Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Việc nhà sắp làm xong rồi đúng không? Không bằng cậu quét luôn cái sân này đi? Tuy rằng khoảng thời gian tới sẽ không có ai đến đây ở, nhưng cũng không thể để nó dơ bẩn như thế được.” Bạch Tú Tú tính toán chờ cô và Vương Thanh Hòa ổn định ở tỉnh thành rồi, xem xem có cần bán căn nhà cũ này đi không.
Lúc này trong tay có quá nhiều nhà cũng không phải là chuyện tốt gì.
Càng miễn bàn đến căn nhà rộng lớn như thế, với lại… Trên người cô còn có một món bảo vật.
So với tâm trạng kích động lúc mới vừa có được vòng tay không gian, hiện tại cô lại cẩn thận hơn nhiều.
Quan trọng nhất chính là cả gia đình có thể sống an bình.
“Tại sao chứ? Tôi không quét!” Hạ Minh từ chối vô cùng dứt khoát.
Đến cả lời mẹ nó cậu ta còn không thèm nghe, mắc gì phải nghe lời của chị dâu cả này chứ?
Đến cả anh cả cũng chỉ là vừa mới được nhận về mà thôi, chị cả thì tính cái gì chứ?
“Không quét hả? Vậy thì thôi.” Bạch Tú Tú cũng rất dứt khoát.
Hạ Minh hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị tìm chỗ nghỉ ngơi
Bạch Tú Tú chậm rãi bổ sung thêm một câu: “Bọn họ bảo cậu đến đây để dọn dẹp đồ đạc giúp chúng tôi, cậu lại không làm gì hết, sau này về nhà bị bọn họ biết được, nhất là cha của cậu…”
Hạ Minh lập tức cứng lại.
Cơ thể cương cứng ở đằng kia.
Bạch Tú Tú cũng không thèm quan tâm hiện tại cậu ta có ấm ức hay không, nếu nhà họ Hạ đã bảo cậu ta đến giúp đỡ, vậy thì cậu ta phải ngoan ngoãn làm việc.
Người nhà họ Hạ, không sai cậu ta làm việc thì phí lắm.
Cũng không thể để cậu ta mang tiếng tốt là đi giúp anh cả chị cả, ăn chùa ở chùa rồi mà còn muốn ở đây chơi bời rảnh rỗi nữa, trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế chứ?
Hạ Minh lộ ra vẻ mặt như đưa đám, bực bội quay đầu trừng mắt nhìn Bạch Tú Tú, giống như muốn ăn thịt người vậy.
Bạch Tú Tú đưa chổi cho cậu ta nói: “Đừng có ấm ức nữa, lát nữa còn phải tranh thủ thời gian đi về sớm nữa đó.”
Nói xong, Bạch Tú Tú cũng vào nhà kiểm kê lại mấy thứ mà hai người Tiểu Trương đã dọn dẹp sửa soạn ra được.
Lại lén lút cất mấy thứ linh tinh vụn vặt mà bọn họ còn chưa kịp cất đi vào trong không gian của cô.
Ba người ở bên này bận rộn.
Phòng làm việc.
Tiểu Đường càng nghĩ chuyện ngày hôm nay lại càng cảm thấy ấm ức, không còn có tâm trạng để làm việc, đột nhiên đứng lên nói: “Chủ nhiệm, cháu cảm thấy khó chịu, cháu muốn đi về nhà nghỉ ngơi.”
Bà chủ nhiệm Uông nhìn thoáng qua Tiểu Đường, kêu cô ta đến đây.
Tiểu Đường đứng trước mặt bà ấy, vẫn cứ lộ ra vẻ mặt không cam lòng lại không dám phát giận.
Rõ ràng là còn đang rất tức giận.
Bà chủ nhiệm Uông uống một ngụm nước, đưa thứ đang cầm trong tay cho cô ta nói: “Tiểu Đường, đây là số công việc còn sót lại trong khoảng thời gian cô bỏ bê công việc mấy tháng qua. Trong tháng này cô phải xử lý xong mấy công việc này, chờ giải quyết xong công việc tồn đọng này rồi, cô lại đi bàn giao công việc với người khác, đổi nơi làm việc khác đi.”
