Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hạ Minh nhanh chóng chạy tới, vừa thấy bầu không khí xấu hổ giữa ba người thì lập tức hối hận. Sao cậu ta có thể để anh cả và chị dâu ở đây trông chừng Dư Thành chứ? Dư Thành là người khó gần tới cỡ nào.
“Anh Dư Thành, nhà em đồng ý rồi, cứ làm như vậy đi. Đây là năm mươi đồng, tìm được phiếu rồi chúng ta tính tiếp.” Hạ Minh nhịn đau đưa tiền cho anh ấy, tiền bạc trong nhà lại thiếu đi một ít rồi, cũng không biết còn dư lại bao nhiêu, cậu ta càng nghĩ càng lo lắng.
Dư Thành nhận tiền, mỉm cười nói: “Nhà mấy người đúng là có chung một tật xấu nha.”
“Hả? Anh có ý gì?” Hạ Minh khó hiểu.
Đang yên đang lành, tại sao Dư Thành lại trào phúng cậu ta?
“Trước khi cậu tới đây thì Hạ Thiên cũng tới tìm tôi. Lúc tới cũng đưa cho tôi năm mươi đồng, bảo là lúc mấy người tới hỏi phiếu thì cứ nói không có là được, chỉ cần nói theo lời anh ta là được năm mươi đồng. Nhà mấy người đang diễn tuồng gì vậy?”
Dư Thành cười ha hả hỏi Hạ Minh.
Hạ Minh nghe vậy thì tức đến đỏ mặt, Hạ Thiên là tên tiểu nhân miệng nam mô bụng bồ bồ d.a.o găm!
Anh ta có biết nhục hay không vậy!
“Anh phải để tâm giúp nhà em đấy, đừng nghe lời anh ta. Em...” Hạ Minh cũng không biết nên nói gì.
“Được rồi được rồi, đừng có lắp ba lắp bắp nữa. Tôi ghét Hạ Thiên đâu phải chuyện ngày một ngày hai, chuyện này tôi sẽ giúp cậu xử lý thỏa đáng.” Dư Thành đồng ý với Hạ Minh.
“Cảm ơn anh Dư Thành.”
Hạ Minh mau mắn cảm ơn.
Chờ Dư Thành rời đi, Vương Thanh Hòa cùng Bạch Tú Tú cũng chuẩn bị về nhà.
“Anh cả, chị dâu, hai người về chung với em đi? Hai người làm chứng cho em, có thế nào thì em cũng phải xé rách bộ mặt giả dối kia.” Hạ Minh nhắc tới Hạ Thiên thì hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Nhân chứng tốt nhất không phải là Dư Thành sao? Nếu có ai nghi ngờ thì bảo bọn họ đi hỏi Dư Thành, không tốt hơn hỏi tôi và vợ tôi sao?” Vương Thanh Hòa nói xong thì đạp xe đưa Bạch Tú Tú rời đi, Hạ Minh có gọi thế nào cũng không trở lại, cậu ta chỉ có thể đen mặt đi về nhà.
Về tới nhà thì cả nhà đã nghỉ ngơi, Hạ Minh bước vào trong thì thấy ông nội và cha cậu ta đang khen ngợi Hạ Thiên còn Hạ Thiên đang tỏ vẻ ngượng ngùng nói lời khách sáo, một màn này khiến cậu ta nổi trận lôi đình!
“Cha, con về rồi.”
Hạ Chí Phi vừa nghe xong một tràng khen ngợi Hạ Thiên tài giỏi thế nào, bây giờ nhìn thấy con trai mình thái độ cũng lạnh nhạt không ít: “Ừ, về rồi thì đi nghỉ đi, chuyện giải quyết thỏa đáng rồi chứ?”
“Đã xong rồi, nhưng mà cha à, sau khi Dư Thành đồng ý với con còn nói thêm một chuyện khác.” Hạ Minh bước tới ngồi xuồng, ánh mắt trào phúng nhìn Hạ Thiên. Hạ Thiên trông thấy ánh mắt đó thì thầm kêu không tốt. Vốn dĩ anh ta đã do dự nhưng Tuệ Tuệ nói anh ta và Dư Thành không qua lại nhưng không thể nào không qua lại với tiền nên anh ta mới gấp gáp rời đi, còn chưa kịp ăn cơm, chính là vì muốn khiến Hạ Minh bị từ chối. Lúc nãy Hạ Minh trở về, anh ta còn định dùng lý do Hạ Minh bị Dư Thành cự tuyệt để cho qua chuyện này, kết quả lại thành trò gì đây? Dư Thành thật sự đồng ý rồi? Còn bán đứng anh ta?
“Chuyện gì?” Hạ Chí Phi thuận miệng hỏi, ông ta cũng chẳng có hứng thú với Dư Thành, Dư Thành và Kỷ Phong có thể nói là một chín một mười, đều là loại người ưa gây chuyện, hoàn toàn không giống Hạ Thiên.
“Dư Thành nói lúc nãy Hạ Thiên đi tìm anh ấy, cho anh ấy năm mươi đồng, bảo anh ấy nói với nhà ta là không có phiếu.” Vẻ mặt của Hạ Minh tràn ngập ác ý.
“Không thể nào, rõ ràng là bôi nhọ, cháu...” Hạ Thiên lập tức phủ nhận.
“Hạ Minh, cho dù em không vừa mắt anh thì cũng không thể nói xấu anh như vậy.”
