Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Bác cả hiểu lầm cháu rồi, cháu nguyện ý mà, cháu chỉ là hy vọng anh cả nhận được một phần bù đắp, dù sao trước kia anh ấy toàn ở nông thôn, cuộc sống quá cực khổ. Cháu nghe nói anh cả không được học hành bao nhiêu, có lẽ chẳng nhận được bao nhiêu mặt chữ. Mỗi lần so sánh với bọn cháu là cháu lại cảm thấy khó chịu. Nếu không phải bởi vì... thì anh cả đâu đến mức gì cũng không biết, gì cũng không hiểu.”
Hạ Thiên tỏ vẻ áy náy nhưng mở miệng ngậm miệng đều là đồ nhà quê và không có học thức khiến cho Hạ Chí Phi càng thêm không thoải mái. Ông ta vẫn luôn cố tình tránh né chuyện con trai cả không được tiếp nhận nền giáo dục chính quy, kết quả bây giờ lại bị nhắc đi nhắc lại hết lần này tới lần khác, lúc này Hạ Chí Phi cũng đã nổi nóng: “Có gì mà phải nói quá như vậy? Cháu không cần bồi thường gì cả. Thanh Hòa rất tốt, cho dù lớn lên ở nông thôn thì cũng rất có tiền đồ. Cháu thấy nó có giống như người cái gì cũng không hiểu không? Đến trung y nó còn học được, thông minh có thành tựu hơn một đám mấy người nhiều. Còn chuyện đi học, chỉ cần có cách là đi học được thôi. Ai quy định trưởng thành rồi thì không được đi học? Sau này nhà ta bớt nhắc tới chuyện này đi.” Hạ Chí Phi nói vậy càng khiến Hạ Thiên thêm xấu hổ.
Gần đây bác cả càng ngày càng yêu thích đứa con ruột Vương Thanh Hòa này, địa vị của anh ta trong lòng bác cả đang dần dần mất đi. Anh ta nói năng cẩn thận như vậy nhưng bác cả vẫn không vui, có vẻ kiến nghị của cha anh ta vô dụng rồi.
Tuy bác cả không thích những đứa trẻ không học hành đàng hoàng nhưng mà... có vẻ bác cả rất vừa ý Vương Thanh Hòa ở. Trong mắt ông ta, con trai ruột tài giỏi như vậy thì không phải người cháu trai như anh ta sẽ trở nên vô dụng sao? Anh ta phải nghĩ cách khác mới được.
Đúng rồi... không phải lúc ở dưới quê mấy người nhà họ Vương đó đều không đội trời chung với Vương Thanh Hòa sao, trong lòng Hạ Thiên đã có ý tưởng.
Anh ta cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó rồi ngượng ngùng nói: “Đều là cháu không tốt, cháu không nên nói mấy lời như vậy. Cháu thật sự có ý tốt, chỉ là chưa suy nghĩ thấu đáo mà thôi.”
“Được rồi, chuyện này cho qua đi, đồng hồ gì đó cũng không cần đâu.” Hạ Chí Phi không muốn nghe tiếp.
“Như vậy sao được? Chuyện này là cháu tự nguyện, bác cả yên tâm, chỉ cần Hạ Minh lấy được phiếu thì cháu nhất định sẽ mua.” Hạ Thiên vừa nói vừa cân nhắc tới việc tìm Dư Thành, nhờ Dư Thành nói là không có phiếu. Chuyện này hẳn là không khó, cho Dư Thành một ít tiền là được, nhưng mà... tên vô lại như Dư Thành tốt nhất là đừng nên dùng chuyện này để uy h.i.ế.p anh ta, vả lại anh ta cũng rất ít khi giao tiếp với loại phế vật học hành chẳng ra gì kia, trong lòng Hạ Thiên lại bắt đầu tính toán.
Tề Nghênh Nghênh thấy chuyện này xem như thành công thì cũng vô cùng vui vẻ, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Hạ Thiên bị chồng mình chán ghét, khỏi phải nói là bà ta dễ chịu như thế nào. Tuy gần đây trong nhà ầm ĩ nhiều chuyện như vậy nhưng chỉ cần mang lại lợi ích cho bà ta và mấy đứa con của bà ta là đủ rồi.
“Thanh Hòa, con cứ theo người bạn kia của cha học tập, con yên tâm, con có cần gì thì để cha hỏi ông ấy, cha sẽ chuẩn bị đầy đủ cho con, tuyệt đối không để con giống như trước đây, cái gì cũng không có.”
Hạ Chí Phi lại nhắc chuyện học trung y với Vương Thanh Hòa.
Những lời Hạ Thiên nói khi nãy không chỉ là làm Hạ Chí Phi phiền chán anh ta mà cũng khiến ông ta nhớ tới chuyện trước đây con trai cả sống quá cực khổ. Chỉ cần nhớ đến chuyện con trai từ nhỏ đến lớn phải làm trâu làm ngựa cho người ta là ông ta lại khó chịu. Con trai ở dưới nông thôn cày cấy cho người khác, ông ta lại ở tỉnh thành nuôi dưỡng cả nhà đứa em trai là đầu sỏ khiến con trai phải chịu tội lớn như vậy, bây giờ ông ta còn vì thân tình và thể diện mà không truy cứu trách nhiệm. Sự tủi thân mà con trai cả phải chịu, ông ta chưa từng cân nhắc tới. Ngày đó Hạ Minh nói cũng không sai... ông ta quả thật không nên làm như vậy.