Tiểu Đường nghe thế mặt lập tức trắng bệch: “Cái gì? Cháu, cháu không xin điều động công việc mà.”
“Đây là quyết định của tôi, cô không phù hợp với tổ dân phố Ngô Đồng, tôi đã xin điều động giúp cô rồi. Nhà cô cũng cách nơi này rất xa, tôi đã xin điều cô đến công xã gần hơn, cô đi qua bên đó làm việc đi.” Bà chủ nhiệm Uông không muốn giải thích quá nhiều với cô ta.
“Cháu không đi! Chủ nhiệm, dì quá bất công rồi! Rốt cuộc thì Bạch Tú Tú đã cho dì bao nhiêu thứ tốt hả? Chỉ bởi vì sáng nay cháu cãi nhau với cô ta, dì đã muốn đuổi cháu đi sao?”
Biểu cảm trên mặt Tiểu Đường hơi vặn vẹo, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Trong khoảng thời gian này cô làm cái gì, tôi đều nhìn thấy rất rõ. Cô không thân thiện với đồng nghiệp, không tập trung cho công việc, vẫn luôn lười biếng không làm việc, thậm chí là không phối hợp với mọi người, dẫn đến cả phòng làm việc này đều phải gia tăng thêm lượng công việc vì cô. Cô còn thường xuyên xin nghỉ. Tiểu Đường, cô không phù hợp với tiêu chuẩn nhân viên của tôi, tôi nghĩ có lẽ tôi nên điều động cô đến nơi thích hợp với cô thì hơn. Cô đi đến nơi đó rèn luyện nhiều hơn đi.”
Cho dù Tiểu Đường giãy dụa thế nào thì thái độ của bà chủ nhiệm Uông vẫn cứ kiên quyết như thế.
Tiểu Đường rung rung nước mắt, nhìn chằm chằm vào bà chủ nhiệm Uông không chớp mắt, thấy bà chủ nhiệm Uông không thèm để ý đến mình, lập tức cầm túi vải của mình lên, xoay người chạy đi ngay.
Chết tiệt, đều là lỗi của Bạch Tú Tú! Đều là do cô ta!
Tiểu Đường ôm một đống ấm ức trong bụng, chạy đến tổ dân phố của đường phố khác.
Cô ta chạy một mạch giống như không biết mệt là gì.
Chờ đến khi cô ta chạy đến, vừa lúc là giờ tan ca.
Cô ta nhìn thấy Chu Kiều Kiều, trực tiếp xông thẳng đến.
“Kiều Kiều à, em phải giúp tôi đó.” Tiểu Đường túm lấy cánh tay Chu Kiều Kiều, bắt đầu khóc hu hu.
Cô ta khóc đến mức làm Chu Kiều Kiều mất kiên nhẫn.
Giúp cái gì mà giúp?
Lúc đó cô ta liên hệ với Tiểu Đường là vì muốn biết được chuyện của Bạch Tú Tú, hiện tại Bạch Tú Tú đã đi tỉnh thành rồi, người này chẳng có tác dụng gì nữa.
Tại sao phải giúp cô ta chứ?
Chu Kiều Kiều chửi thầm một lúc lâu, mặt ngoài lại không để lộ ra bất cứ điều gì.
“Đây không phải là chị Đường sao? Chị làm sao thế? Có chuyện gì chúng ta từ từ nói, có cái gì mà khóc chứ.”
Tiểu Đường khóc rất to, mọi người xung quanh đều nhìn về phía cô ta.
Một lúc lâu sau, Tiểu Đường mới bắt đầu mắng Bạch Tú Tú: “Còn không phải là vì con nhỏ Bạch Tú Tú kia sao? Cô ta quá đáng chết, chỉ biết hại người. Sáng nay cô ta đến đây chuyển sổ lương thực đi, không phải tôi cũng chỉ mỉa mai cô ta vài câu thôi sao? Vậy mà bây giờ bà chủ nhiệm Uông lại muốn điều tôi đến công xã? Tại sao lại như thế chứ? Tôi làm không tốt ở chỗ nào chứ?”
Tiểu Đường kích động đến mức muốn kéo Bạch Tú Tú ra đánh tay đôi với mình.
