Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Cái thằng bé này… Nhà họ Hạ cũng là nhà của con, mẹ vợ con đến nhà mình thì có gì mà không được chứ? Hạ Thành, Hạ Minh, hiện tại hai đứa không có việc gì làm, buổi trưa nhớ nấu cơm cho chị sui đó. Hạ Vi, con không được gây sự gì nữa đó. Nếu để cha biết con bỏ mặc khách, hôm nay cha chắc chắn sẽ cho mấy đứa đẹp mặt!”
Hạ Chí Phi dặn dò ba đứa con.
Còn Hạ Toàn thì ông ta không dám nói gì, dù sao thì đó chính là cha ruột của ông ta.
Hôm nay ba người Hạ Vi, Hạ Thành và Hạ Minh bị mắng một trận, lại còn bị sai làm việc, đều cực kỳ không vui.
Bà Ngụy nhìn con gái lo lắng, lập tức cười trấn an cô: “Tú Tú, con đừng lo. Mẹ cả đống tuổi thế này, còn có chuyện gì mà không thể tự lo cho mình được chứ hả? Con cứ yên tâm đi làm việc đi, hai đứa nhỏ cứ để mẹ chăm.”
“Vậy bọn con đi đây, mẹ, có chuyện gì mẹ chỉ cần làm mình vừa lòng là được rồi.” Bạch Tú Tú dặn dò vài câu rồi cũng đi theo.
Lúc nãy chỉ còn lại ba người trẻ tuổi nhà họ Hạ và Hạ Toàn.
Bà Ngụy ôm Minh Minh và Nguyệt Nguyệt lên, nhìn cả gia đình này cười vui vẻ hỏi: “Bây giờ chúng ta đi về sao?”
“Đi về.” Hạ Vi xụ mặt, nhưng mà ánh mắt vẫn cứ không khống chế được nhìn về phía hai đứa nhỏ kia.
Hai đứa nhỏ này thật sự quá đáng yêu.
Cũng không biết nếu cô ta và Kỷ Phong kết hôn với nhau, có thể sinh ra được một đứa bé đáng yêu như thế hay không.
Nhớ đến Kỷ Phong, trong lòng Hạ Vi lại vô cùng khó chịu, cô ta nghe Tuệ Tuệ nói, Kỷ Phong cũng cực kỳ đau lòng. Bà cụ Kỷ lại vì chuyện này mà bị mất mặt nên đã không cho phép anh ta đến tìm cô ta nữa.
Sau này Kỷ Phong sẽ đi xem mắt người khác.
Nghĩ đến cảnh sau này người mình yêu sẽ cưới người khác, cô ta lại không thể nào chịu đựng nổi.
Nhưng hiện tại bà cụ Kỷ đã ghét cô ta rồi, cô ta có làm cái gì cũng không có tác dụng.
Cảm xúc của Hạ Vi lập tức trở nên suy sút.
Bà Ngụy vốn dĩ thấy Hạ Vi nhìn chằm chằm vào hai đứa cháu, còn nghĩ có khi nào Hạ Vi làm cô ruột, cảm thấy hai đứa nhỏ này hợp mắt cô ta hay không? Không đợi bà bắt chuyện thì đã nhìn thấy cô gái trẻ này đột nhiên trở nên sa sút.
Cái cô gái này quái dị thật đó?
Có ai làm gì đâu, cô ta tự nhiên đã buồn rồi rồi?
Cả gia đình cùng nhau đi vào, Hạ Thành và Hạ Minh đi ở đằng sau đi rất chậm.
Hạ Thành còn đỡ Hứa Niệm Đệ.
Hứa Niệm Đệ nhớ đến lời chồng mình nói, còn có căn nhà của anh cả chị cả, thái độ của cha đối với ảnh cả chị cả ngày hôm nay và thái độ của ông ta khi đối mặt với bọn họ, trong lòng cũng cảm thấy rất nguy hiểm.”
