Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong lòng Lâm Yến chỉ ngóng trông Bạch Tú Tú xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó để cô ta có thêm thời gian lấp l.i.ế.m chuyện này.
Lục Phương là kẻ không có đầu óc, chỉ biết hùa theo Lâm Yến, thấy Lâm Yến không nói gì nên cô ta cũng chỉ đành cúi đầu làm việc.
Buổi chiều, Bạch Tú Tú vẫn nhiệt tình nhờ bọn họ chỉ điểm, bởi vì chủ nhiệm Cao vẫn còn ở đó nên hai người này căn bản không dám cự tuyệt, khổ không nói nên lời nhưng chỉ đành hỗ trợ.
Tâm trạng của Lâm Yến đã xấu đến cực điểm, cô ta vốn muốn chơi xấu chỉnh sửa tài liệu ở một số chỗ, kết quả lại luôn bị Bạch Tú Tú phát hiện ra.
Không thể chơi xấu nên cô ta vẫn phải tiếp tục làm những việc này, ngay cả việc của bản thân cũng bị ném ra sau đầu.
Bạch Tú Tú đã dùng cách như vậy để giao những văn bản cần xử lý cho hai người bọn họ làm, bản thân cô lại bắt đầu tìm hiểu phạm vi công việc của mình, còn có yêu cầu khi giải quyết các vụ tranh chấp. Phòng làm việc có quy định khi đi hòa giải tranh chấp không thể đi một người.
Bạch Tú Tú sửa sang tư liệu một lượt rồi đi tìm chủ nhiệm Cao.
Chủ nhiệm Cao thấy cô tới thì có chút khó hiểu: “Có chuyện gì vậy?”
“Chủ nhiệm, tôi đã tìm hiểu sơ những việc mình cần làm rồi, tôi nghĩ có thể bắt tay vào việc giải quyết mấy vụ tranh chấp hay không, nếu để lâu tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến những người đến đây nhờ giúp đỡ.”
Bạch Tú Tú nói xong, chủ nhiệm Cao nhìn vào mắt Bạch Tú Tú, cảm thấy rất vui mừng.
Tuy công tác ở chỗ bọn họ tương đối ổn định nhưng cũng có lúc cần điều động nhân sự, người nỗ lực tích cực giống Bạch Tú Tú thật là hiếm thấy.
“Tốt lắm, cô có suy nghĩ này chứng tỏ cô là người kiên định nghiêm túc, siêng năng làm việc. Hai ngày nay cô làm việc chung với Tiểu Lâm và Tiểu Lục thế nào rồi? Cô hy vọng người đi cùng cô là một trong hai người bọn họ hay là đổi một người khác?”
Mấy chuyện như thế này vốn chỉ cần bà ấy điều động là được, chỉ là nhiệm Cao thấy Bạch Tú Tú nghiêm túc, lại nghĩ tới mấy lời chị Trương nói với bà ấy khi trước nên cũng sẵn lòng cho cô một cơ hội lựa chọn.
“Chủ nhiệm, tôi vừa mới tới đây nên vẫn muốn tiếp xúc với nhiều người hơn một chút, không thể chuyện gì cũng dựa vào đám người chị Lâm.” Bạch Tú Tú cười rộ lên, còn mang theo vẻ ngượng ngùng khiến cho người khác cảm thấy cô là một người rất đáng tin cậy.
Chủ nhiệm Cao ngẫm lại rồi hỏi cô gái đang ngồi bên cạnh mình: “Vương Quỳnh, chiều nay cô có cần phải tới nhà nào hòa giải không? Phạm vi quản lý của Tiểu Bạch và cô tương đối gần, hai người các cô hỗ trợ lẫn nhau đi.”
“Có đó chủ nhiệm, vậy chúng tôi đi ngay bây giờ nhé?”
Cô gái tên Vương Quỳnh thoạt nhìn cũng trạc tuổi Bạch Tú Tú, còn mang một chiếc kính gọng đen, khi cười rộ lên khiến người khác cảm thấy rất gần gũi, cô ấy vừa nói vừa bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Chủ nhiệm Cao thoáng nhìn Bạch Tú Tú.
“Chủ nhiệm, bây giờ chúng tôi đi ngay.” Bạch Tú Tú cũng rất dứt khoát.
“Được, hai người nhanh đi đi.” Chủ nhiệm Cao nói xong thì cũng tiếp tục làm việc của mình,
Hôm nay Lâm Yến và Lục Phương giúp đỡ Bạch Tú Tú làm nhiều việc như vậy, đã mệt đến tê dại, điều đáng giận nhất chính là công việc của hai người bọn họ còn chưa xong đâu. Trước giờ Lục Phương bắt nạt chị Trương thành tính, căn bản không quen xử lý nhiều việc như vậy, cô ta bất mãn hỏi Lâm Yến: “Chị Lâm, bây giờ chúng ta phải làm sao? Cũng đâu thể tiếp tục giúp đỡ như vậy? Nếu thế thì làm bao nhiêu ngày mới xong việc?”
Tâm trạng của Lâm Yến cũng vô cùng kém: “Cô hỏi tôi rồi tôi hỏi ai? Nếu chỉ là làm việc thôi thì tôi không lo đâu, tôi chỉ lo Bạch Tú Tú muốn cáo trạng, nói xấu chúng ta.”