Chu Kiều Kiều vừa nghe chuyện này có liên quan đến Bạch Tú Tú, lập tức không có ý định bỏ mặc nữa.
"Sao lại có thể là vì chị làm không tốt được chứ? Tôi là người hiểu rõ bà chị cả kia nhất, cô ta ham ăn biếng làm lại còn độc ác. Lúc trước cô ta chăm chỉ trước mặt bọn chị như thế đều là cố ý giả vờ, muốn biểu hiện trước mặt bà chủ nhiệm Uông thôi. Chị xem đi, hiện tại cô ta đi xa hơn, thậm chí còn dám mắng thẳng vào mặt chị nữa chứ. Loại người như cô ta mà lại may mắn như thế, đúng là không công bằng chút nào.”
Chu Kiều Kiều tức giận nói xấu Bạch Tú Tú với Tiểu Đường.
Ánh mắt Tiểu Đường cũng lập tức thay đổi: “Cuộc sống của tôi không tốt, cô ta cũng đừng hòng được yên. Tôi…”
“Tiểu Đường, chị đừng xúc động, không vì người khác thì cũng phải vì chính cậu. Chị chỉ có thể làm một chuyện chính là viết thư cử báo, nhưng mà chị lại không có chứng cứ. Theo tôi cảm thấy, không bằng chị đi tìm mấy người từng bị cô ta đắc tội trước đó đi. Lúc trước khi cô ta làm việc ở tổ dân phố, cũng đã đắc tội với không ít người. Đến lúc đó bọn họ hợp tác với nhau thì mới có tác dụng.”
Chu Kiều Kiều liên tục châm ngòi, hi vọng Tiểu Đường sẽ đi làm chuyện này.
Tiểu Đường vừa nghe Chu Kiều Kiều ám chỉ, vội tìm cớ từ chối ngay.
Cô ta đến đây là để Chu Kiều Kiều giúp mình chứ không phải đến để làm quân cờ cho Chu Kiều Kiều.
Tiểu Đường có chút bực bội: “Làm vậy thì có tác dụng gì chứ? Con nhỏ Bạch Tú Tú kia tinh ranh lắm, mỗi lần cô ta làm điều giải đều sẽ ghi lại hết toàn bộ lời mình nói vào giấy, sau đó đưa cho chủ nhiệm, chủ nhiệm cũng có lưu hồ sơ đầy đủ. Nếu như muốn cử báo Bạch Tú Tú, vậy chẳng phải là tự rước phiền phức vào người của mình sao? Đến lúc đó có lẽ tôi sẽ mất việc luôn. Kiều Kiều, lần đầu tiên tôi nhìn thấy em là đã biết ngay em là người tốt. Em và chị dâu của em không giống nhau, em… ít nhất em và cô ta còn có quan hệ bà con. Nếu như em muốn trút giận giúp tôi thì dễ hơn tôi tự làm nhiều. Chỉ cần em đồng ý, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp em.”
Chu Kiều Kiều thầm mắng Tiểu Đường vô dụng, cũng hận Bạch Tú Tú quá tinh ranh.
Hiện tại nếu cô ta có cách gì tốt hơn thì cũng đã không đi kích động Tiểu Đường rồi.
Tuy rằng hiện tại không có cách gì, nhưng chỉ cần cô ta có thể đến tỉnh thành thì cô ta sẽ có cách ngay.
Chu Kiều Kiều nghĩ đến kế hoạch tiếp theo đó của mình, chỉ trông mong chuyện cô ta mua lại một ít sạp hàng ở chợ đen có thể tiến hành một chút thuận lợi.
Đến lúc đó, cô ta cũng sẽ giống như Hồ Thiên.
Cô ta sẽ không cho Hồ Thiên thêm một đồng nào nữa.
Chỉ cần có tiền, cô ta cũng không tin rằng cô ta còn không đến tình thành được.
Cô ta rất may mắn, chuyện gì cũng đều có thể biến nguy thành an, so với đám Hồ Thiên lo cái này sợ cái kia, cô ta lại chẳng cần lo lắng gì cả!
Nghĩ đến đây, Chu Kiều Kiều lại càng mất kiên nhẫn với con nhỏ Tiểu Đường này hơn.
Cô ta không muốn để ý đến những kẻ vô dụng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");