Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà
  3. Chương 302
Trước /487 Sau

Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 302

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chờ đến khi Bạch Tú Tú nói lại phải quay về trong huyện một chuyến, Vương Thanh Hòa cũng có ý kiến giống vợ.

“Bên anh cũng có yêu cầu như thế, tối nay chúng ta quay về dọn đồ đạc vào nhà mới, ổn định cho mẹ rồi lập tức ngồi xe về nhà. Ngày mai chờ xử lý xong xuôi lại cùng nhau quay về.” Vương Thanh Hòa nghĩ đến mấy ngày nay phải chạy tới chạy lui, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ.

Nếu như anh có thể làm cho Tú Tú không cần phải làm gì, mỗi ngày chỉ việc ở trong nhà chơi thì tốt biết bao nhiêu.

Mấy chuyện chạy tới chạy lui vất vả này sẽ không dính líu gì đến Tú Tú nữa.

“Như vậy cũng khá tốt, chúng ta còn có thể quay về báo cho mấy người Tiểu Trương biết tình hình, chúng ta đi gấp như thế, bọn họ cũng khó tránh khỏi sẽ lo lắng.” Bạch Tú Tú cảm thấy như thế cũng tốt.

“Đều là do anh không tốt… Anh có lỗi với em.” Vương Thanh Hòa đau lòng nắm tay vợ mình.

Bạch Tú Tú ngơ ngác: “Anh làm gì?”

“Nếu không phải anh thì em không cần phải mệt mỏi như thế.” Vương Thanh Hòa nghĩ thôi cũng đã cảm thấy rất áy náy rồi, Tú Tú lẽ ra không cần phải để ý đến cái gì, cũng không cần phải làm cái gì.

Lẽ ra cô nên sống cuộc sống yên bình hạnh phúc và sung sướng.

Bạch Tú Tú thật sự không biết chồng mình đang suy nghĩ cái gì, tại sao lại có lỗi với cô chứ?

Không phải anh đã làm rất tốt rồi sao?

Dư Thành đi ở đằng trước suýt chút nữa đã lảo đảo.

Anh ấy nghe xong lý luận của Vương Thanh Hòa cũng hoảng sợ, khó khăn lắm mới khống chế được xúc động quay đầu lại hỏi thử xem rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì.

Sao đang yên đang lành, Vương Thanh Hòa lại có thể cảm thấy anh làm cho vợ chịu thiệt thòi thế?

Trong nhà bọn họ, đến cả cơm cũng là do Vương Thanh Hòa nấu, sao anh lại cảm thấy mình làm còn chưa đủ nữa hả?

Đầu óc của anh có vấn đề rồi sao?

“Thanh Hòa, chúng ta như vậy không phải cũng khá tốt sao? Em không mệt chút nào, anh đừng có suy nghĩ lung tung.” Bạch Tú Tú muốn làm anh yên tâm, cô cũng không biết rốt cuộc xảy ra vấn đề ở chỗ nào nữa.

Vương Thanh Hòa nhẹ nhàng gật đầu

Ba người đi đến tiệm cơm quốc doanh, Dư Thành đi gọi món.

Không bao lâu sau, đồ ăn đã được bưng đến.

Dư Thành mua mười mấy cái bánh bao thịt, còn mang theo hai chén cơm, mua thêm một đĩa thịt kho tàu và một chén cá hầm.

Còn có một tô canh.

Đồ ăn còn phong phú hơn cả đồ ăn mà sáng nay ăn chung với người nhà họ Hạ nữa.

“Mau đi ăn cơm đi, đừng tiết kiệm tiền cho tôi.” Dư Thành rất tốt tính, nghĩ đến sau này có thể tiếp tục làm ăn buôn bán bình thường, lại còn có thể giao tiếp với Vương Thanh Hòa tiện lợi hơn, thật đúng là chẳng có bất cứ khuyết điểm nào cả.

Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa cũng không khách sáo với Dư Thành.

Đối với bọn họ mà nói, bọn họ còn tiếp xúc với Dư Thành lâu hơn với người nhà họ Hạ nữa.

