Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hi vọng Vương Thanh Hòa đừng mang thù đó hả?
Vương Thủ Thành rất muốn chửi ầm lên, cái tên Hạ Hữu Đức khốn nạn này không phải đang nói nhảm sao? Nếu như Vương Thanh Hòa không mang thù thì ông ta còn cần cầu xin Hạ Hữu Đức sao?
Sau này nếu Vương Thanh Hòa có tiền đồ rồi, chuyện đầu tiên chính là kiếm chuyện với nhà bọn họ.
Cả gia đình này đừng hòng được yên.
"Chú Hữu Đức, chú có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng là được, chú hù dọa cha chồng tôi làm chi? Chắc là chú cũng đến mức chạy từ xa đến đây chỉ vì nói những lời này đúng không? Hôm nay nhà máy trong huyện chúng tôi được nghỉ là vì phải bảo trì máy móc, không lẽ tỉnh thành chỗ chú cũng bảo trì à? Vậy thì trùng hợp quá rồi đó?"
Chu Kiều Kiều từ trong phòng đi ra, cô ta đã hiểu hai cha con nhà họ Hạ đến đây là có việc muốn để cho bọn họ đi làm.
Chuyện này chắc chắn sẽ có không ít chỗ tốt, nhưng mà cha chồng quá ngu ngốc, không nghe hiểu.
Người thế này mà cứ luôn muốn làm chủ gia đình.
Vương Thủ Thành nghe thế cũng phản ứng lại: "Đúng vậy, hai người đến nhà chúng tôi chắc cũng không phải chỉ vì muốn làm tôi sợ đúng không?"
"Đương nhiên là không phải rồi, nói trắng ra thì hai cha con chúng tôi cũng có tình cảnh không khác gì gia đình mấy người. Chuyện Vương Thanh Hòa chính là con trai út của tôi sai mấy người đi làm. Trước khi Vương Thanh Hòa sống thảm như thế đều là vì nó và mấy người. Nó càng ngày càng phát triển tốt hơn, nói không chừng một ngày nào đó nó có tiền đồ, trong lòng của tôi cũng lo lắng. Nếu như một ngày nào đó thằng con trai cả của tôi vì con trai yêu quý của nó mà không che chở cho con trai út của tôi. Thằng nhóc kia lại lôi chuyện này ra nhắc lại, muốn có một câu trả lời công bằng, vậy thì mấy người và Hữu Đức cũng đều sẽ không có kết cục tốt như nhau. Cho nên... Hôm nay tôi đến đây là hi vọng mọi người có thể thương lượng với nhau."
Hạ Toàn giải thích cho Vương Thủ Thành biết nguyên nhân bọn họ đến đây là gì, tương tự, cũng nhìn thoáng qua Chu Kiều Kiều.
Con dâu nhà bọn họ hình như rất có quyền lên tiếng trong cái nhà này.
Vương Thủ Thành nghe đến đây, coi như đã hiểu rồi.
Thì ra là tìm bọn họ hợp tác à?
Ông ta đang định mở miệng, Chu Kiều Kiều đã lại giành nói trước: "Mấy người muốn gia đình chúng tôi đối phó với Vương Thanh Hòa giúp mấy người đúng không? Mấy ngườ tìm lần người rồi, chúng tôi ở trong huyện, anh ta lại ở tỉnh thành. Cho dù chúng tôi muốn phá hủy sự nghiệp của anh ta thì chúng tôi cũng không có đủ trình độ."
Chu Kiều Kiều đã biểu lộ ý của mình quá rõ ràng rồi, Hạ Hữu Đức cực kỳ khinh thường.
Con nhỏ Chu Kiều Kiều này quá tham lam, lúc trước là cô ta, hiện tại lại là cô ta.
Sao nào? Cô ta còn muốn có công việc ở tỉnh thành à?
Cô ta tưởng công việc là cải trắng? Muốn mua là mua được sao? Muốn mua cải trắng còn cần phải có phiếu mới được đó.
"Tôi hiểu ý của cô, nhưng mà... Đến tỉnh thành không giống như ở chỗ này. Tôi nói khó nghe một chút, nếu thật sự muốn cho cô đi thì cô cũng chỉ có thể làm nhân viên tạm thời, chồng của cô cũng thế. Mấy người..."
Hạ Toàn muốn khuyên nhủ cô ta một chút, nếu như đưa cô ta đến tỉnh thành thì phải trả giá quá nhiều thứ.
Ông ta chỉ là hi vọng bọn họ có thể tranh thủ thời gian rảnh đến tỉnh thành thăm cả gia đình Vương Thanh Hòa, lại kiếm chuyện ồn ào.
Cứ làm cho gia đình anh bực bội khó chịu là được rồi.
"Nhân viên tạm thời cũng được, tôi và chồng tôi..." Chu Kiều Kiều vội vàng đưa ra yêu cầu.
"Còn có thằng hai nhà tôi nữa. Không nói gì hai người, nhà chúng tôi chỉ có ba đứa nó là thông minh một chút. Với lại bọn họ và thằng cả cũng có thù. Ông để cho bọn họ đến tỉnh thành, sau này chắc chắn có thể giúp được ông, bảo đảm sẽ không làm cho nhà thằng cả được yên."
