Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Không phải cô ta nói là đi về nhà sao? Sao lại chạy đi gõ cửa nhà Kỷ Phong rồi?" Hạ Minh khó hiểu nhìn cô ta hỏi, trong lòng lại cười điên cuồng, Hạ Tuệ Tuệ, cô thật sự làm như thế à!
Cậu ta vốn dĩ còn đang nghĩ nếu Hạ Tuệ Tuệ không đi thì cậu ta phải cho Hạ Vi ăn chùa một bữa cơm lãng phí rồi.
Không ngờ Hạ Tuệ Tuệ lại không hề chậm trễ một giây nào mà.
Hạ Vi giận đến mức muốn nhào lên ngay.
Lại bị Hạ Minh cản lại: "Em đang định đi làm cái gì thế?"
"Em đi hỏi cô ta, cô ta đi tìm Kỷ Phong làm cái gì? Không phải cô ta không có tiếp xúc gì với Kỷ Phong sao?" Hạ Vi giận đến mức không còn lý trí gì nữa, trong lòng lại càng dâng lên nỗi bất an.
"Em nhìn xem em đi, em suy nghĩ lung tung cái gì đó? Bây giờ là ban ngày ban mặt, nếu như bọn họ có việc gì thì nên đợi đến trời tối mới gặp mặt chứ? Hơn nữa cũng không thể quang minh chính đại như thế được đúng không? Anh thấy có lẽ là cô ta lo lắng cho em, cho nên mới đi tìm Kỷ Phong nói chuyện của anh cho anh ta biết. Em cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, nếu em đi lên kiếm chuyện, có lẽ Kỷ Phong còn sẽ đau lòng nữa đó."
Hạ Minh cố ý khuyên nhủ cô ta nên rộng lượng một chút, anh cả nói không sai, dựa theo tính cách của Hạ Vi, nếu lúc này cậu ta cũng nói theo lời cô ta, nói không chừng cô ta sẽ nổi trận lôi đình đi lên, đến lúc đó người ta giải thích xong, Hạ Vi còn sẽ trách ngược lại cậu ta, sau đó không bao giờ tin tưởng cậu ta nữa.
Nếu nói theo ý của cô ta, chỉ cần có một chút xíu nghi ngờ, Hạ Vi cũng sẽ luôn để ý đến.
Có hạt giống nghi ngờ rồi, mấy chuyện tiếp theo đó mới có thể diễn ra được.
Cậu ta còn đang suy nghĩ đến lúc nào mới có thể gieo được hạt giống hoài nghi này xuống, lại không ngờ lại nhanh như thế!
Hi vọng mọi chuyện có thể giống như những gì anh cả chị cả nói, nếu như có thể, chuyện của Hạ Vi và Kỷ Phong có thể sẽ không thành công.
Hạ Minh nghĩ như thế, lại càng diễn nhập tâm hơn: "Được rồi, nghe lời anh, chúng ta cứ coi như không nhìn thấy, đi ăn cơm trước đi, ăn cơm xong rồi về nhà nghỉ ngơi. Dạo gần đây nhà mình nhiều chuyện ồn ào quá, anh đoán chắc chẳng có ai được nghỉ ngơi tốt."
Hạ Vi nghe Hạ Minh nói xong, tuy rằng trong lòng còn có chút nghi ngờ, nhưng lại không trực tiếp nhào qua đó kiếm chuyện, cũng bình tĩnh trở lại.
Cô ta dự định đi theo Hạ Minh ăn cơm trước.
Cô ta đã hiểu lầm Hạ Tuệ Tuệ rất nhiều lần, lần này có lẽ vẫn cứ là hiểu lầm thôi.
Bên phía Hạ Tuệ Tuệ, cô ta cũng không biết hai người Hạ Vi và Hạ Minh vừa mới đi ngang qua người cô ta, trong lòng cô ta vô cùng nôn nóng, liên tục gõ cửa.
Không bao lâu sau đã có người đi ra mở cửa.
Người mở cửa chính là bà già Kỷ, bà ta nhìn thấy Hạ Tuệ Tuệ, có chút ghét bỏ nói: "Là Tuệ Tuệ à, sao cháu lại đến đây?"
