Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà
  3. Chương 289
Trước /487 Sau

Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 289

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi đối phương đòi tiền sửa miệng thì ông ta cũng đã biết nhà mẹ đẻ của con dâu là loại người gì, dù sao ông ta cũng có con gái, suy bụng ta ra bụng người, còn gì mà không hiểu nữa? Ông ta không lên tiếng chính là vì muốn khiến hai mẹ con này nhớ kỹ một chút, chịu thiệt nhiều thì mới rõ bộ mặt thật của cả nhà kia, tránh sau này kết hôn mà đứa con dâu Hứa Niệm Đệ này lại bòn rút của cải cho nhà mẹ cô ta. Lần này mất nhiều như vậy, sau này Nghênh Nghênh chắc chắn sẽ đề phòng cô ta.

Hạ Chí Phi thầm nghĩ như thế, vẫn giữ nguyên thái độ: “Làm cha mẹ không phải chỉ hy vọng con cái có thể kết hôn với người mà bọn nó thích sao? Hạ Thành thích con gái nhà họ, chúng ta cũng thành toàn cho Hạ Thành. Ngày mai hai đứa nó đi lĩnh chứng rồi thì chúng ta phải chuẩn bị rước hai vợ chồng thằng cả về đây. Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều việc, phải làm sớm một chút, miễn cho cành mẹ đẻ cành con.”

Tề Nghênh Nghênh cảm thấy bản thân đã bị hố nhưng lại không dám nói ra, nói rồi không chừng sẽ chọc cho lão Hạ tức giận.

Bây giờ lão Hạ đã đồng ý, bà ta có muốn cũng không thể nói được gì, chỉ đành gật đầu: “Ý của chồng tôi cũng chính là ý của tôi, vậy chuyện này xem như đã định rồi. Niệm Đệ, đêm nay cháu ở lại đây đi, tạm thời ở chung với Hạ Vi, ngày mai làm giấy chứng nhận xong thì lại sang ở cùng Hạ Thành.”

Tề Nghênh Nghênh nhìn Hứa Niệm Đệ, không hy vọng Hứa Niệm Đệ quay về nhà, nếu để cô ta về thì qua một đêm sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện xấu nữa?

Hứa Niệm Đệ nghe vậy thì cũng gật đầu đồng ý: “Được, con nghe lời dì.”

Cô ta biết tính tình cha mẹ mình, chắc chắn bọn họ sẽ càng đòi hỏi nhiều hơn, đến lúc đó nhà họ Hạ không cần cô ta thật thì người khóc chính là cô ta.

Cha mẹ cô ta sẽ lại đổi một nhà khác gả cô ta ra ngoài, có thể đến cả đứa nhỏ trong bụng cô ta cũng không giữ được. Đời này cô ta gần như không tìm được ai có điều kiện tốt như Hạ Thành, tuyệt đối không thể bỏ lỡ. Hứa Niệm Đệ làm lơ ánh mắt c.h.ế.t người của cha mẹ và em trai, cúi đầu không nhìn bọn họ, Tề Nghênh Nghênh thấy cô ta đồng ý thì cũng vui vẻ, cuối cùng cũng có một chuyện đúng ý bà ta.

Tiễn người nhà họ Hứa đi rồi, Hứa Niệm Đệ bị Hạ Thành kéo tới phòng anh ta.

Vừa vào trong, Hạ Thành đã bất mãn chất vấn: “Có chuyện gì vậy? Không phải ngay từ đầu đã nói sẽ mượn danh nghĩa cha mẹ em để đòi lợi ích, sau đó cha mẹ em sẽ giúp đỡ chúng ta sao? Đồ vật không phải là của chúng ta sao?”

Hứa Niệm Đệ bị hỏi đến mức bật khóc: “Em cũng không biết, bọn họ cũng lừa em. Anh Thành, dù gì em cũng phải gả cho anh, em sao có thể một dạ hai lòng chứ? Đều là bọn họ gạt em, trong lòng bọn họ chỉ có em trai. Em...”

“Được rồi, em đừng khóc nữa, anh chỉ hỏi thôi chứ có nói gì đâu, chuyện cũng đã như vậy rồi, sau này em đừng lo cho cái nhà đó nữa. Ngày mai lĩnh chứng xong thì hai ta mới là người một nhà.” Hạ Thành không muốn thấy cô ta khóc nên nhanh mồm dỗ dành.

Hứa Niệm Đệ cũng nín khóc mỉm cười gật đầu.

Sáng sớm, Vương Thanh Hòa đưa vợ, mẹ vợ và hai đứa nhỏ về thôn.

Lần này trở về, Vương Thanh Hòa đưa vợ và mẹ vợ đến nhà họ Trần trước rồi mới chạy tới chỗ ông Trương.

Lúc hai mẹ con bà Ngụy và Bạch Tú Tú tới nhà họ Trần, Trần Kim Hoa đang làm đậu phụ đông.

Bạch Tú Tú cùng Bà Ngụy có mang theo sườn dê hầm, sợ thức ăn bị nguội nên vẫn bọc hộp cơm trong lớp áo bông. Bạch Tú Tú bế hai đứa nhỏ, bà Ngụy ôm áo bông, Trần Kim Hoa thấy bọn họ tới thì vô cùng vui vẻ: “Chị Ngụy, Tú Tú, mau vào đi, em làm sắp xong rồi.”

