Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Tôi có mắt, tôi tự nhìn thấy được. Không bằng cậu thử cẩn thận nhớ lại xem, khi Hạ Tuệ Tuệ và Kỷ Phong ở chung một chỗ, thái độ của Kỷ Phong đối với cô ta như thế nào?" Bạch Tú Tú hỏi ngược lại cậu ta.
Việc này cũng không phải chỉ là dựa vào việc quan sát mà kết luận. Lúc trước anh Dư nhìn thấy một lần, anh ấy nghi ngờ về mối quan hệ của Hạ Vi và Kỷ Phong, sau đó nói cho Vương Thanh Hòa.
Hơn nữa ngày hôm qua nhìn thấy như thế, nhìn kiểu gì cũng không phải trong sạch.
Hạ Minh cắn vài miếng bánh thật đó để làm bản thân đỡ sợ.
Lượng tin tức này làm cậu ta quá khiếp sợ!
Trong đầu cũng bắt đầu nhớ lại xem lúc Hạ Tuệ Tuệ ở chung với Kỷ Phong, hai người bọn họ như thế nào.
Càng nghĩ sắc mặt lại càng khó coi, càng nghĩ cậu ta lại càng chờ không được.
Chờ đến khi cậu ta nghĩ xong rồi, cậu ta đột nhiên đứng lên, hận đến mức nghiến răng ken két: "Tôi đi tìm thằng khốn kia! Hôm nay tôi không đánh cho thằng đó kêu cha gọi mẹ, tôi không phải là người nhà họ Hạ nữa."
Nói xong lập tức muốn rời đi ngay.
"Cậu đánh anh ta một trận, đến lúc đó bị bắt lại, hoặc là mượn cớ đòi nhà họ Hạ thêm của hồi môn sao? Hay là làm Hạ Vi càng sốt ruột muốn gả qua đó hơn?"
Vương Thanh Hòa hỏi ngược lại cậu ta.
Hạ Minh lập tức ngây ngẩn, cậu ta lộ ra vẻ mặt bực bội: "Anh cả, vậy phải làm sao đây? Tôi cũng không thể cứ trơ mắt nhìn tên khốn nạn kia kết hôn với Hạ Vi đúng không? Dù sao cũng là người một nhà, hơn nữa tại sao phải để tên cặn bã kia chiếm của hời chiếm lấy đồ đạc của nhà họ Hạ chứ? Tôi không chịu được."
"Cho nên cậu mới phải mời anh ta về nhà chơi thường xuyên hơn. Kiểu gì cũng sẽ có cơ hội, chờ đến khi Hạ Vi bắt quả tang tại trận chuyện của Hạ Tuệ Tuệ và Kỷ Phong rồi, cô ta không muốn bỏ cuộc cũng khó." Bạch Tú Tú giải thích cho cậu ta biết suy nghĩ của mình.
Hạ Minh nghe thế, cũng cảm thấy rất có khả năng thực hiện được.
Cậu ta bình tĩnh hơn lúc nãy không ít, ăn một hơi hết toàn bộ chén canh, vô cùng nghiêm túc mở miệng năn nỉ Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa: "Anh cả, chị cả, tôi biết hai anh chị không có bao nhiêu tình cảm với mọi người trong nhà, nhưng mà chuyện của Hạ Vi, tôi vẫn muốn nhờ hai người giúp đỡ nghĩ cách giúp tôi. Hiện tại tôi nói với cha mẹ, bọn họ cũng không thèm để ý đến. Ngày hôm qua Hạ Vi đã chọc cha mẹ tức điên rồi. Còn anh hai, anh ấy rõ ràng là đang ước gì Hạ Vi gả qua đó chịu tội. Nhưng chịu khổ cũng không phải chịu ngày một ngày hai. Với lại nếu em ấy sống không tốt, sau này chắc chắn sẽ lại quay về nhà kiếm chuyện. Chỉ cần anh chị giúp đỡ tôi lần này, sau này tôi cũng sẽ giúp đỡ hai người chuyện khác."
Trong lòng Hạ Minh cũng không xác định lắm, dù sao thì người nhà họ Hạ đối xử với anh cả chị cả còn không thân thiện bằng lúc đối xử với người ngoài nữa.
