Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà
  3. Chương 355
Trước /487 Sau

Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 355

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thấy Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú tới, mắt cậu ta lập tức sáng lên: Anh cả, chị dâu!”

Bạch Tú Tú thấy bộ dáng của cậu ta thì biết trong nhà lại xảy ra vấn đề rồi.

Nhà họ Hạ này thật sự còn ầm ĩ hơn cả nhà họ Vương kia!

“Làm sao vậy?” Vương Thanh Hòa cũng hỏi một câu.

“Trong nhà lại nháo rồi, hai người nói xem... lúc nào Hạ Vi mới phát hiện chứ.” Hạ Minh thở dài.

“Lại cãi nhau à?” Vương Thanh Hòa lặp lại.

“Còn không phải sao? Sáng nay Hạ Vi và anh hai chị hai suýt nữa thì cãi vả, em đưa nó ra ngoài, sau đó lại đi tìm Hạ Tuệ Tuệ, lại đụng phải Kỷ Phong và Hạ Tuệ Tuệ ở đằng kia, Hạ Vi bị bọn họ kéo đi nơi khác, còn ăn cơm chung. Cả một bữa trưa em lông bông bên ngoài với bọn họ, lúc nãy mới về đến nhà. Ai biết anh hai chị hai lại lén ăn kẹo sữa mà cha mẹ mua cho Hạ Vi, trong nhà chỉ có Hạ Vi mới có loại kẹo đó, không biết anh hai lấy ở đâu ra rồi đưa cho chị hai ăn. Lúc Hạ Vi quay về còn nói là lấy kẹo sữa cho Kỷ Phong, để cậu ta mang về nhà cho đứa cháu bên ngoại của cậu ta ăn, ai ngờ trở về lại bắt gặp chuyện như vậy, nó lập tức nổi giận. Bây giờ bọn họ còn cãi vả bên trong đấy, em nghe đến đau đầu nên mới chạy ra đây. Cha mẹ cũng thật là, đã giờ này rồi mà còn chưa về.”

Hạ Minh cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì bản thân sẽ mau già đi mất.

Bây giờ cậu ta cảm thấy rất hối hận, sao lúc trước không nỗ lực tìm một công việc? Sao lại để bản thân ăn không ngồi rồi như vậy? Lúc ấy cậu ta cảm thấy ở nhà thật thoải mái nhưng bây giờ chẳng khác gì bị tra tấn! Còn chẳng bằng ra ngoài đi làm!

“Anh cả, chị dâu, hai người nói xem phải làm sao? Nếu em vào nhà thì phải giúp ai?” Hạ Minh buồn bực.

“Cái gì mà giúp ai? Thanh Hòa tới rồi à? Thật tốt quá, cha còn định bảo Hạ Minh ngày mai đi tìm con, chuyện con nhờ cha làm đã có kết quả rồi.” Bên ngoài, Hạ Chí Phi và Tề Nghênh Nghênh cùng nhau trở về.

Hai ngày này trong nhà không náo loạn, Hạ Chí Phi vui vẻ nên cố ý đi đón vợ tan làm, không ngờ vừa về tới nơi thì đã thấy con trai cả đến nhà, ông ta lại càng phấn khích hơn.

“Cha, mẹ, cuối cùng hai người cũng về rồi, hai người còn không về thì con thật không biết Hạ Vi và anh hai có phát nát nhà ta luôn không.” Hạ Minh buồn bực kêu lên.

“Cái gì?”

Hạ Chí Phi sửng sốt, không phải chuyện trong nhà đã êm xuôi rồi sao? Sao lại xảy ra vấn đề nữa?

“Có phải là chị dâu bắt nạt Hạ Vi không?” Tề Nghênh Nghênh vừa nghe thấy con gái và con trai khắc khẩu thì lập tức quy chụp vấn đề cho con dâu, dù sao trước khi con dâu gả tới, hai đứa nhỏ này cũng không cãi nhau tới mức như vậy.

Bà ta lo lắng cho Hạ Vi, lập tức xách giỏ rau đi vào nhà, vừa thấy cảnh tượng bên trong thì suýt hôn mê.

“Mấy người đang làm cái trò gì đó!” Tề Nghênh Nghênh nhìn về phía đám người rống to.

Những người khác cũng thấy được tình huống trong phòng, chính là Hạ Thành và Kỷ Phong đang đánh nhau, cũng không biết là vì chuyện gì? Trong tay Hạ Vi là một cái ly, đang muốn đập lên đầu anh trai cô ta, còn Hứa Niệm Đệ đang đứng một bên, sợ hãi ôm bụng.

Thấy người bên ngoài tiến vào, đám người cũng dừng lại.

“Mẹ... mẹ nhìn anh hai đi, Kỷ Phong còn chưa kết hôn với con mà anh ta đã bắt nạt Kỷ Phong.” Hạ Vi là người đầu tiên nhào ra khóc lóc, cô ta vô cùng tủi thân.

Lúc này những người khác cũng theo vào trong.

Lúc này Tề Nghênh Nghênh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lại nhìn sang góc bên kia, Hạ Tuệ Tuệ đang yên lành đứng đó, giống như những việc này không hề liên quan tới cô ta, còn có Hạ Thiên, hôm nay anh ta về nhà rất sớm nhưng cũng chỉ đứng đó nhìn!

“Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại đánh nhau rồi, không yên bình được một lúc à? Có phải lúc nào cũng khiến nhà cửa rối tung mới chịu đúng không?” Tề Nghênh Nghênh nhìn Hạ Thiên chất vấn.

