếu bà ta mắng thật thì sau này nó sẽ không đồng lòng với bà ta nữa. Lúc trước nó có thể hiếu thuận với hai vợ chồng nhà họ Vương như vậy, sau này chắc chắn cũng hiếu thảo với bà ta.
Bạch Tú Tú nghe Tề Nghênh Nghênh nói vậy thì cảm thấy rất buồn cười.
Cái gì gọi là chăm sóc như từng chăm sóc người nhà họ Vương? Vừa mới bước ra khỏi biển khổ lại muốn nhảy vào nữa sao? Sao bà ta có mặt mũi nói ra những lời này?
Bạch Tú Tú nhíu mày, vừa muốn mở miệng nhưng Vương Thanh Hòa đã lên tiếng trước: “Dì Tề, dì nghe không hiểu tiếng người hả? Con trai con gái của dì không liên quan gì tới tôi. Người nói tôi là con ruột là mấy người, còn có phải hay không đối với tôi cũng không quan trọng. Mấy người có bản lĩnh thì khiến tôi lên tỉnh thành đi, đến bên cạnh mấy người, đó là bản lĩnh của mấy người chứ không phải là ý của tôi.”
Mặt mũi Tề Nghênh Nghênh trắng bệch: “Con... sao con có thể nói như vậy?”
“Nếu không thì sao? Dì Tề nói tôi nghe nào, phải làm sao để tôi đào tim đào phổi chăm sóc một bầy con của một người phụ nữ có thể là mẹ ruột của tôi nhưng chỉ mới gặp vài lần?”
Vương Thanh Hòa hỏi lại bà ta, Tề Nghênh Nghênh càng thêm xấu hổ: “Mẹ không phải có ý đó, mẹ nghĩ con là anh trai, cho nên... Thanh Hòa, cha con áy náy với con nên cái gì cũng nguyện ý cho con. Nhưng con xem bây giờ con đã có vợ và hai đứa nhỏ, em trai Hạ Thành của con đang ở giai đoạn quan trọng, nó còn chưa kết hôn, công việc cũng không có. Mẹ nghĩ chuyện mua nhà mẹ có thể lưu ý giúp con nhưng về chuyện công tác, con có thể nhường cho em trai không? Con yên tâm, tiền lương mỗi tháng bao nhiêu mẹ sẽ cho con. Đến lúc đó con cũng không tổn thất cái gì.”
Tề Nghênh Nghênh cảm thấy anh đang hiểu lầm, bà ta cũng chẳng có ác ý gì, chỉ hy vọng bọn nhỏ đều được sống tốt.
Vương Thanh Hòa không nói chuyện, anh thật sự không hiểu được tại sao trên đời này lại có người ngu xuẩn như vậy?
“Đương nhiên sau này con cũng sẽ có công việc. Cha con thương con như vậy, con nhường công tác cho em trai, ông ấy sẽ tiếp tục nghĩ cách giúp con.”
Tề Nghênh Nghênh bị Vương Thanh Hòa nhìn tới mức hoảng hốt, mau chóng mở miệng giải thích.
“Dì Tề, dì cảm thấy lời này của dì có thể tin được không?”
Vương Thanh Hòa phát hiện hình như Tề Nghênh Nghênh chẳng hiểu gì về chồng bà ta. Sở dĩ người cha lần đầu tiên gặp mặt này nguyện ý cho anh chỗ tốt chẳng qua là vì ông ta đã nhìn thấy anh có gì đó.
Tuy không biết ông ta nhìn trúng thứ gì nhưng tuyệt đối không phải là huyết thống thâm tình gì đó.
Nếu người đàn ông kia thật sự quan tâm con cái thì cũng không đến mức để hai đứa con kia lông bông tới tận bây giờ. Nếu anh nhường công việc cho người khác thì người cha kia sẽ thất vọng về anh, sau này muốn đòi chỗ tốt từ ông ta sẽ càng thêm khó khăn.
Anh không có tâm tình làm thân với em trai em gái gì đó, anh có người nhà của mình, đương nhiên cũng sẽ không đồng ý với thỉnh cầu buồn cười này.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");