Nhưng hiện tại cậu ta cũng không còn cách nào khác.
Nếu trông chờ vào cậu ta, cậu ta chỉ có thể đè Kỷ Phong ra đánh một trận.
"Chỉ cần cậu làm theo những gì tôi nói, cô ta sẽ không gả cho Kỷ Phong." Vương Thanh Hòa không có hứng thú với kết cục của người nhà họ Hạ, nhưng mà anh lại có hứng thú với những lợi ích nếu như anh làm việc này thành công.
"Cảm ơn anh cả chị cả, vậy ngoại trừ việc mời Kỷ Phong về nhà thì tôi còn có thể làm gì nữa?" Hạ Minh cảm thấy chỉ làm chút chuyện này thôi sẽ làm cậu ta rất khó có thể yên tâm được.
Cứ như vậy thôi có được không?
"Cậu cố làm thân với Hạ Vi, kể cho cô ta nghe một vài chuyện về mấy thằng đàn ông khốn nạn, tôi kể cho cậu nghe, sau đó cậu lại kể cho Hạ Vi." Bạch Tú Tú nói, dưới ánh mắt kinh ngạc của cậu ta, bắt đầu kể cho cậu ta nghe một câu chuyện về một tên đàn ông khốn nạn có mối quan hệ tương tự như Hạ Vi và Kỷ Phong.
Mãi đến khi đến giờ Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa đi làm, Bạch Tú Tú mới dừng lại.
Nghe xong mấy câu chuyện kia, Hạ Vi như thế nào còn chưa biết, nhưng hiện tại Hạ Minh lại cực kỳ không tốt.
Cái tên Kỷ Phong kia chắc chắn cũng giống hệt người trong mấy câu chuyện này, muốn lừa gạt luôn cả tính mệnh của Hạ Vi.
Còn có Hạ Tuệ Tuệ của nhà chú ba nữa, cô ta chắc chắn cũng chẳng có lòng tốt gì.
Hai lần Kỷ Phong đến nhà, cô ta cũng đến!
Ở trước mặt người nhà bọn họ, tên Kỷ Phong kia còn có thể có thái độ khác thường với Hạ Tuệ Tuệ, càng miễn bàn đến chuyện trong âm thầm.
Chỉ là gia đình bọn họ không có ai nghĩ đến phương diện kia, dù sao thì làm gì có ai ngờ được Kỷ Phong lại to gan như thế, lại không tôn trọng Hạ Vi như thế!
Còn chưa kết hôn mà anh ta đã có biểu hiện như thế rồi.
Mấy ngày trước cậu ta đã cảm thấy không ổn lắm, nhưng cũng không dám suy nghĩ quá nhiều.
Hiện tại đừng nói là suy nghĩ quá nhiều, cậu ta cảm thấy đây là âm mưu của hai người bọn họ!
Chắc chắn là thế.
Không được, cậu ta nhất định phải nhúng tay vào chuyện này.
Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa đi ra ngoài đi làm, Hạ Minh cũng nhanh chóng rời đi.
"Lúc này mới ăn cơm no, cháu chạy chậm thôi." Bà Ngụy đang dọn dẹp nhà, nhìn thấy Hạ Minh sốt ruột như thế, nhịn không được dặn dò vài câu.
Hạ Minh hô to cảm ơn, sau đó chạy như chớp mất dạng.
Nhà mới của Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa vốn dĩ cách rất gần nhà họ Hạ, hơn nữa Hạ Minh chạy như thế, không mất mấy phút đã về đến nhà.
Mãi đến khi chạy vào nhà rồi, Hạ Minh mới dừng lại.
Mệt đến mức thở hổn hển.
Trong nhà, Hạ Vi đang ngồi trên ghế sofa chọn lựa dây buộc tóc, thấy cậu ta sốt ruột chạy về nhà thế, có chút quan tâm hỏi: "Anh bị làm sao thế? Có chó dí anh à?"
"Không có, chỉ là... Chỉ là em... mẹ anh đâu?" Hạ Minh suýt chút nữa đã xúc động bảo cô ta nhanh chóng rời xa Kỷ Phong.