Bọn họ tiếp xúc khá thân thiết với Dư Thành, hơn nữa đôi bên còn có rất nhiều gút mắt ích lợi, cho nên ngược lại càng thân thiết với nhau hơn.

Ba người ăn cơm, cũng khe khẽ nói đến chuyện quan trọng.

“Tiếp theo đây, tôi sẽ bảo người trong thôn thu hoạch cát cánh giúp tôi, loại dược liệu này thứ nhất là ít người biết hái, thứ hai là diện tích không lớn, càng tiện cho chúng ta vận chuyển trong một lần, quan trọng nhất chính là giá cả cũng cao hơn hoàng kỳ chúng ta bán đợt trước.

Vương Thanh Hòa lại nhắc đến chuyện này lần nữa.

Dư Thành tỏ ý không có vấn đề gì: “Chuyện này thì cậu cứ yên tâm, chỉ cần hai người cho tôi dược liệu, tôi sẽ có cách giúp hai người bán ra ngoài một cách suôn sẻ.”

“Vậy là tốt rồi, nhưng mà tôi hi vọng chúng ta có thể hạn chế số lần gặp nhau. Mặt ngoài chúng ta cũng đừng tỏ ra quá thân thiết với nhau. Như vậy sẽ tốt hơn đối với anh và với cả hai chúng tôi nữa.”

Vương Thanh Hòa cũng tiếp tục nhắc đến.

Dư Thành suy nghĩ một chút, lập tức hiểu được ý của Vương Thanh Hòa.

“Được rồi! Anh Dư đã hiểu, yên tâm đi, nếu như có chuyện gì thì cứ liên lạc với tôi, tôi cũng sẽ để những người khác liên lạc với hai vợ chồng cậu.” Lúc này trong lòng Dư Thành cũng hoàn toàn yên tâm.

Anh ấy vốn dĩ vẫn còn có chút bất an về chuyện buôn bán sau này.

Dù sao thì lòng người khó dò, lỡ như hai người Vương Thanh Hòa không có ý định hợp tác với anh ấy nữa thì phải làm sao đây?

Những dược liệu này mặc dù trên núi đều có, cũng không phải người nào cũng có thời gian đi hái, tất cả mọi người đều bề bộn nhiều việc.

Quan trọng nhất chính là, cũng không phải ai cũng có thể hái được.

Mỗi một thôn làng đều dựa vào núi, cũng sẽ không tùy tiện để người khác tới.

Người giống như Vương Thanh Hoà, có ưu thế tự nhiên, hơn nữa lại có lá gan, có đầu óc quá ít.

Có điều phần lo lắng này cũng đều đã biến mất trong những yêu cầu mà Vương Thanh Hoà đề cập với anh ấy.

Nếu như Vương Thanh Hoà muốn hất anh ấy ra để tự kiếm tiền, tuyệt đối sẽ không nói nhiều như vậy, chính là bởi vì Vương Thanh Hoà không định hất anh ấy ra, cho nên mới nhắc đến nhiều yêu cầu như vậy, cần mọi người cùng nhau cẩn thận một chút.

Cẩn thận thuyền chạy được vạn năm.

Anh ấy cười toe toét, tính cách này của Vương Thanh Hoà, vừa vặn khiến cho anh ấy cũng bắt đầu cẩn thận.

Dư Thành nhìn hai vợ chồng này càng thuận mắt hơn, hận không thể coi đây là anh em ruột của anh ấy, những đứa trong nhà kia, dứt khoát coi như không quen biết mới tốt.

"Thanh Hoà, về sau có chuyện gì cậu cứ lặng lẽ tìm tôi nói, có chuyện gì tôi nhất định thu xếp ổn thoả cho cậu. Giữa chúng ta cứ dựa theo cậu nói, coi như không quen biết. Còn trong âm thầm, cậu chính là anh em ruột thịt của tôi, Tiểu Bạch chính là em dâu tôi. Ba người chúng ta... A không đúng, cộng thêm vợ tôi nữa, chúng ta cùng nhau trải qua cuộc sống tốt đẹp!"