“Anh Thành, anh nói coi sao cha lại như vậy chứ, lại còn dùng anh cả để hạ thấp anh và em trai. Em thấy anh và Hạ Minh đều rất tốt mà, chỉ là tạm thời không tìm được công việc thôi, cha nghiêm khắc quá rồi đó.”
Hứa Niệm Đệ nói không lớn, mấy người đi ở đằng trước không nghe được, chỉ có cô ta và Hạ Thành, Hạ Minh mới nghe thấy.
Nghe lời này, Hạ Minh chỉ cảm thấy cậu ta đã gặp được tri âm.
“Chị hai mới là người biết ăn nói nhất! Cha là đang định bảo em và anh của em cũng phải cố gắng chăm chỉ giống anh cả, sao mà được chứ? Ông ấy cho rằng em và anh đều là loại người thích biểu hiện giống như Hạ Thiên sao? Em cảm thấy ông anh cả này rất giống Hạ Thiên. Nhìn thôi là đã thấy ghét rồi.”
Những lời này của Hạ Minh cũng đã nói trúng tim đen của Hứa Niệm Đệ, cô ta còn muốn nói thêm cái gì nữa.
Hạ Thành lại cản cô ta lại: “Được rồi, chúng ta đừng để chuyện này vào lòng, cha cũng chỉ yêu thương anh ta trong khoảng thời gian ngắn mà thôi. Dù sao không phải anh ta vừa mới tìm được về sao? Chờ đến sau này cha phát hiện anh cả cũng chẳng tốt hơn chúng ta là bao, cha tự nhiên sẽ thất vọng. Cho dù anh ta có giỏi cỡ nào thì có thể bằng được Hạ Thiên sao?”
Tuy rằng Hạ Thành không thích Hạ Thiên, nhưng mà cũng phải thừa nhận tài năng của Hạ Thương.
Mấy người kia xì xào bàn tán với nhau.
Bên phía Bạch Tú Tú, cô đi theo Tề Nghênh Nghênh, đi về phía tổ dân phố cố ắp làm việc.
Trên đường đi, Tề Nghênh Nghênh nhìn con dâu, bắt đầu lên tiếng: “Mẹ nói nè Tiểu Bạch, con và con trai mẹ sống chung với nhau, con chưa từng nấu cơm thật à?”
Trong lời nói của Tề Nghênh Nghênh lộ rõ vẻ ghét bỏ, còn không đợi Bạch Tú Tú trả lời có đúng hay không thì bà ta đã bắt đầu trách mắng: “Con nhìn xem có cô vợ nhà nào mà không nấu cơm cho chồng mình không? Mẹ con dạy dỗ con thế nào vậy hả? Lúc trước thì cũng thôi, sau này về nhà họ Hạ cũng không thể ngồi chơi không làm gì được. Con là chị cả, em dâu của con mang thai, con nhớ giúp đỡ chăm sóc cho nó một chút. Hạ Vi còn nhỏ, con cũng phải lo lắng cho nó nhiều hơn. Con…”
“Dì Tề, sao mà con dâu và con gái nhà dì lại cần cháu đi chăm sóc thế? Dì sắp c.h.ế.t rồi hả?” Bạch Tú Tú lộ ra vẻ mặt quan tâm hỏi ngược lại bà ta.
Bạch Tú Tú nói thế làm đầu óc Tề Nghênh Nghênh đột nhiên c.h.ế.t máy tạm thời.
Bà ta gần như không dám tin nói: “Con, con nói cái gì?”
“Lỗ tai của dì Tề có vấn đề sao? Không nghe rõ những lời cháu vừa mới nói hả?” Bạch Tú Tú vẫn cứ cười xinh đẹp như cũ.
Vô cùng kiên nhẫn hỏi bà ta.
“Mày, mày trù cho tao c.h.ế.t sớm?” Trong lòng Tề Nghênh Nghênh đã bắt đầu chửi ầm lên.
“Làm gì có chuyện đó chứ? Cháu chỉ là tò mò mà thôi, dù sao thì chuyện đó là của dì Tề, dì lại không làm mà định đẩy hết cho cháu, cháu đương nhiên là phải quan tâm dì rồi.” Bạch Tú Tú thề thốt phủ nhận.