Nhưng mà ngẫm lại hiện tại cậu ta còn chưa khuyên nhủ được cha mẹ, còn có những gì anh cả chị cả dạy cậu ta.
Cậu ta nhịn xuống, chuyển sang đề tài khác hỏi mẹ đi đâu rồi.
Nhắc đến mẹ, Hạ Vi cong khóe môi, vui vẻ đến mức trong ánh mắt đong đầy ý cười.
Giống hệt như lúc cô ta chưa hẹn hò yêu đương với Kỷ Phong vậy, vừa rạng rỡ lại kiêu ngạo.
Trong nháy mắt Hạ Minh có cảm giác như Hạ Vi đã khôi phục bình thường.
Nhưng mà giây tiếp theo Hạ Vi vừa mở miệng nói chuyện, cậu ta lập tức im lặng.
Giọng điệu của Hạ Vi vô cùng vui vẻ, không còn vẻ lo lắng giống như lúc trước, trong giọng nói còn mang theo vẻ chờ mong đối với tương lai: "Sáng nay mẹ dẫn em đến nhà họ Kỷ rồi lập tức đi làm. Mẹ nói chuyện với bà nội Kỷ Phong rất lâu, toàn là nói chuyện tương lai của hai đứa em. Vẫn là cha mẹ suy xét toàn diện, sau này em và Kỷ Phong ở bên nhau, mỗi ngày chỉ cần vui vẻ là được. Không phải anh còn chưa có phòng riêng sao, chờ em gả đi rồi, anh cứ ở trong phòng của em đi."
"Hả? Chừng nào thì em sẽ kết hôn?" Hạ Minh bực bội, còn tưởng rằng Hạ Vi đã tỉnh táo lại, kết quả là bởi vì đã xác định ngày kết hôn cho nên mới không muốn quậy nữa à?
"Năm ngày sau sẽ đi đăng ký kết hôn, tuy rằng có chút hấp tấp một chút, nhưng mà hiện tại lại không tiện tổ chức tiệc cưới, cứ kết hôn như thế là được rồi. Chỉ cần có thể gả cho Kỷ Phong, em cũng không để ý những thứ khác." Tuy rằng ngoài miệng Hạ Vi nói như thế, trong lòng vẫn có chút khó chịu.
Người ta kết hôn còn sẽ được chụp vài bức ảnh, còn có thể đi ngồi xe lửa đi du lịch.
Đến lượt cô ta thì lại chẳng có cái gì.
Nói là Kỷ Phong sắp sửa có công việc rồi, không thể lãng phí thời gian vào mấy chuyện này.
"Vậy thì sao mà được chứ? Như vậy cũng quá sốt ruột, tối nay anh nói với mẹ, ít nhiều gì cũng phải để em ở lại trong nhà thêm một khoảng thời gian. Hiện tại điều kiện nhà mình như thế này, em muốn mua quần áo mới cũng không mua được bao nhiêu, chờ cha mẹ được phát tiền lương rồi em lại kết hôn. Hiện tại còn sớm lắm. Với lại nhà bọn họ cũng không thể quá sốt ruột, tốt xấu gì điều kiện nhà anh ta cũng không tệ lắm. Em đến đó làm vợ, làm con dâu cho bọn họ chứ có phải là cải trắng đâu."
Hạ Minh không lớn, nhíu mày lại trông cũng có chút đáng yêu.
Hạ Vi không ngờ trong nhà này người để ý tính toán cho cô ta nhất lại sẽ là Hạ Minh, cô ta cực kỳ cảm động nói: "Nhưng mà..."
"Em cũng không thể hồ đồ, cho dù em sốt ruột muốn gả cho Kỷ Phong thì cũng không cần vội vã quá. Dù sao thì mọi chuyện cũng đã bàn bạc xong hết rồi, em còn sợ gì nữa?" Hạ Minh nhanh chóng tiếp tục khuyên nhủ cô ta.
Hạ Vi ngơ ngẩn.
Đúng vậy, cô ta có gì phải sợ chứ?
Lúc trước cô ta sợ gia đình sẽ ngăn cản cô ta và Kỷ Phong, hiện tại gia đình đã đồng ý, cô ta còn sợ cái gì?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");