Hạ Thiên ra vẻ vô tội: “Cháu cũng muốn hỗ trợ nhưng Kỷ Phong và Hạ Thành nói muốn đấu tay đôi. Ai thắng thì người thua sẽ phải xin lỗi vợ của người còn lại. Hạ Vi cũng đồng ý, còn rất cảm động. Cháu và Tuệ Tuệ cũng đã khuyên rồi.”

Tề Nghênh Nghênh quay đầu nhìn Hạ Vi. Nó lại làm trò gì nữa vậy!

Hạ Vi cũng hợp tình hợp lý nói: “Mẹ, là anh hai trộm kẹo sữa của con đưa cho chị hai, mẹ đã nói kẹo sữa đó chỉ có con mới được ăn, kết quả con vừa về tới nhà... mẹ nhìn xem, toàn là vỏ kẹo?” Hạ Vi nói xong thì bật khóc.

Tề Nghênh Nghênh thấy con gái tủi thân như vậy thì lạnh lùng nhìn Hứa Niệm Đệ: “Vợ thằng hai, cô làm trò gì vậy? Có món ngon gì mà nhà tôi không cho cô ăn? Đường đỏ trong nhà đều cho cô, tôi và cha chồng cô cũng có nói cô muốn ăn gì thì nói với chúng tôi. Hai người trộm đồ của Vi Vi là có ý gì? Cô là con dâu của tôi, cô mang thai thì tôi chăm sóc cô nhưng cũng không phải để cho cô bắt nạt con gái tôi. Hạ Thành, cả con nữa, tại sao lại lấy đồ của em gái?” Tề Nghênh Nghênh bất mãn hỏi hai vợ chồng.

Hạ Thành cũng cãi lý: “Mẹ, là do sáng nay Hạ Vi lớn tiếng dọa vợ con nên con mới động vào đồ của Hạ Vi. Mẹ, nếu mẹ thấy bọn con chướng mắt thì mau mua nhà mới cho bọn con, để bọn con ra ngoài ở như anh cả chị cả.”

“Mày nằm mơ đi.”

Sau khi Hạ Chí Phi vào cổng thì vẫn đứng bên ngoài, vừa nghe thằng con thứ hai nói xong thì không nhịn được nữa.

“Anh cả của mày là bọn tao vừa tìm về, bao nhiêu năm nay có tiêu một đồng nào của bọn tao. Mày và Hạ Minh đã phung phí bao nhiêu rồi? Mày kết hôn tốn bao nhiêu tiền hả? Hạ Thành, mày bớt ở chỗ này đòi quyền lợi đi, không có đâu! Chuyện hôm nay cũng chẳng lớn lao gì, chỉ vì mấy viên kẹo đó hả? Không ăn kẹo thì c.h.ế.t sao?”

Hạ Chí Phi cảm thấy mấy đứa con này càng ngày càng không có tiền đồ, lúc trước chỉ là biếng làm, bây giờ đến cả miếng ăn cũng tranh giành!

“Ngày mai đi mua thêm một ít cho Hạ Vi.” Hạ Chí Phi làm chủ nói.

Tề Nghênh Nghênh nghe vậy thì thở dài: “Còn phiếu nữa đâu? Ông tưởng thứ đó dễ mua lắm hả?”

“Vậy để tôi nghĩ cách, Hạ Thành, cả vợ Hạ Thành, sau này hai đứa tụi bây còn động vào đồ của người khác thì đừng trách tao đuổi hai đứa bây ra ngoài. Tao không nuôi bọn mày mãi được đâu.”

Hạ Chí Phi nói xong thì trừng mắt nhìn bọn họ: “Hạ Minh, Hạ Thành, hai người tụi bây thu dọn chỗ này. Hạ Vi, mày đưa Kỷ Phong về nhà đi. Con nhà người ta thành ra như vậy rồi, mày đi mà giải thích với nhà họ Kỷ. Nghênh Nghênh, nấu cơm đi.”

Tề Nghênh Nghênh không nghĩ chuyện lại chấm dứt như vậy, tại sao không giáo huấn Hạ Thiên và Hạ Tuệ Tuệ? Hạ Minh lại cảm thấy bản thân thật vô tội, cái gì cũng không làm mà còn phải thu dọn tàn cục. Cũng may ly tách trong nhà đều là sành tráng men nên không sợ vỡ, cùng lắm là tróc sơn mà thôi.

Hạ Chí Phi bình tĩnh lại rồi mới quay sang nói chuyện với Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú: “Thanh Hòa, vợ thằng cả, hai người các con sang đây ngồi. Tối mai Thanh Hòa tan tầm thì tới địa chỉ này, đây là bạn cũ của cha, sau này ông ấy sẽ dạy con. Nếu con có khả năng thì những chuyện sau đó ông ấy sẽ an bài thỏa đáng. Cha cũng ngóng trông con có thể học tốt trung y.”

“Cảm ơn.” Vương Thanh Hòa nhỏ giọng cảm ơn.

Thấy anh không gọi cha, trong lòng Hạ Chí Phi có chút mất mát.

Bên kia, Hạ Minh lên tiếng: “Cha, anh cả nói Hạ Thiên muốn bồi thường cho anh cả, anh cả lại nói không cần, nói muốn để Hạ Thiên mua thêm đồ đạc cho nhà ta, con thấy không bằng đêm nay xem thử xem nhà ta thiếu thứ gì?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /487 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Vương Gia Ngốc, Tỉ Tỉ Đến Đây

Copyright © 2022 - MTruyện.net