Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hiện tại Hạ Minh đang dồn toàn bộ lực chú ý lên người Hạ Tuệ Tuệ, thấy cô ta vội vàng chạy ra ngoài như thế, trực tiếp đi đến phòng của anh hai.
Phòng của anh hai có thể quan sát tình cảnh bên ngoài.
Cậu ta gõ cửa.
Hạ Thành ở trong phòng nhanh chóng đi ra mở cửa cho cậu ta hỏi: "Chuyện gì?"
Hiện tại Hạ Thành cực kỳ không muốn cho người khác vào phòng của mình, đây là phòng của anh ta và vợ, tuy rằng không có nhà riêng, nhưng anh ta đã coi nơi này là địa bàn của mình.
"Anh, em đi vào xem một chút, em có chút việc muốn quan sát bên ngoài." Hạ Minh vội vã muốn đi vào nhà.
Hạ Thành thấy cậu ta sốt ruột như thế, còn cảm thấy có chút quái dị: "Em sốt ruột như thế làm gì?"
"Chậc, lát nữa em lại nói với anh sau." Cậu ta vội vã đi vào phòng, vừa vào phòng, đi đến gần cửa sổ quan sát, lập tức nhìn thấy được Hạ Tuệ Tuệ và Kỷ Phong.
Hai người này lén lén lút lút, đang định đi chỗ khác.
Hạ Thành cũng đi theo nhìn thấy được cảnh này, ánh mắt anh ta hơi lóe lên hỏi: "Em đi vào đây nhìn người ta làm cái gì? Hạ Minh, em rảnh quá rồi đúng không?"
"Em có tính toán của em, anh hai, anh cũng đừng nói cho mọi người biết đó." Hạ Minh cố nén lửa giận của mình đối với hai người kia, lại chào hỏi Hứa Niệm Đệ.
"Chào chị hai."
"Được rồi, em đi ra ngoài đi, anh và chị hai của em đều khỏe hết" Hạ Thành giục cậu ta đi ra ngoài.
Lúc này, ở bên ngoài, Hạ Tuệ Tuệ đã kéo Kỷ Phong đến một góc.
Hạ Tuệ Tuệ vừa lên lập tức hỏi ngay: "Chuyện gì thế này? Không phải nói là bảo Hạ Vi lập tức đồng ý kết hôn với anh ngay sao?"
"Lần này cô ta khác thường lắm, vừa nói đã từ chối ngay rồi. Với lại nếu như không chịu dời ngày cưới thì cô ta sẽ lập tức chia tay. Tuệ Tuệ, có phải là dạo gần đây em làm cái gì, làm cô ta phát hiện ra mối quan hệ của hai chúng ta rồi không?"
Kỷ Phong cảm thấy chỉ có một khả năng này mà thôi.
Nếu không thì Hạ Vi yêu anh ta như thế, sao có thể kiên quyết như vậy chứ?
"Sao lại thế được? Em..."
Hạ Tuệ Tuệ cũng sốt ruột, cô ta đã rất cẩn thận rồi, rõ ràng lúc trước vẫn còn bình thường lắm mà.
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?" Cô ta không cãi lại lời anh ta, ngược lại hỏi chuyện của tương lai.
Chuyện đã thế này rồi, đối với cô ta mà nói, chuyện quan trọng nhất chính là chừng nào Hạ Vi mới gả Kỷ Phong.
"Còn có thể làm sao bây giờ? Cứ ngó lơ cô ta vài ngày đi, nếu cô ta vẫn cứ giữ thái độ như thế, vậy thì dời ngày cưới thôi." Kỷ Phong cũng không còn cách nào khác, anh ta có thể đắn đo Hạ Vi đều là bởi vì Hạ Vi đủ ngu xuẩn.
Ai ngờ hiện tại Hạ Vi lại đột nhiên không ngu nữa chứ?
Cô ta có thái độ cứng rắn như thế, làm anh ta cũng không còn cách nào khác.
Hạ Tuệ Tuệ không cam lòng, nhưng cũng không thể cãi lại ý của Kỷ Phong, hiện tại Kỷ Phong cũng đã đủ tức giận rồi.
Hơn nữa nếu Hạ Vi thật sự chia tay, vậy mọi tính toán của cô ta cũng chẳng có tác dụng gì.
Cô ta muốn sống sung sướng, vì sống sung sướng, có chuyện gì mà không thể nhịn chứ?
"Vậy em đi để ý giúp anh một chút, cũng tranh thủ khuyên nhủ Hạ Vi giúp anh. Em đi về trước đây, em còn phải nấu cơm cho bọn họ nữa." Trong mắt Hạ Tuệ Tuệ lộ ra vẻ ấm ức, sau khi nói xong lập tức chạy đi về.
Bữa cơm chiều này của nhà họ Hạ cũng coi như yên ổn.
Bởi vì Hạ Vi không kiếm chuyện, Hạ Thành và vợ của anh cũng còn đang tính toán đến chuyện gì khác.
Hiếm khi yên lặng được một hôm.
Hạ Chí Phi nhìn trạng thái hiện tại trong gia đình, lập tức cảm thấy rất đáng tiếc.
Đây mới là trạng thái mà một gia đình bình thường nên có, chỉ tiếc hôm nay nhà thằng cả không về, nếu không có lẽ trong nhà sẽ càng ấm áp hơn nữa. Cũng có thể để con trai cả xem thử, nhà họ Hạ cũng không phải như những gì anh nhìn thấy.
Những lúc bình thường, bầu không khí trong nhà cũng rất tốt đẹp.
