Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tình cảm bao nhiêu năm nay đều đổ dồn vào đó, nói thu lại hết tất cả là chuyện không thể nào. Ông ta vốn đang áy náy với con trai cả, hiện tại thấy Hạ Thiên tủi thân như vậy, Hạ Chí Phi cũng không rảnh lo chuyện khác: “Cháu đừng lo lắng cho bác, bác không sao đâu. Anh cháu cũng không phải loại người như vậy, hơn nữa bác cũng sẽ dần dần bù đắp cho nó. Đều là người một nhà, chuyện gì rồi cũng sẽ qua.”
Hạ Thiên gật đầu, lại nhắc lại chuyện lúc nhỏ với Hạ Chí Phi, từ nhỏ anh ta đã lớn lên ở nhà bác cả, nhắc tới chuyện quá khứ có khi sẽ khiến bác cả coi trọng anh ta hơn một chút.
Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú rời khỏi nhà họ Hạ, bắt đầu chạy về nhà.
Bạch Tú Tú ngồi ở yên sau, vòng tay ôm lấy eo chồng: “Thanh Hòa, mặc kệ bọn họ như thế nào, chúng ta chỉ cần xem náo nhiệt thôi. Chúng ta tới vớt chỗ tốt, không phải tới trả nhân tình. Anh...”
“Trong lòng anh chỉ có em và hai đứa nhỏ. Tú Tú đừng lo lắng cho anh, anh không thèm để ý đâu.”
Trong mắt Vương Thanh Hòa ngập tràn sự dịu dàng. Tú Tú ý đang muốn nói nhà bọn họ nháo nhào như vậy, anh cũng chỉ nên đứng xem mà thôi. Vốn dĩ anh chẳng phải người nhà họ Hạ, khi bọn họ lựa chọn Hạ Hữu Đức, bỏ qua oan ức bao nhiêu năm của anh thì anh đã chẳng còn liên quan gì tới nhà họ nữa, chỉ có nhà họ Vương và nhà họ Hạ nợ anh, anh không nợ bọn họ bất cứ thứ gì. Chờ một thời gian nữa là chiếc lưới giăng sẵn ở thôn có thể thu rồi, cũng không biết sẽ bẫy được bao nhiêu người nhà họ Vương.
Hai người mau chóng về đến nhà, vào trong thì thấy bà Ngụy đang rửa mặt cho hai đứa nhỏ, thấy bọn họ trở về thì cũng vui tươi hớn hở: “Như thế nào, ăn cơm no không? Thức ăn chừa cho các con vẫn còn trong nồi đấy. Sáng nay mẹ mua đậu hủ, lại lấy thêm một ít tôm khô và tôm tươi lột vỏ để nấu canh đậu hủ tôm đấy.”
“Ăn thêm một chút đi!” Bạch Tú Tú thích nhất món này, nghe nói mẹ làm món đó thì lại thèm ăn. Vương Thanh Hòa nghe vậy cũng dứt khoát ăn cùng cô.
Bên này hai người ăn uống vô cùng ngon miệng, bên kia nhà họ Vương ở huyện lại có chút ăn không vô.
Cả nhà ngồi trước bàn cơm nhìn dưa muối và bánh bột ngô, thật không thể nào nuốt trôi.
Từ khi trong nhà kinh doanh chợ đen thì cả nhà đã không phải ăn uống tồi tàn như vậy nữa.
Kết quả tối hôm trước vợ thằng năm về nhà, nói rằng muốn tiếp nhận chuyện làm ăn đó phải tốn một ít tiền nhưng cha lại không muốn đưa thì trong nhà đã bắt đầu không chống đỡ được, thức ăn cũng biến thành thế này.
Triệu Thúy Hoa ăn cơm, cân nhắc phải làm sao để đến tỉnh thành gặp chị dâu cả truyền tin, trong nhà thật là náo nhiệt!