Trần Kim Hoa vừa nói vừa tăng tốc làm việc, chờ đến lô đậu phụ đông đông lại thì đưa mọi người vào nhà.

“Hai người tới thật là đúng lúc, để em kể cho hai người nghe một chuyện rất buồn cười.” Trần Kim Hoa xoa tay, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua thì không nhịn được cười.

“Có chuyện gì vui thì để lát nữa rồi nói, hai mẹ con cháu có mang theo canh sườn dê cho chú Trần đây, hầm từ tối hôm qua đấy, sáng nay có hâm lại, bây giờ vẫn còn nóng hổi này.” Bạch Tú Tú đưa hộp cơm cho Trần Kim Hoa.

Trần Kim Hoa không ngờ hai vợ chồng Tú Tú và Thanh Hòa hôm trước đã chia dê núi cho bọn họ mà hôm nay còn chia cả sườn dê, bà ấy thật không biết phải làm sao mới tốt.

“Đứa nhỏ này, sao chuyện gì cũng nghĩ cho thím và chú Trần của cháu vậy? Hôm qua nhà thím đã chiếm của hời nhiều như vậy, sườn dê này vốn cũng chẳng nhiều, sao cháu lại mang tới đây nữa?” Trần Kim Hoa bất đắc dĩ, thứ tốt phải giữ lại cho nhà mình ăn chứ, Tú Tú và Thanh Hòa làm như vậy sao mà được?

“Thím à, nhà cháu đủ ăn mà.”

“Vậy thím cũng không khách sáo với cháu nữa, giữa trưa hôm nay không cho phép nhà cháu đi về, để thím hầm canh dê, nấu một nồi cơm ăn cùng sườn dê cháu mang tới nữa, còn cả một con cá trắm cỏ hôm qua con trai thím mang về, hôm nay cũng nấu luôn, coi như làm tiệc chia tay trước cho mọi người.”

Trần Kim Hoa cũng quyết tâm lấy hết đồ tốt trong nhà ra, con nhà người ta thành tâm như vậy, bà ấy cũng không thể keo kiệt.

Bạch Tú Tú thấy thím Kim Hoa khó xử vì cô mang thức ăn tới nên cũng thuận theo: “Cảm ơn thím Kim Hoa, vậy trưa nay nhà cháu ở đây dùng cơm. Mẹ, chút ta về muộn một chút nhé?”

Bà Ngụy cũng rất hài lòng với quyết định của con gái vì nếu cho người ta lợi ích nhưng lại từ chối sự nhiệt tình của họ thì sẽ khiến cho họ cảm thấy đang mang gánh nặng. Mấy năm nay Tú Tú đã trưởng thành thật rồi.

Chuyện quan trọng nhất chính là tay nghề nấu món cá của Trần Kim Hoa, phải nói là tuyệt nhất trong thôn. Bà Ngụy nghĩ vậy thì cũng đồng ý: “Được thôi, có gì mà không được chứ? Hôm nay chúng ta ăn cơm ở nhà thím Kim Hoa, bà ấy làm cá ngon lắm đấy. Đúng rồi, em gái à, lúc nãy em nói chuyện gì buồn cười?” Bà Ngụy vẫn còn nhớ thương chuyện buồn cười mà Trần Kim Hoa còn chưa kịp nói.

Trần Kim Hoa nghe vậy cũng vỗ trán: “Chị xem em này, nói chuyện một lúc là quên mất. Em nói chị nghe, hôm qua người nhà họ Vương cũng mang một con dê núi về nhà, vì vậy mà nhấc lên phong ba. Cũng không biết nhà đó nghĩ cái gì, nhặt được thứ tốt mà không chịu đóng cửa lại dùng, ngược lại còn rêu rao khắp nơi, náo loạn đến mức mọi người trong thôn đều không nhịn được, nói dê núi thuộc sở hữu của cả thôn, ép bọn họ giao ra. Mấy chuyện này bình thường thôn dân cũng toàn mắt nhắm mắt mở cho qua, rõ ràng là do bọn họ quá đáng chọc mọi người tức giận, cuối cùng vẫn là chú Trần của cháu làm chủ, cho phép mọi người mang dê núi đi, còn thuận tiện lan truyền chuyện bọn họ bắt cóc con nhà người ta ra ngoài. Bây giờ bọn họ đừng hòng về thôn Hạ Hà này nữa, nghe nói đêm qua đã âm thầm rời thôn rồi.”

Trần Kim Hoa nhắc tới chuyện nhà họ Vương là lại thấy vui vẻ. Bà ấy chướng mắt nhất là loại người lòng dạ hiểm độc như đám người nhà họ Vương.

Bạch Tú Tú không ngờ hôm qua trong thôn lại náo nhiệt như vậy, nhưng mà hành động của nhà họ Vương cũng khiến cô cảm thấy kỳ quái, hẳn không phải là ý tưởng của lão già Vương Thủ Thành, ông ta là một người khá khôn khéo, hành động lần này hẳn là chủ ý của Chu Kiều Kiều, dù sao thì ngoài cô ta ra cũng không còn ai có thể đả động cả gia đình đó. Nhưng tại sao cô ta lại làm như vậy? Cảm thấy ngày lành quá nhàm chán hay sao?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /487 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan

Copyright © 2022 - MTruyện.net