Đều là tại chị Trương, sao không giải quyết xong mớ công việc này rồi hẵng từ chức? Hại bọn họ rơi vào tình huống bị động như thế này.
“Chắc là không đâu nhỉ? Chúng ta nói với Bạch Tú Tú là chúng ta đổi việc với chị Trương, lúc bận rộn mọi người đổi nhau phần công việc mà bản thân am hiểu, có gì mà không được?” Lục Phương cũng không dám chắc chắn.
Lâm Yến cười lạnh: “Được thì được, nhưng chúng ta có làm giúp chị Trương sao?”
“Cái này... chuyện lâu như vậy rồi, Bạch Tú Tú cũng đâu thể lật lại được?” Lục Phương ngẫm nghĩ cũng thấy đau đầu, bây giờ phải làm sao đây?
Nếu để người nhà biết được cô ta không cố gắng làm việc thì cha mẹ sẽ đánh c.h.ế.t cô ta mất.
“Nghĩ cách trước đã, đi tìm chị Trương bảo chị ta làm chứng cho chúng ta, bằng không hai ta có nói gì cũng không nói rõ được.” Lâm Yến buồn bực trong lòng, chị Trương đã bị bọn họ bắt nạt đến mức từ chức rời đi, không còn làm việc chung, bọn họ muốn tìm chị Trương thật sự là rất phiền toái, bây giờ chỉ có thể cầu xin người ta, nhưng bọn họ có thù với chị Trương, muốn cầu mà cầu được sao?
Lục Phương nghĩ đến chị thấp hèn thường ngày chỉ có thể nhịn nhục để cô ta bắt nạt thì lại bồn chồn, nhưng bây giờ thật sự không còn cách nào khác.
Chủ nhiệm Cao từ xa trông thấy Lục Phương và Lâm Yến đang xì xào gì đó thì nhíu mày hỏi: “Sao hai người các cô không lo làm việc đi, nói chuyện gì đó? Mau đi làm việc.”
Hai người kia không dám giở trò gì nữa.
Những người khác xử lý hết công việc trong tay thì cũng bắt tay xử lý mấy vụ tranh chấp, người có nhiệm vụ khác cũng ra ngoài công tác.
Bạch Tú Tú cùng Vương Quỳnh tới khu phú, Vương Quỳnh chủ động hỏi chuyện Bạch Tú Tú: “Tiểu Bạch, hôm nay cô hòa giải vụ tranh chấp nào vậy? Cô phải đi mấy nhà? Để tôi xem lượng công việc của ai nhiều hơn, trước tiên xử lý những việc nhỏ trước, sau đó lại giải quyết khối công việc lớn hơn, làm việc đơn giản trước, việc khó xử lý sau có được không?”
Bạch Tú Tú cũng không có ý kiến gì: “Được, đây là danh sách công việc của tôi ngày hôm nay.”
Bạch Tú Tú đưa danh sách mình đã liệt kê cho Vương Quỳnh.
Vương Quỳnh xem qua một lúc, so sánh với danh sách của mình rồi quyết định: “Bên chỗ cô hôm nay hòa giải tranh chấp ba nhà, bên tôi là bốn nhà, tranh chấp của mấy nhà bên tôi cũng phức tạp hơn một chút nên bây giờ đi xử lý việc của cô trước đi, bằng không đến lúc tan làm thì công việc của cả hai người chúng ta đều không xong.”
“Cảm ơn chị Vương.” Bạch Tú Tú biết Vương Quỳnh thấy cô là người mới tới nên mới giúp đỡ cô.
“Gọi tên tôi là được, bạn bè ở văn phòng đều gọi tôi là Tiểu Quỳnh, cô cũng gọi tôi như vậy đi, tôi sẽ gọi cô là Tiểu Bạch. Tôi và cô trông trạc tuổi nhau, không cần phải xưng hô như những người khác.” Vương Quỳnh vừa nói vừa trả danh sách lại cho Bạch Tú Tú.
“Được.” Bạch Tú Tú cùng Vương Quỳnh tới nhà đầu tiên cần hòa giải trong danh sách của Bạch Tú Tú.
Ba vụ tranh chấp ở chỗ cô đều là kiểu tranh cãi giữa mẹ chồng nàng dâu hoặc chị dâu em chồng, so với những vụ việc bên phía Vương Quỳnh thì đơn giản hơn một chút.
Trước khi Bạch Tú Tú tới cũng đã tìm hiểu sơ tình huống của các nhà.
Dựa theo tư liệu, cô đã có bước đầu phán đoán ai đúng ai sai, đến lúc giáp mặt nói chuyện thì có thể xác định xem là cô có đoán lầm hay không.
Lúc hai người tan làm thì vấn đề của ba nhà bên phía Bạch Tú Tú gần như đã ổn thỏa, mà bên phía Vương Quỳnh vẫn còn mắc kẹt ở nhà thứ hai.
Vụ tranh chấp này bắt nguồn từ ba anh em trong một gia đình, sau khi cha mẹ qua đời, gia sản trong nhà được mang ra phân chia nhưng cả ba người đều cảm thấy phân như thế không công bằng, đều nghĩ rằng bản thân nên được nhận nhiều hơn mấy người anh em còn lại một chút, lúc bọn họ tìm tới thì ba người kia đã sắp đánh nhau đến nơi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");