Chu Kiều Kiều nhìn cha chồng chằm chằm, dò hỏi như thường lệ: “Cha, tiền nhà ta có thể lấy ra trước một ngàn không?”
Vương Thủ Thành ăn bánh bột ngô, cũng không hé răng.
Vương Thủ Thành hận không thể quăng hết số bánh nướng vào mặt cô ta, há mồm là đòi tiền, tưởng tiền tự động mọc ra từ trong túi ông ta sao? Ông ta kiếm đâu ra tiền?
Đáng chết, sớm biết chuyện này sẽ bị người trên tỉnh thành biết, lại chẳng xảy ra chuyện gì thì ngay từ đầu ông ta không nên bị dọa sợ đến mức đưa một số tiền lớn cho hai tên bắt cóc kia.
Ai mà ngờ tên Hạ Hữu Đức năm đó thổi râu trừng mắt bây giờ lại thành ra như thế. Hai tên kia chắc chắn là kẻ lừa đảo! Chắc chắn ông ta đã bị lừa nhưng bây giờ lại chẳng dám nói ra, nếu nói thì ông ta sẽ trở thành tội nhân của cái nhà này, không phải sao?
Nếu để mấy đứa con bất hiếu này biết được ông ta tiêu hết tiền trong nhà thì sau này sẽ còn để cho ông ta quản lý tiền sao? Cái nhà này không phải sẽ tan rã sao? Ông ta còn đang ngóng trông cả nhà nuôi dưỡng ông ta lúc về già đấy, tuyệt đối không thể để cho đám người này biết!
Vương Thủ Thành đen mặt, bánh bột ngô trong tay cũng không còn thơm nữa, ông ta thoáng nhìn con dâu: “Vợ thằng năm, tiền trong tay cha là để dành sau này cho mấy đứa ra riêng, nếu bây giờ đưa cho con thì sau này phải làm sao? Hơn nữa lỡ đâu chuyện kinh doanh chợ đen xảy ra sơ suất thì thế nào? Một ngàn năm trăm đồng mà con muốn cha lấy ra một ngàn đồng, vậy nhà ta còn lại bao nhiêu tiền? Sau này nhà ta phải sống thế nào? Sao con cứ đua đòi với vợ thằng cả, con nhìn xem, người ta tốt số, con thì có cái gì?”
Vương Thủ Thành nói mấy câu khiến Chu Kiều Kiều tức giận đến mức xốc bàn. Ông già c.h.ế.t tiệt này đang nói gì vậy? Cái gì gọi là Bạch Tú Tú tốt số? Ai có thể tốt số hơn cô ta chứ? Rõ ràng là nhà này không chịu bỏ tiền, món hời lớn như vậy rơi xuống đầu mà ông ta không chịu nhận? Hơn nữa hai ngày trước còn thúc giục cô ta mau chóng giải quyết chuyện này, hiện tại vừa nghe tới tiền thì lập tức thay đổi. Không phải lão già này đã tiêu hết tiền rồi đó chứ?
Chu Kiều Kiều như được gõ cho tỉnh ra, tức khắc tỉnh táo. Không đúng, người cha chồng này có gì đó không đúng, đặc biệt là mỗi lúc bọn họ nhắc tới tiền hoặc ra riêng, ông ta luôn rất kích động. Cô ta chỉ biết nhà này có tiền, lúc ra riêng mọi người cũng từng nhắc tới. Hơn một ngàn đồng cùng với một phần năm tiền lời mọi người kiếm được trong thời gian qua đều vào túi ông ta, sao bây giờ lại không lấy ra được? Vả lại cũng không phải cô ta làm chuyện này một mình mà là cả nhà cùng nhau buôn bán, cho dù bọn họ không muốn gánh nguy hiểm thì cứ để một mình cô ta lo là được. Điều quan trọng nhất chính là trước kia ông ta không ngừng yêu cầu để cho ông ta quản lý một sạp, nghĩ kiểu gì cũng không thấy ông ta muốn từ bỏ việc kinh doanh chợ đen này. Chắc chắn là số tiền đó đã bị lão già này tiêu hết rồi!
