Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ông ta còn tưởng rằng thằng bé này là một đứa tốt, không ngờ cũng là người có ánh mắt nông cạn.
Thanh Hòa là con của ông ta, cha của Hạ Thiên làm hại Vương Thanh Hòa xa cách với gia đình nhiều năm như thế, Hạ Thiên không chỉ không chuộc tội giúp cha mà lại còn tức giận vì không chấm mút được chút ích lợi gì từ chuyện của Vương Thanh Hòa sao?
Như vậy là không được.
"Hạ Thiên, chuyện học đông y này là bác đã hứa với Thanh Hòa. Lúc trước nó sống quá khổ, khó khăn lắm mới có được chút tài năng, bác không thể làm nó lãng phí được. Cháu..."
Hạ Chí Phi nhíu mày.
Dù sao thì Hạ Thiên cũng theo Hạ Chí Phi từ nhỏ đến lớn, vừa thấy bác cả giận, anh ta nhanh chóng xuống nước ngay: "Bác cả, bác hiểu lầm cháu rồi, cháu chỉ là đang suy nghĩ xem nên tặng cái gì cho Thanh Hòa. Anh ấy có thể học đông y cũng là chuyện tốt. Sau này cháu còn phải nhờ anh ấy đến khám bệnh cho mẹ cháu nhiều hơn, cho nên cháu mới suy nghĩ nên tặng cái gì cho anh ấy."
Hạ Chí Phi nghe anh ta nói như thế, sắc mặt cũng hỏi dịu lại: "Ừ, bác thay mặt nó cảm ơn cháu, nhưng mà..."
"Cha, vậy để sáng mai con đi hỏi anh cả nha? Sáng mai con đi thăm anh cả, nếu anh cả thiếu cái gì thì lại bảo anh Thiên tặng cái đó." Hạ Minh đột nhiên mở miệng nói.
Hạ Thiên suýt chút nữa đã không khống chế được sắc mặt.
Anh ta nói như thế chỉ là khách sáo mà thôi, dù sao thì bác cả cũng sẽ không làm anh ta bỏ tiền thật.
Nhưng mà Hạ Minh nói như thế, anh ta nhất định phải bỏ tiền ra rồi.
"Mẹ thấy được đó, cứ quyết định như thế đi." Tề Nghênh Nghênh lập tức càng thêm vui vẻ. Hôm nay bà ta nhìn con trai út cảm thấy cậu ta thuận mắt ghê, còn thuận mắt hơn cả Hạ Thành nữa.
"Đúng rồi, Hạ Thành, hôm nay vợ con đến bệnh viện khám bệnh, bác sĩ nói thế nào? Mấy ngày nay chuyện nhà mình ồn ào như thế, vợ con có bị ảnh hưởng gì không?" Tề Nghênh Nghênh quan tâm con dâu Hứa Niệm Đệ.
Tuy rằng đứa bé này không phải là cháu nội đầu tiên của gia đình này, nhưng lại là đứa bé đầu tiên ra đời trước mắt bà ta.
Với lại còn là con của con trai mà bà ta thương yêu nhất.
Con của thằng cả không thân thiết với bà ta, bà ta cũng không thân nổi với hai đứa đó.
Đứa bé trong bụng Hứa Niệm Đệ mới là cháu ngoan của bà ta.
"Không có chuyện gì nghiêm trọng, bác sĩ chỉ là nói vợ con phải bồi bổ nhiều hơn. Mẹ, con nhớ tháng trước mẹ mới mua hai cân đường đỏ về đúng không? Có thể cho vợ con uống không? Còn có trứng gà nữa, cũng không thể để em ấy thiếu dinh dưỡng được."
Hạ Thành vừa nói còn vừa gắp đồ ăn cho vợ của mình.
Tề Nghênh Nghênh giận đến mức trực tiếp không còn lời gì để nói.
Con trai cả mới vừa tìm về vì không muốn cho vợ làm việc mà trực tiếp làm bà ta mất mặt.
Đứa con thứ hai mà bà ta bảo vệ yêu thương từ nhỏ, vì muốn vợ ăn ngon uống tốt mà muốn lấy hết mọi món ngon trong nhà, cũng không thèm để ý đến những người khác.
Thằng bà... Thằng ba còn chưa kết hôn.
Còn có con gái nữa, trong đầu chỉ toàn là Kỷ Phong.
Bà ta tạo cái gì nghiệt thế này?
"Mẹ..." Hạ Thành tiếp tục cầu xin bà ta.
"Được rồi, cho vợ con hết đó." Tề Nghênh Nghênh tức giận đồng ý.
Chút chuyện nhỏ này, Hạ Chí Phi vẫn luôn không thèm để ý đến.
Nếu như người trong nhà đều thích, cùng lắm thì ông ta lại nghĩ cách mua thêm một ít đường đỏ về.
Nếu thật sự không được, vậy đổi món khác ăn cũng được thôi.
Bây giờ còn có người ăn không đủ no, không có đạo lý cả gia đình bọn họ muốn cái gì là có cái đó được.
Vợ thằng hai mang thai, muốn ăn đồ ngon một chút cũng hợp lý.
Người nhà họ Hạ ăn cơm chiều xong, cũng lần lượt quay về nghỉ ngơi.
Lần này Hạ Toàn không đi ngủ trước mà là chờ con trai.
Hạ Chí Phi vừa nhìn thấy ông cụ không ngủ là biết ngay lại có chuyện gì đó.
"Cha, cha lại có chuyện gì sao? Thiếu cái gì à? Ngày mai con bảo Nghênh Nghênh đi mua cho cha." Hạ Chí Phi đỡ ông ta ngồi xuống.