Vương Thanh Hòa không biết trong lòng ông ta đang diễn bài gì nhưng nhìn ánh mắt kia, anh cũng đoán được phần nào.
Suy nghĩ của Vương Thanh Hòa về người cha ruột này cũng không có gì thay đổi. Áy náy là áy náy nhưng khi đưa ra quyết định cuối cùng, ông ta vẫn lựa chọn em trai và cháu trai chứ không phải là đứa con vừa mới tìm lại được này, đó mới là hiện thực.
Vương Thanh Hòa nghĩ vậy, chỉ nhìn ông ta mỉm cười nói cảm ơn: “Cảm ơn ngài.”
“Đứa nhỏ này... sao lại khách sáo như vậy? Cha là cha con, những thứ con cần cha chuẩn bị cho con, có gì mà phải cảm ơn?” Hạ Chí Phi bất đắc dĩ thở dài.
Vương Thanh Hòa không trả lời, dù tỏ vẻ cảm động nhưng cũng không nói một lời. Hạ Chí Phi nhìn anh như vậy thì cảm xúc trong lòng càng trở nên phức tạp. Con trai cảm động nhưng lại không chịu nói ra, chỉ cần ông ta tiếp tục đối xử tốt với đứa nhỏ này thì mọi chuyện chắc chắn sẽ khá hơn.
Bạch Tú Tú ngồi bên cạnh chồng mình quan sát cả nhà này. Cả gia đình vậy mà chỉ có một mình Hạ Minh là nhìn thấy đáo mọi chuyện, thật là khó tưởng tượng.
Hạ Minh thu dọn đồ đạc xong xuôi, chuẩn bị đi ra ngoài: “Cha, bây giờ con đi gặp anh Dư Thành, hỏi sớm một chút sẽ càng có nhiều cơ hội hơn.” Cậu ta vừa dứt lời đã muốn rời đi.
“Ăn cơm xong rồi đi, đứa nhỏ này, từ lúc nào mà tích cực với việc trong nhà vậy?” Hạ Chí Phi vô cùng hài lòng với sự thay đổi của đứa con trai nhỏ. Hạ Minh nghe vậy, trong lòng không nhịn được thở dài. Cậu ta sợ nếu bản thân không tích cực lên thì cái nhà này sẽ tan đàn xẻ nghé mất! Đến lúc đó đồ đạc trong nhà đều bị Hạ Vi mang đến nhà Kỷ Phong, phần còn lại cũng bị anh hai lấy mất, đến lượt cậu ta sẽ chẳng còn gì cả, nói không chừng thanh danh của cha mẹ cũng bị mấy kẻ trời đánh này làm thối hoắc! Cậu ta có thể không tích cực sao!
Hạ Minh chỉ thở dài không nói lời nào, dáng vẻ ông cụ non khiến cho Hạ Chí Phi vô cùng kinh ngạc. Tên nhóc này đang thở dài gì vậy?
“Cha, con đi trước đây, không ăn cơm đâu.” Hạ Minh muốn đi ngay vì sợ Hạ Thiên đi trước nói bậy gì đó, có chuyện gì mà Hạ Thiên không làm được chứ?
“Ăn cơm trước đi.” Vương Thanh Hòa cũng khuyên một câu.
Hạ Minh đi tìm Dư Thành trước thì không phải Hạ Thiên sẽ không có cơ hội đến tìm Dư Thành sao? Hạ Thiên không đi thì làm sao anh có thể xé một lớp mặt nạ dối trá của anh ta? Anh muốn khiến cho cả nhà Hạ Hữu Đức trở thành hai bàn tay trắng, cuối cùng chó cùng rứt giậu. Hạ Minh kinh ngạc, tại sao anh cả cũng bảo cậu ta ở nhà ăn cơm vậy? Chẳng lẽ anh cả không biết Hạ Thiên là loại người gì sao? Nhưng cuối cùng Hạ Minh vẫn ngồi xuống, cậu ta đã rất đói rồi, người khác không sốt ruột, cậu ta gấp gáp làm gì?
Ăn cơm chiều xong thì Hạ Minh lập tức đi ra ngoài. Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú cũng về nhà.
Hôm nay tâm tình của Tề Nghênh Nghênh rất tốt, bèn kéo chồng mình nói chuyện: “Ông Hạ, tôi thấy nếu chuyện này có thể thành công thì chúng ta tìm cho Hạ Minh một công việc đi? Đứa nhỏ này bây giờ càng ngày càng trưởng thành, đều là nhờ ông dạy bảo.”
Trong số mấy đứa con, ngoài thằng cả ra thì người khiến ông Hạ hài lòng nhất chính là Hạ Minh.
Quả nhiên bà ta vừa nhắc tới thì Hạ Chí Phi cũng động tâm: “Cũng không biết Hạ Minh nhà ta có thể đến nhà máy của thằng cả làm không.”
“Không được, nhà máy đó làm việc quá mệt mỏi. Dựa vào đâu...” Tề Nghênh Nghênh vừa nói được một nửa đã thấy hối hận.
Hạ Chí Phi lập tức trầm mặc: “Thế nào? Thằng cả có thể mà tới lượt Hạ Minh lại không thể sao? Công nhân làm việc ở nhà máy nhiều như vậy, sao không thấy ai kêu mệt? Hạ Minh có gì tài giỏi hơn người ta? Nó mà được nhận thì đúng là phúc phần của nó!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");