"Cháu đến tìm Kỷ Phong, bà Kỷ, anh ấy có ở nhà không?" Hạ Tuệ Tuệ vội vàng nhìn vào trong nhà.
"Kỷ Phong ở nhà, nhưng mà... Cũng không phải bà cố ý nói cháu, nhưng Vi Vi và Kỷ Phong sắp kết hôn rồi, cháu nên hạn chế đến đây tìm Kỷ Phong một mình thì tốt hơn, coi chừng sẽ lại làm người ta hiểu lầm gì đó. Vừa không tốt cho cháu mà còn ảnh hưởng đến Kỷ Phong nữa."
Tuy rằng bà già Kỷ nói như thế, nhưng vẫn cứ gọi Kỷ Phong ra gặp cô ta.
Kỷ Phong nghe nói là người trong lòng, còn chưa mang giày vào đã vội vàng chạy ra.
Anh ta đóng cửa lại, dẫn Hạ Tuệ Tuệ ra khỏi đại viện hỏi: "Sao em lại đến đây? Em... Có phải có người ăn h.i.ế.p em không?"
"Không có, em chỉ là muốn gặp anh thôi, anh sắp sửa phải kết hôn với Hạ Vi rồi." Mắt Hạ Tuệ Tuệ đỏ lên.
Kỷ Phong nhìn mà đau lòng muốn chết: "Tuệ Tuệ, em đừng như thế, hay là anh không kết hôn nữa, anh cũng chẳng thiếu mấy thứ kia của cô ta."
"Vậy thì sao được chứ? Nhà em lại chẳng có gì, bà nội anh sẽ không đồng ý. Kỷ Phong, em hâm mộ cô ta lắm, cô ta tốt số, cha mẹ cô ta đều rất giỏi, cho nên cô ta có thể gả cho anh. Em lại chẳng có cái gì, cho dù em em rất thích anh, anh cũng rất thích em, nhưng cũng không thể ở bên nhau. Cô ta đã may mắn như thế rồi, tại sao lại vẫn còn không biết thỏa mãn chứ. Cô ta còn định dời ngày kết hôn với anh, nói là muốn mang thêm càng nhiều của hồi môn, cũng có thể bắt anh chờ đợi thêm một chút, để anh càng quan tâm cô ta hơn. Cô ta..."
Hạ Tuệ Tuệ vừa nói vừa khóc.
Khóc đến mức cơn bất mãn đối với Hạ Vi trong lòng Kỷ Phong đã bao phủ mất sự do dự trong mấy ngày qua.
Anh ta vốn dĩ còn đang nghĩ làm như thế có phải là quá bất công với Hạ Vi rồi hay không.
Nhưng mà có ai đi đối xử công bằng với Hạ Tuệ Tuệ đâu chứ?
Bắt đầu từ lúc còn nhỏ, Hạ Tuệ Tuệ đã phải làm trâu làm ngựa cho Vi Vi.
Nhà bọn họ ỷ vào việc gia đình có điều kiện tốt hơn nhà Hạ Tuệ Tuệ, cứ thích ăn h.i.ế.p Hạ Tuệ Tuệ.
Cũng là vì muốn báo thù cho Hạ Tuệ Tuệ, anh ta nhất định phải cưới Hạ Vi về!
"Em cứ yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ không đồng ý dời ngày kết hôn. Anh đã nghĩ kỹ rồi, sau khi kết hôn với cô ta xong sẽ nhanh chóng ly hôn, đến lúc đó anh sẽ nghĩ cách làm cô ta không lấy được bất cứ thứ gì. Người sai là cô ta, nhà họ Hạ cũng không thể nói cái gì. Sau đó anh sẽ lại cưới em về nhà."Thái độ của Kỷ Phong cũng rất kiên quyết.
Lúc này Hạ Tuệ Tuệ mới yên tâm, cô ta cũng sợ Kỷ Phong sẽ đồng ý dời ngày kết hôn lại...
Cô ta đã tính toán xong sau này phải làm thế nào để Kỷ Phong ly hôn rồi, cho nên không cần lo lắng Hạ Vi và Kỷ Phong sẽ phát sinh tình cảm gì đó.
