Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mấy ngày nay anh hai cứ luôn kiếm chuyện, cô ta và Hứa Niệm Đệ hay cãi nhau, nhưng không phải tất cả đều là lỗi của cô ta. Khoảng thời gian này hai vợ chồng Hứa Niệm Đệ đều ỷ vào chuyện Hứa Niệm Đệ mang thai mà liên tục gom lợi ích trong nhà về cho minh.
Chuyện ngày hôm trước rõ ràng là lỗi của bọn họ, hiện tại lại còn muốn bảo cô ta đi ra ngoài sao?
Bày cái mặt đó ra cho ai xem hả?
"Anh hai, nhà mẹ đẻ của chị hai đến đây đúng là chẳng liên quan gì đến hai đứa em. Sao anh…” Hạ Minh bực bội, không biết tại sao anh ta lại có suy nghĩ độc đáo như thế.
“Ha! Ông nội vừa nghe nói người nhà mẹ đẻ của vợ anh muốn đến, lập tức nói sợ ông ở trong nhà sẽ làm cho người nhà mẹ đẻ của vợ anh xấu hổ cho nên chủ động đi ra ngoài. Ông còn nói chờ hai đứa về nhà rồi, cũng đi ra ngoài đợi một lúc là được. Đều là người cùng một nhà, cũng không có gì phiền phức. Kết quả hai đứa em còn không bằng ông nội nữa à?”
Hạ Thành cười lạnh nói.
Lúc trước người nhà mẹ đẻ của vợ anh đòi nhiều tiền như thế, đương nhiên là ngại không dám đến thăm. Nhưng mà bọn họ lại muốn gặp Hứa Niệm Đệ, muốn biết cô ta sống ở nơi này như thế nào.
Dù sao thì anh ta cũng phải nể mặt mũi của Hứa Niệm Đệ chứ.
Hạ Minh nghe thế lập tức cạn lời, cậu ta nói mà, sao tự nhiên anh ta lại đưa ra yêu cầu này, thì ra là vì ông nội!
Ông nội đại khái là có việc gì đó muốn đi ra ngoài, còn tìm cái cớ hại bọn họ xui lây nữa.
Nếu như bọn họ không đi ra ngoài, sau này tình cảm giữa bọn họ và Hạ Thành sẽ càng lúc càng lạnh nhạt.
“Ông nội thích đi ra ngoài là chuyện của ông, dù sao em không đi, em đã hẹn trước với Kỷ Phong rồi, hôm nay anh ấy sẽ qua nhà mình nói chuyện với em. Hôm qua mấy anh đánh anh ấy như thế, hôm nay còn muốn đuổi bọn em đi à? Không có cửa đâu! Trong cái nhà này có ai mà không biết nhà bọn họ trấn lột biết bao nhiêu thứ tốt của chúng ta chứ? Lúc đó đòi nhiều như thế, bây giờ cũng đừng sợ mất mặt.”
Hạ Vi nói xong, đứng lên đi về phòng.
“Hạ Minh, em nói coi nó làm thế là có ý gì hả? Sao nó lại ở trong nhà mình thêm làm chi thế? Nó nên gả đi ra ngoài sớm, cút khỏi cái nhà này!”
Hạ Thành giận đến phát điên.
Hạ Minh nhức đầu: “Hạ Thành, anh cũng bớt nói vài câu đi, vốn dĩ hai đứa em cũng không cần thiết phải đi ra ngoài. Nếu bọn em đều đi ra ngoài rồi, anh và chị dâu không quản lý được người nhà bọn họ, bọn họ làm loạn cả nhà chúng ta lên thì phải làm sao đây? Chờ cha mẹ về rồi, anh ăn nói thế nào? Có hai đứa em ở nhà, bọn họ ít nhất cũng sẽ tém tém lại một chút.”
Hạ Minh nói xong cũng nhanh chóng chạy đi.
Từ nãy đến giờ Hứa Niệm Đệ vẫn không nói gì, nhưng mà chờ cậu ta đi rồi, cô ta bắt đầu khóc nức nở khe khẽ.
“Vợ à, em bị làm sao thế?”