“Hạ Minh, con đừng nói vậy, Hạ Thiên không phải loại người này.” Hạ Chí Phi cũng không tin.
Hạ Minh cũng bắt đầu nổi nóng: “Cha, Hạ Thiên không phải người như thế thì con là đứa thích nói bậy sao? Nếu cha không tin thì đi mà hỏi Dư Thành.”
“Dư Thành vốn dĩ đã ghét anh, là anh ta cố ý bôi nhọ anh, lời anh ta nói đáng tin sao? Sao em lại dễ tin tưởng người khác như vậy?” Hạ Thiên lập tức phản kích, dù sao cũng không tìm được chứng cứ.
“Cha, chuyện này anh cả và chị dâu cũng nghe, hơn nữa nếu anh ta không làm thì vào giờ cơm anh ta đã đi đâu vậy? Anh ta có đi tìm Dư Thành hay không thì hỏi người nhà Dư Thành là biết không phải sao?”
Hạ Minh nhìn bộ dáng hoảng loạn của Hạ Thiên, rõ ràng là anh ta có đi! Tại sao cha lại không tin!
Hạ Chí Phi thoáng nhìn Hạ Thiên: “Hạ Thiên, không phải bác đã nói rồi sao? Nếu cháu không muốn mua thì có thể không mua. Cháu lại làm trò gì vậy? Cháu như thế...”
“Còn không phải do người vợ tốt của con sao? Tại sao lại ép Tiểu Thiên mua nhiều thứ quý giá như vậy. Tiểu Thiên không muốn con mất mặt, bản thân lại không có tiền. Cha nói này thằng cả, nếu con có thành kiến với Tiểu Thiên và Tuệ Tuệ thì cứ để bọn chúng ra ngoài ở chứ đừng có lâu lâu lại bắt nạt bọn chúng. Con tốt nhất cũng nên đuổi cha đi luôn đi.”
Hạ Toàn làm ra vẻ thất vọng với thái độ mà con trai cả dành cho Hạ Thiên, làm mặt lạnh lùng ý đồ che lấp chuyện này.
“Cha, con không có ý đó, nhưng mà...” Hạ Chí Phi rất muốn dạy dỗ Hạ Thiên vài câu nhưng nhìn bộ dáng của Hạ Thiên, ông ta chỉ cảm thấy thất vọng.
“Thôi, chuyện này dừng ở đây, Hạ Thiên, về sau cháu đừng tùy tiện đồng ý chuyện gì.” Hạ Chí Phi thất vọng thở dài, đứng dậy quay về phòng làm làm.
Hạ Minh nhìn hai người bọn họ làm mặt quỷ rồi cũng rời đi. Hạ Thiên hận đến mức trong lòng nhỏ máu.
“Tiểu Thiên, tại sao cháu không cẩn thận như vậy, cháu nói xem chuyện này khó coi cỡ nào? Sao này bác cả có đối tốt với cháu nữa không?” Hạ Toàn cũng đau đầu, tại sao đứa cháu trai này lại càng ngày càng không biết cố gắng như vậy?
Hạ Thiên cũng tủi thân đáp: “Ông nội, rõ ràng là Vương Thanh Hòa cố ý bẫy cháu, cháu vốn dĩ muốn tiêu một chút tiền cho anh ta để khiến bác cả cảm thấy anh ta là người ham lợi nhỏ mà quên đi thân tình, kết quả anh ta lại từ chối, còn nói là muốn cháu sắm sửa cho cả nhà, hơn nữa nhà này còn quạt gió thêm củi nên chuyện mới thành như vậy, đều là anh ta sai!”
Hạ Thiên thật sự hận c.h.ế.t Vương Thanh Hòa, nếu đã ở nông thôn thì tại sao không ở đó cả đời cho đến chết? Vì sao phải về đây? Vì sao lại tranh đoạt với anh ta? Cha nói không sai, lúc ấy phải nên tàn nhẫn một chút.
Hạ Toàn cũng thấy cháu trai nói có lý, bây giờ thằng cả luôn cảm thấy đứa con trai mới tìm về này là đứa nhỏ có tiền đồ nhất, cảm thấy chỉ cần có đứa không ham ăn biếng làm là đã có thể không làm cho tổ tông thất vọng, nháy mắt đã vứt bỏ Hạ Thiên. Hừ! Nào có chuyện tốt như vậy? Ông ta không tin một người từ nông thôn tới thì có thể có được thành tựu gì lớn lao.
“Ông nội, nếu cứ tiếp tục như vậy, chờ anh ta đứng vững gót chân ở tỉnh thành thì cháu càng không có tiếng nói trước mặt bác cả, hôm nay bác cả chắc chắn rất thất vọng, chuyện của Dư Thành, cháu...”
Hạ Thiên nghĩ tới là lại cảm thấy xấu hổ.
“Được rồi, chuyện này để sau rồi nói, không phải lần này không thành công sao? Nhớ đi mua phiếu rồi nhận sai với bác cả của cháu, việc cần lo nhất hiện tại chính là con trai cả của bác cháu. Trong mắt bác cháu cậu ta chỗ nào cũng tốt, phải để cho bác của cháu thấy khuyết điểm của cậu ta. Ở chỗ chúng ta không có ai hiểu tường tận gốc rễ của cậu ta, ông thấy chuyện này phải bắt đầu từ thôn xóm kia.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");