Hiện tại cô ta chỉ cần bọn họ kết hôn thật nhanh mà thôi.
"Được rồi, anh và em đi dạo một vòng đi." Kỷ Phong dỗ dành người yêu trước.
Bên kia Hạ Minh dẫn theo Hạ Vi đi ăn sáng, lúc đi ra, nhìn Hạ Vi trông có vẻ đã bình tĩnh lại nhưng rõ ràng vẫn còn có chút không vui, Hạ Minh lại cảm thán lần nữa, hình như anh cả chị cả rất hiểu biết mọi chuyện.
Đều bị bọn họ đoán trúng hết rồi.
Hạ Vi sẽ không vui, nhưng chắc chắn sẽ không nhắc lại chuyện nghi ngờ kia.
Sáng sớm ngày mai, anh ta còn phải đến nhà anh cả xin ăn ké.
Sau đó kể lại chuyện của Hạ Vi cho bọn họ nghe mới được.
Tổ dân phố.
Bạch Tú Tú hoàn toàn không biết rằng Hạ Minh đã hoàn thành khá tốt chuyện này, lúc này cô còn đang hỏi Lâm Yến và Lục Phương xem mấy công việc này của cô phải làm như thế nào.
Hai người bị Bạch Tú Tú hỏi, giận đến phát điên, nhưng mà lại không thể nào từ chối được.
Bọn họ rất muốn đánh đòn phủ đầu đi kiện cáo, nhưng mà bên chỗ Bạch Tú Tú còn có một đống công việc chồng chất kia kìa, đó chính là uy h.i.ế.p đối với hai người bọn họ.
Các duy nhất chính là để chị Trương đứng ra làm chứng cho bọn họ, nhưng bọn họ lại không biết hiện tại chị Trương đang ở chỗ nào.
Bọn họ đến nhà chị Trương ở lúc trước thì cô ấy cũng đã dọn nhà đi mất rồi.
Hỏi xung quanh cũng không ai biết cô ấy đi đâu.
Nếu cứ tiếp tục như thế, bọn họ cũng chỉ có thể chịu trận.
Bạch Tú Tú nhìn hai người bọn họ bực bội nén giận như thế, cũng biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì.
Cô cũng cần phải tìm được chị Trương giống như hai người này, hi vọng sau này nếu có người hỏi cô ấy, cô ấy cứ việc nói thật là được.
Cô đã lên kế hoạch phải làm chuyện này như thế nào rồi.
Nhìn thái độ của chủ nhiệm Cao khi đối xử với cô cũng có thể đoán được đại khái, có lẽ chủ nhiệm Cao biết được gì đó.
Còn chuyện hiện tại chị Trương đang ở nơi nào, chủ nhiệm Cao là cấp trên cũ có lẽ cũng sẽ biết được gì đó, cô có thể thử đi hỏi trước rồi tính tiếp.
Một buổi sáng nhanh chóng trôi qua, Bạch Tú Tú vừa tan ca, lập tức chạy theo chủ nhiệm Cao đang chuẩn bị đi mua cơm.
"Chủ nhiệm Cao, cháu có chút chuyện muốn hỏi thăm chủ nhiệm."
Bạch Tú Tú vội vàng hỏi.
Lâm Yến và Lục Phương nhìn thấy cô ta đi chung với chủ nhiệm Cao, sợ đến mức hồn vía muốn bay ra khỏi cơ thể.
"Chị Lâm, làm sao đây?" Lục Phương rất muốn nhào lên, sau đó không cho hai người kia nói chuyện với nhau.
Lâm Yến cũng sốt ruột: "Còn có thể làm cái gì nữa? Chiều nay xin nghỉ đi, tôi cũng không tin là chúng ta tìm không ra chị Trương."
Chủ nhiệm Cao rất hài lòng về Bạch Tú Tú, ngày hôm qua cô vừa mới đi ra ngoài xử lý công việc, hôm nay đã có người đến để cảm ơn.
Cho nên lúc này bà ấy cũng lộ ra vẻ mặt hiền hòa hỏi: "Sao thế Tiểu Bạch? Cháu có chuyện gì không hiểu sao?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");