Hạ Thành đau lòng lau nước mắt cho cô ta.
Giọng điệu Hứa Niệm Đệ vô cùng dịu dàng lại tràn ngập ấm ức: “Anh Thành, em không sao, em chỉ là cảm thấy em làm anh mất mặt. Người nhà mẹ đẻ em như thế… Trong nhà này ai cũng ghét bỏ. Bọn họ muốn đến đây một lần, anh Thành cũng bị liên lụy theo. Em, nếu không phải em thật sự quá yêu anh, c.h.ế.t sống cũng muốn gả cho anh, lúc đó cũng sẽ không lừa anh. Vậy anh cũng không cần phải chịu ấm ức như bây giờ rồi.”
“Em đừng có nói bậy, nếu em không gả cho anh thì còn có thể gả cho ai nữa? Với lại chuyện của bọn họ cũng không liên quan gì đến em. Em cứ yên tâm đi, anh sẽ không làm em chịu tủi thân, sau này người nhà em muốn đến thì cứ đến đi.”
Thái độ của Hạ Thành đối với vợ có thể nói là cực kỳ tốt.
Nhìn Hứa Niệm Đệ khóc đỏ cả mắt, trong lòng dâng lên ý thức trách nhiệm tràn đầy.
Hứa Niệm Đệ và đứa bé trong bụng cô ta mới là người nhà của anh ta.
Những người khác đều có suy nghĩ tính toán riêng, anh ta cũng phải suy nghĩ cho Hứa Niệm Đệ và con của bọn họ.
Hạ Minh về phòng ngồi một lúc rồi đi gõ cửa phòng Hạ Vi.
Lúc cậu ta đi vào phòng, Hạ Vi còn đang ấm ức.
“Hạ Vi, chuyện ngày hôm nay anh cảm thấy ông nội rất có vấn đề.” Thái độ của cậu ta vô cùng nghiêm túc.
Hạ Vi nghe thế cũng ngẩn người: “Anh nói thế là có ý gì?”
“Lúc nãy em không nghe Hạ Thành nói à? Ông nói nhắc đến chuyện đi ra ngoài, anh ấy mới cảm thấy chúng ta cũng nên làm như thế. Anh cảm thấy ông nội rõ ràng là đang bất công chú ba, vẫn cứ luôn muốn làm nhà chúng ta không được hòa thuận.”
Trong khoảng thời gian này Hạ Minh quan sát mọi người, càng nhìn càng cảm thấy trái tim lạnh căm căm.
“Cho dù anh có muốn tìm cớ nói đỡ cho Hạ Thành thì cũng không nên tìm cái cớ khó nghe như thế này đi? Nếu anh có rảnh tìm cớ thì không bằng đi tìm Kỷ Phong giúp em, em muốn gặp Kỷ Phong…”
Hạ Vi nghĩ đến Kỷ Phong, khóe miệng đều hơi cong lên.
Trong lòng vừa đau lòng cho anh ta, lại vừa cảm thấy vui vẻ.
Anh ta bị thương như thế đều là vì cô ta.
“Được rồi, anh đi tìm cho em. Ngày hôm qua Kỷ Phong đánh nhau vì em, có thể thấy anh ta vẫn là người không tệ, sau này cứ bảo anh ta đến nhà mình nhiều hơn.” Hạ Minh nói theo ý của Hạ Vi, muốn làm cho việc cậu ta hẹn Kỷ Phong đến nhà chơi sẽ không có vẻ quá quái dị.
Hạ Vi phát hiện dạo gần đây Hạ Minh giống như thay đổi thành một người hoàn toàn khác, toàn nói ra những lời cô ta thích nghe.
“Anh, sau này anh đừng thay đổi quay về giống như lúc trước nữa.”
Hạ Vi vô cùng chân thành thỉnh cầu cậu ta.
Hạ Minh cạn lời.
Nhưng mà vẫn đi tìm anh ta cho cô ta.
Bên kia.
Hạ Hữu Đức đang bước lên đoàn tàu chạy về huyện, trong lòng có chút bất an.