“Cái gì mà chuyện của tôi, tôi đẩy hết cho cô hả? Cô là chị cả…”
Tề Nghênh Nghênh tức đến mức thở không nỗi.
“Dì còn là mẹ chồng và mẹ ruột đó, dì làm mẹ ruột, làm mẹ chồng mà còn bỏ mặc, lại đi trông chờ vào một người chị dâu là tôi đi làm trâu làm ngựa cho bọn họ? Dì Tề, mẹ ruột của dì dạy dỗ dì kiểu gì thế hả?” Bạch Tú Tú nhẹ nhàng hỏi ngược lại.
“Bạch Tú Tú! Mày có biết quy củ không vậy hả?”
Tề Nghênh Nghênh bị mắng đến nổi điên, đây là loại con dâu gì thế này? Không chỉ không muốn lo liệu chuyện trong nhà mà còn dám mắng bà ta nữa?
“Quy củ? Dì Tề nói có thì tôi có thôi.”
“Mày, công việc hiện tại của mày là do tao đi liên hệ xử lý đó!” Tề Nghênh Nghênh không cam lòng dự định dùng công việc để uy h.i.ế.p Bạch Tú Tú.
Bạch Tú Tú nhìn thoáng qua bà ta, cũng không thèm để ý: “Dì Tề cũng có thể nghĩ cách nhường công việc của tôi cho con gái cưng hoặc là con dâu thứ hai của dì. Tôi và chồng tôi chỉ cần dọn về trong huyện là được ngay mà, đúng không?”
Đúng cái con khỉ khô!
Tề Nghênh Nghênh bị Bạch Tú Tú chặn họng nghẹn muốn chết.
Nếu để thằng cả và vợ thằng cả đi về, cả gia đình Hạ Hữu Đức sẽ quay về.
Vậy chẳng phải sẽ càng khó chịu hơn sao?
“Dì Tề, dì chưa từng nuôi chồng tôi ngày nào, hiện tại cũng chưa thể cho chồng tôi một câu trả lời công bằng. Vậy mà bây giờ lại bắt tôi đi làm trâu làm ngựa, dì mơ hơi bị đẹp rồi đó? Lần này không có người ngoài, chỉ có hai chúng ta. Tôi cũng nói thẳng cho dù biết, dì đừng có tính kế có ý đồ xấu xa gì với tôi, mọi người đều bớt kiếm chuyện với nhau đi.”
Bạch Tú Tú cảnh cáo Tề Nghênh Nghênh.
Trong lòng cô không còn bất cứ hảo cảm nào với bà mẹ chồng Tề Nghênh Nghênh từ trên trời rơi xuống này.
Từ đầu đến đuôi, bà ta rõ ràng là muốn cho cô và Thanh Hoa làm trâu làm ngựa cho mấy đứa con khác trong nhà họ Hạ đúng không?
Bà ta lấy đâu ra mặt mũi để yêu cầu thế?
Bọn họ thậm chí còn không muốn đưa đầu sỏ gây tội khiến Thanh Hòa bị trộm mất vào đồn công an, hơn nữa vì bao che cho tên đó mà buông tha cho người nhà họ Vương.
Sao bọn họ lại còn có mặt mũi bảo cô và Thanh Hòa làm gì đó cho bọn họ chứ?
Không bằng nằm mơ còn có khả năng thực hiện hơn.
Người thật sự đưa ra quyết định trong nhà họ Hạ là ông cha chồng hờ kia chứ không phải bà mẹ chồng này.
Dù sao nếu như chính Tề Nghênh Nghênh có thể tự quyết định thì hiện tại con gái cung của bà ta, và vợ của đứa con thứ hai mà bà ta khá yêu thương đều đã có được công việc hết rồi.
Cũng không đến mức ba đứa con khác của bà ta đều không có công việc, chỉ có thể nằm lì trong nhà.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");