Chu Kiều Kiều nghĩ vậy thì đứng ngồi không yên, cũng không để ông ta tiếp tục vòng vo: “Cha, con thấy nhà ta ai cũng đồng ý chuyện này, hơn nữa mấy hôm trước cha cũng chấp nhận mà, tại sao nhắc tới tiền lại thay đổi rồi? Nhà ta nhiều người như vậy, cha bỏ ra một ngàn, hai đứa con hai trăm, ba anh trai mỗi nhà một trăm, đây là chuyện làm ăn của nhà ta. Con cảm thấy vụ buôn bán này rất có lời, cứ nói với bên ngoài chuyện kinh doanh do cha quản lý. Cha còn điều gì bất mãn đó? Không phải là nhà ta không lấy ra nổi một ngàn đồng đó chứ?”
“Mày nói cái gì đó? Ai nói nhà ta không có tiền? Vợ thằng năm, cô không thể yên phận một chút sao?” Vương Thủ Thành gấp gáp nói, giọng điệu cũng chua lòm, hận không thể đuổi đứa con dâu xui xẻo này ra ngoài, rảnh rỗi không có chuyện gì làm lại gây sự với ông ta!
Bộ dáng kích động của Vương Thủ Thành cũng khiến những người khác sinh nghi. Dù sao tất cả mọi người đều biết trong nhà có tiền, lúc anh cả ra riêng, cả nhà biết trong tay cha có ít nhất là một ngàn đồng, chính là tiền của tất cả mọi người nhưng sau khi anh cả ra riêng thì những người khác muốn ra riêng đều không thành công. Cha dùng đủ loại phương pháp không cho bọn họ ra riêng, còn cả số tiền kia nữa! Lúc đầu nói là để mua công tác cho bọn họ, sau đó tiền mua công tác đều là bọn họ vay từ nhà cha mẹ vợ, từng chuyện từng chuyện khiến tất cả mọi người như bừng tỉnh. Người đầu tiên suy nghĩ cặn kẽ là Vương Thanh Phú nhưng anh ta vẫn im lặng, người lên tiếng khui ra chuyện này không thể là anh ta.
Tuy có thể cha đã tiêu hết tiền nhưng nếu không có gì ngoài ý muốn thì cái nhà này vẫn do cha định đoạt. Nếu giao cho vợ chồng thằng năm thì nhà này cũng tan, bọn họ cũng không chiếm được chỗ tốt gì, tuyệt đối không được.
Vương Thanh Phú nghĩ vậy, lập tức nhíu mày giả vờ làm người tốt: “Tôi nói này vợ chú năm, sao cô lại nghĩ cha như vậy? Tiền trong tay cha là nền móng của nhà ta, của cải gì cũng không có thì cái nhà này phải làm sao? Hơn nữa mẹ đã vào tù rồi, nếu trong tay cha không có một ít tiền thì cô bảo ông ấy phải làm sao? Số tiền đó là tiền cứu mạng của nhà ta, không thể tùy tiện đụng vào. Không phải lần này mọi người đã kiếm lời không ít sao? Mỗi người góp vào một chút, còn một ngàn cô nói kia, không thể vay từ chỗ Hồ Thiên sao?”
Chu Kiều Kiều thật muốn xé rách miệng anh hai Vương, bảo cô ta đi vay tiền Hồ Thiên là muốn chiếm hời của anh ta sao? Khác gì đắc tội người ta chứ? Sau này cô ta làm sao nhờ vả người ta? Hơn nữa vào lúc mấu chốt như vậy còn không dùng tới số tiền kia thì phải chờ tới bao giờ? Chờ tới ngày c.h.ế.t nghèo à?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");