"Bác cả, cháu nghe nói bác có một người bạn là bác sĩ đông y đúng không? Không biết cháu có thể..." Hạ Thiên nghĩ đến ngày hôm qua cha của anh ta nói với anh ta rằng bác cả dự định tìm bác sĩ đông y về dạy học cho thằng con trai cả vừa mới tìm được ở bên ngoài về.
Anh có thể học, vậy chẳng phải chờ anh ta đi làm tan ca về cũng có thể học sao?
Học thêm một ít kỹ năng mới, đây cũng là chuyện tốt đối với anh ta.
Với lại người khác có, anh ta cũng phải có.
Nếu không chờ lâu rồi, bác cả sẽ quen với việc có cái gì cũng không thèm cho anh ta nữa.
Hạ Chí Phi thấy anh ta chỉ nói một nửa, có chút khó hiểu hỏi: "Cháu muốn nhờ chú hỏi bác sĩ có thể khám bệnh cho mẹ của cháu không à?"
"Chuyện khám bệnh này cũng không thể cứ đi khám một hai lần là có thể giải quyết, cũng không thể phiền người ta mãi, phiền người ta nhiều rồi, cháu sợ sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa bác và bạn. Cháu chỉ là nghĩ không biết cháu có thể đi học cùng không? Cháu tan ca về lại học, cho dù chỉ học được một vài kiến thức cơ bản bên ngoài thì cũng là rất tốt."
Hạ Thiên đoán nếu nói như thế thì chắc bác cả sẽ không từ chối.
Bác cả thích nhất con cháu trong nhà cố gắng học tập, hơn nữa anh ta cũng là vì hiếu thảo.
Hạ Chí Phi nhíu mày, nếu như là lúc bình thường, ông ta chắc chắn sẽ không từ chối loại yêu cầu này của Hạ Thiên.
Anh ta luôn biết cố gắng từ nhỏ, ông ta đánh giá cao Hạ Thiên cũng chính là vì anh ta luôn sẵn lòng học tập tất cả mọi thứ.
Nhưng mà...
Con trai vừa mới yêu cầu muốn học đông y, Hạ Thiên cũng lập tức đưa ra yêu cầu, chuyện này có phải trùng hợp quá rồi không?
Tề Nghênh Nghênh nghe được yêu cầu của Hạ Thiên, lập tức giận sôi máu.
Lại nữa rồi, cho dù là ai muốn làm cái gì thì hai đứa con nhà thằng ba đều cũng muốn nhúng tay vào.
Sợ không hưởng được lợi ích.
"Chí Phi, tôi cảm thấy chuyện này không được tốt lắm thì phải? Không phải Thanh Hòa nhà chúng ta đang muốn đi học sao? Hơn nữa Thanh Hòa đã có kiến thức cơ bản rồi, để Hạ Thiên đi theo học, chỉ sợ tiến độ học tập sẽ không giống nhau. Người ta cũng không có bao nhiêu thời gian, có thể đồng ý dạy Thanh Hòa nhà chúng ta cũng đã tốt lắm rồi. Chờ Thanh Hòa học xong cũng có thể bảo nó chữa bệnh cho vợ thằng ba. Tôi thấy việc này cứ thế đi."
Tề Nghênh Nghênh nhíu mày, thử làm chồng mình dẹp suy nghĩ này sang một bên.
Hạ Chí Phi vốn dĩ cũng đã không muốn làm cho lắm, nghe vợ nói thế, ông ta cũng cảm thấy có lý.
Ông ta nhờ vả người khác, vốn dĩ cũng không nên được một tấc lại muốn tiến một thước.
Với lại nếu thật sự ảnh hưởng xấu đến chuyện của con trai cả, vậy lại không được.
Khó khăn lắm con trai mới thân thiện với ông ta một chút, không thể vì chuyện này mà lại làm mối quan hệ lạnh đi nữa.
" Hạ Thiên, lần này thì không được, công việc của cháu đang trong giai đoạn phát triển, đừng ảnh hưởng đến việc chính." Hạ Chí Phi từ chối yêu cầu của Hạ Thiên.
Bàn tay đang cầm đũa của Hạ Thiên hơi siết chặt lại.
Quả nhiên, cha nói không sai, nếu trong nhà bác cả có một đứa con giỏi giang thì sẽ không thèm để ý đến anh ta nữa.
Đứa con trai tìm được từ dưới quê còn chưa bộc lộ tài năng giỏi giang gì mà bác cả cũng đã bắt đầu bỏ mặc anh ta rồi.
"Hạ Thiên, cháu đừng có giận, nếu cháu đưa ra yêu cầu này trước thì bác cả chắc chắn sẽ giúp cháu. Nhưng mà làm cái gì cũng cần có thứ tự trước sau đúng không?" Tề Nghênh Nghênh thấy anh ta không nói tiếng nào, trong lòng vui sướng muốn chết.
Cuối cùng thì lão Hạ cũng biết suy nghĩ cho con cái nhà bọn họ một lần, trong nhà có một đứa con làm lão Hạ hài lòng, sớm muộn gì Hạ Thiên và Hạ Tuệ Tuệ cũng phải dọn khỏi cái nhà này.
Cuộc sống của gia đình bọn họ coi như có hi vọng rồi.
Còn chuyện hai vợ chồng nhà thằng cả không thích giúp đỡ mấy đứa em...
So với cả gia đình Hạ Hữu Đức thì đây chỉ là chuyện nhỏ!
Sau này kiểu gì cũng sẽ có cơ hội.
Tề Nghênh Nghênh cố gắng hết sức để mách lẻo nói xấu Hạ Thiên.
Bà ta nói xong lời này, Hạ Chí Phi cũng nhìn thoáng qua Hạ Thiên vài lần, phát hiện hình như Hạ Thiên đúng là có chút không vui, trong lòng cũng vô cùng thất vọng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");