Hạ Toàn ngồi xuống, lập tức nhìn chằm chằm vào con trai cả không chớp mắt.
Hạ Chí Phi bị ông ta nhìn mà khó hiểu: "Cha?"
"Thằng cả à, hiện tại con chẳng thèm để ý gì đến Tiểu Thiên gì cả." Hạ Toàn thở dài nói.
Ông ta cảm thán như thế làm Hạ Chí Phi cũng ngơ ngác: "Sao cha lại nói như thế?"
"Tiểu Thiên cũng chỉ là muốn đi học chung với thằng con trai cả của con mà thôi, con cho nó đi học chung không được sao? Đây có phải là chuyện lớn gì đâu chứ, một đứa học cũng là học, hai đứa học cũng là học. Cha biết, con cảm thấy con trai cả của con càng quan trọng hơn. Nhưng mà Tiểu Thiên... Đây chính là thằng bé giỏi nhất nhà họ Hạ chúng ta đó. Nó học được càng nhiều thứ, sau này càng có thể làm nhà chúng ta tốt hơn. Con cũng không thể vì con trai cả của con mà phá hủy tương lai của Tiểu Thiên được."
Hạ Toàn chỉ cần nghĩ đến chuyện thằng cháu mới tìm từ bên ngoài về còn được con trai cả yêu thương hơn cháu ngoan mà ông ta yêu thương nhất, ông ta lại cảm thấy khó chịu
Quả nhiên Hữu Đức nói không sai mà.
Nếu con của thằng cả quay về thì sẽ không còn yêu thương Tiểu Thiên nữa.
Hạ Chí Phi cũng không ngờ rằng tự nhiên mình lại bị mắng một trận.
Ông ta nhìn cha, chỉ cảm thấy cổ họng như bị bông nghẹn lại nói: "Cha... Con trai của con cũng rất giỏi. Cũng không thể vì Tiểu Thiên mà bỏ mặc con ruột của con được. Hai thằng nhóc Hạ Thành và Hạ Minh không có chí tiến thủ thì cũng thôi, con trai cả là một đứa ngoan ngoãn, dù sao con cũng phải tính toán cho nó một chút. Hạ Thiên và thằng bé, ai giỏi cũng không phải đều như nhau sao? Cả hai đều là con cháu trong nhà mà."
"Sao có thể giống như được chứ? Con chăm sóc cho Tiểu Thiên từ nhỏ đến lớn, con nhìn nó lớn lên, không phải càng đáng tin cậy hơn sao?"
Hạ Toàn tức giận vỗ mạnh lên bàn.
"Cha, Thanh Hòa là con ruột của con và Nghênh Nghênh đó, làm gì có chuyện không lo cho con mình mà lại đi lo cho con của em trai chứ? Với lại Hạ Thiên chưa từng học, Thanh Hòa lại đã học đông y rồi, con đương nhiên là phải đào tạo cho Thanh Hòa trước rồi. Chuyện này con đã quyết định."
Tuy rằng Hạ Chí Phi không dám nổi giận, nhưng trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu.
Trong lòng cha chỉ nghĩ đến cả gia đình nhà thằng ba mà thôi.
Ông ta đền bù như thế cũng chẳng có tác dụng gì.
Hạ Chí Phi mới vui vẻ không được vài phút thì đã bực bội chạy về phòng sách.
Lúc này, ở ngõ nhỏ cách nơi này không xa.
Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa cùng nhau về nhà, đồ ăn trong nhà đã được chuẩn bị xong.
Bà Ngụy vừa đút cơm cho hai đứa nhỏ, vừa thương lượng chuyện trong nhà với bọn họ.
"Sắp ăn tết đến nơi rồi, mẹ đang định chặt nhỏ cái chân dê hong gió kia, sau đó lại tìm hàng xóm đáng tin đổi một ít lê và hồng đông lạnh. Nhà mình cũng đã trữ đủ vải vóc rồi, sau này mẹ sẽ may cho hai đứa con mỗi đứa một bộ quần áo."
"Mẹ, chuyện này đều nghe lời mẹ, sau này bọn con sẽ đưa phiếu gạo và phiếu thịt trong nhà cho mẹ quản lý, chuyện mua sắm đồ ăn trong nhà đều do mẹ quyết định. Đúng rồi mẹ, năm nay chúng ta gửi cái gì cho chị cả đây?"
Bạch Tú Tú còn nhớ thương đến chị.
"Cuộc sống của chị của con tốt hơn con một chút, lần trước con và Thanh Hòa gửi bao nhiêu đó là đủ rồi. Năm nay không được gửi cho nó nữa, chờ sang năm lại nói, cuộc sống của hai vợ chồng con mới là quan trọng nhất.
Trong khoảng thời gian này bà Ngụy đã phát hiện giữ con gái và con rể, con rể cái gì đều nghe theo Tú Tú, cho dù Tú Tú có dọn sạch cái nhà này cho người khác, con rể còn sẽ phụ cô khiêng hàng hóa lên xe nữa.
Tuy rằng đây là chuyện tốt, nhưng cũng không thể làm con rể quá thiệt thòi.
Hai người ăn cơm chiều xong, bà Ngụy lại đẩy hai người về phòng, tự mình đi dọn dẹp nhà cửa, chăm hai đứa nhỏ.
Hai người rửa mặt xong, Vương Thanh Hòa kéo rèm lên, nghe vợ mình kể lại chuyện nhà, vẫn luôn chờ cô nói đủ rồi, mới hôn cô.
Anh nhớ kỹ tất cả mọi chuyện mà vợ nói ra.
Sáng sớm hôm sau, hai người mới vừa thức dậy, Hạ Minh đã lập tức đến.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");