Ông ta nhìn thoáng qua cha đang bình tĩnh ngồi ở một bên nói: “Cha, chúng ta cứ thế mà đi vào trong huyện, liên lạc với gia đình vô sỉ kia sao? Bọn họ đều là loại người được một tấc muốn một thước, cha cũng có phải là không biết đâu. Chúng ta chủ động đi qua đó như vậy, vậy chẳng phải là chuyện gì cũng đều phải nghe theo bọn họ thôi sao?”
Hạ Hữu Đức chỉ cần nghĩ như vậy thôi cũng đã cảm thấy xui xẻo rồi.
Nếu không phải người nhà họ Vương thì người nhà bọn họ cũng sẽ không xảy ra nhiều vấn đề như thế.
Hạ Toàn hoàn toàn không thèm để ý đến nỗi lo trong lòng Hạ Hữu Đức.
Ông ta nhìn thoáng qua con trai: “Con chỉ biết đi năn nỉ, cũng không chịu nghĩ xem bọn họ có muốn để Vương Thanh Hòa sống tốt hay không? Vương Thanh Hòa bị nhà bọn họ đối xử như thế, hiện tại về tỉnh thành còn chưa đứng vững gót chân, cho nên mới không trả thù bọn họ. Sau này thì thế nào? Nếu như để nó có chỗ đứng vững vàng ở tình thành rồi, sau này phát triển tốt hơn, anh của con sẽ không tha cho người nhà họ Vương, mà chính thằng nhóc đó cũng sẽ không tha cho người trong cái nhà này. Hiện tại con và người nhà họ Vương đều giống như nhau, đều là cái đinh trong mắt của người ta. Bọn họ cũng sốt ruột giống như con vậy. Với lại chúng ta cũng không yêu cầu bọn họ làm cái gì, chỉ là muốn cho bọn họ đến tỉnh thành làm cho Vương Thanh Hòa và vợ của nó khó chịu mà thôi. Một khi con người đã bị làm phiền rồi thì làm việc gì cũng không còn thuận lợi như thế nữa. Chúng ta làm thế là vì để Hạ Thiên còn có thể giữ được hình tượng tốt trong lòng anh của con.”
Hạ Toàn nói một hơi như thế, cũng làm Hạ Hữu Đức tỉnh táo lại rất nhiều.
“Con cũng là bị nó chọc cho tức đến ngu người, cha nói đúng lắm.” Ánh mắt Hạ Hữu Đức có chút âm u.
“Lúc trước con cho bọn họ một số tiền rất lớn, nếu không cho bọn họ số tiền kia, hiện tại cuộc sống của con còn có thể tốt hơn nữa." Hạ Hữu Đức nhớ đến nhà họ Vương là lại muốn mắng bọn họ mặt dày vô sỉ.
“Được rồi, con tạm thời đừng nhắc đến chuyện quá khứ nữa. Lần này đến đây là vì thương lượng với bọn họ về chuyện Vương Thanh Hòa. Lúc trước có thể bắt nó đi mất, hiện tại cũng không phải không thể. Nhưng mà chúng ta lại không thể tự tay làm chuyện này. Người nhà họ Vương chính là kẻ c.h.ế.t thay mà chúng ta tìm được, con đừng vì chuyện này mà cãi nhau với bọn họ.”
Hạ Toàn cảm thấy mấy người nhà họ Vương và Vương Thanh Hòa, còn có vợ của Vương Thanh Hòa và cả con của anh, tất cả đều nên biến mất khỏi tỉnh thành.
Cho dù đi đến nơi nào đều được, tóm lại không thể ở lại tỉnh thành.
Quá ảnh hưởng xấu đến bọn họ.
Hai cha con nhà họ Hạ đang tính kế người nhà họ Vương.
Lúc này, nhà họ Vương cũng đang rất buồn rầu.
Hôm nay nhà máy bọn họ đi làm được nghỉ, người nhà họ Vương đều ở trong nhà.
Chu Kiều Kiều lại nhắc đến chuyện đi tỉnh thành lần nữa: “Cha, hiện tại chuyện làm ăn nhà chúng ta đã ổn định rồi, chuyện con và Thanh Kỳ đến tỉnh thành phải làm thế nào đây?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");