Dư Thành chọc cho Bạch Tú Tú cũng phải cười.

Lời này nghe là lạ, nhưng Dư Thành nói ra, lại khiến cho bọn họ cảm thấy an tâm.

"Đi thôi, chúng ta đưa Tiểu Bạch trở về trước, sau đó tôi lại đưa cậu về. Chờ có thời gian rảnh rỗi, tôi dẫn hai người đến căn cứ bí mật của tôi." Trong lòng Dư Thành an tâm, nói chuyện cũng thân thiết hơn một chút.

Ba người trở về, lúc Bạch Tú Tú đến tổ dân phố, hai người Lâm Yến còn có Lục Phương cũng đã cơm nước xong xuôi trở về từ căn tin, nhìn thấy Bạch Tú Tú đi theo hai người đàn ông cùng trở về, hơn nữa một người trong đó có vóc dáng đẹp hơn, hai người đều ngây ngẩn cả người.

Lâm Yến đã kết hôn rồi, nhưng Lục Phương vẫn chưa, Lâm Yến đẩy Lục Phương: "Phương Phương, chúng ta đến đó trò chuyện đi."

Lục Phương cũng có chút động tâm, tuổi tác của cô ta cũng không tính là nhỏ nữa, trong nhà cứ thúc giục cô ta kết hôn.

Cô ta cũng muốn tìm một người xấp xỉ, rồi nhanh chóng giải quyết vấn đề hôn nhân.

Nhưng... cô ta có một công việc không tệ, cho nên người nhà cô ta đòi lễ hỏi rất cao.

Người không có tiền không dám nghĩ, người có điều kiện tốt lại không vừa ý cô ta.

Có điều kiện giống như cô ta, cô ta lại không vừa ý với ngoại hình của người ta.

Lúc này gặp được hai người đẹp mắt, hỏi một chút cũng không phải không được.

Ngộ nhỡ thì sao?

Sau khi Lâm Yến và Lục Phương tới, Lâm Yến nhiệt tình chào hỏi Bạch Tú Tú: "Tiểu Bạch, mấy người vừa mới ra ngoài ăn cơm về à?"

Giơ tay không đánh người đang tươi cười, mặc dù Bạch Tú Tú cảm thấy hai người này nhiệt tình quá đáng, hơn nữa dường như đều rất quan tâm đến việc cô được thêm vào bộ phận, một buổi sáng làm việc, cứ len lén nhìn chằm chằm cô, khiến cho cô cảm thấy kỳ quái.

Nhưng người ta chào hỏi như vậy, cô cũng không tiện lạnh nhạt không nhìn.

Thế là đáp lại: "Đúng vậy, chúng tôi vừa mới đi ăn cơm về. Chị Lâm, chị Lục, tôi nhớ hình như hai người đến căn tin? Làm sao bây giờ mới ăn xong?"

"Hai chúng tôi chờ bánh bao của căn tin tới, cho nên chậm một chút. Tiểu Bạch, hai vị này là?"

Lâm Yến hỏi tới Vương Thanh Hoà đứng bên cạnh Bạch Tú Tú, còn có Dư Thành đang dựa vào cửa.

Người đứng bên cạnh Tiểu Bạch dáng dấp rất đẹp.

Người đứng ở cửa cũng không tệ, nhìn khí chất rất tốt.

"Đây là chồng tôi, đây là người có lòng tốt giúp anh ấy dẫn đường. Chồng tôi và tôi mới tới tỉnh thành không bao lâu, cho nên không biết đường. Anh ấy muốn đến tìm tôi, không có cách nào cả đã kéo lấy vị tốt bụng này nhờ dẫn đường. Chúng tôi thuận tiện mời người ta ăn cơm. Anh ấy là người nhiệt tình, nhất định phải là lát nữa đưa chồng tôi về nhà máy."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /487 Sau
Theo Dõi Bình Luận
App Trực Tiếp Thành Tinh

Copyright © 2022 - MTruyện.net