Vương Thủ Thành nhanh chóng bổ sung thêm đứa con thứ hai.
Thằng hai nói đúng lắm, không thể làm thằng năm và vợ nó bỏ chạy như thế được.
Ông ta còn đang định chờ thêm một đoạn thời gian nữa lại tính, nhưng lại không ngờ rằng cơ hội lại đến nhanh như thế.
Nụ cười trên mặt Chu Kiều Kiều biến mất hoàn toàn, ông ta có ý gì đây hả?
Cho dù là đi tỉnh thành thì cũng cần phải dẫn Vương Thanh Phú theo luôn à?
Bọn họ muốn làm cái gì đây?
Còn muốn ăn vạ cô ta và chồng cô ta à?
Nụ cười trên mặt cô ta biến mất, Hạ Toàn và Hạ Hữu Đức cũng cười không nổi.
Ba vị trí công nhân tạm thời? Người nhà họ Vương điên rồi, hay là lỗ tai của bọn họ có vấn đề?
Bọn họ còn dám mở miệng đưa ra yêu cầu này sao?
"Chuyện này nếu như ông đồng ý thì chúng tôi cũng đồng ý. Nếu ông không đồng ý thì thôi vậy. Tôi đã bao nhiêu tuổi rồi chứ? Chờ tôi c.h.ế.t rồi, chuyện này cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến nhà chúng tôi, đúng không? Mấy đứa con trai nhà tôi cũng chẳng giỏi giang gì, không thể so với hai người được. Với lại chuyện năm xưa vốn dĩ là mấy người bảo tôi đi làm. Dù sao chuyện này không có gì để thương lượng." Ở phương diện chơi xấu ăn vạ này, Vương Thủ Thành có thể nói là không thầy dạy cũng tự hiểu.
Hạ Hữu Đức cũng nổi giận, lúc ở nhà khi đối mặt với anh cả chị cả, mọi chuyện đều đã thuận lợi quen rồi. Kết quả đến khi gặp mặt tên chó già Vương Thủ Thành này lại chẳng có chút tác dụng gì.
"Ông..."
Hạ Hữu Đức tức điên.
Hạ Toàn vừa nhìn thấy con trai út như thế là biết ngay ông ta lại đánh mất lý trí nữa rồi.
Cho nên vội giơ tay kéo ông ta nói: "Người ta nói không sai mà, chuyện lúc trước thật sự là lỗi của con. Hạ Thiên đúng là giỏi hơn mấy đứa con trong nhà họ Vương, sau này nhà họ Vương sẽ tổn thất ít hơn chúng ta."
Lời Hạ Toàn nói ra làm Vương Thủ Thành vô cùng đắc ý: "Đúng là thế đó."
"Đúng vậy, đúng là có chuyện này. Nhưng mà... Ông cũng nói là nhà chúng tôi giỏi hơn nhà ông, tuy rằng chuyện này là con trai tôi bảo ông đi làm, nhưng mà con trai tôi cũng không bảo ông đối xử khắc nghiệt với Vương Thanh Hòa như thế. Vương Thanh Hòa thù hận gia đình mấy người hơn thù con trai tôi nhiều. Chỉ cần Vương Thanh Hòa phát triển tốt, nhà mấy người sẽ là người xui xẻo đầu tiên. Nhà của chúng tôi à, xương gãy thì gân vẫn còn dính liền."
Hạ Toàn nói xong lập tức định rời đi.
Trong lòng Vương Thủ Thành thoáng căng thẳng, tiêu đời, bọn họ đòi nhiều sao?
"Mấy người đến đây tìm chúng tôi thương lượng chứ không phải đến tìm chúng tôi cãi nhau đúng không?? Chu Kiều Kiều thấy dáng vẻ hiện tại của bọn họ, cũng nhanh chóng mở miệng ngăn cản.
Hạ Toàn nhìn thoáng qua Chu Kiều Kiều nói: "Sao nào? Mấy người hét giá trên trời như thế, còn bắt chúng tôi đồng ý à? Không có cửa đâu!"
"Chúng tôi muốn ba vị trí công nhân tạm thời cũng là có đạo lý riêng." Chu Kiều Kiều muốn tranh thủ một chút, dù sao thì nếu hiện tại bọn họ lùi bước thì có khả năng thậm chí còn không lấy được hai vị trí.
Nói không chừng chỉ có thể là một.
Nhất định phải ổn định trước.
"Ha! Mấy người mà có lý! Mấy người thì có lý lẽ gì chứ? Tôi biết rõ nhà mấy người tham lam đến cỡ nào." Hạ Hữu Đức cảm thấy gia đình này còn phiền hơn mấy con rận trên đầu nữa.
Chỉ biết hút m.á.u liên tục.
"Ông muốn chúng tôi đi kiếm chuyện với bọn họ, ít nhất thì chúng tôi cũng phải gặp được họ trước đúng không? Nếu cứ đến tỉnh thành ở thì có tác dụng gì chứ? Ông phải cho chúng tôi đến nhà máy mà bọn họ làm việc chứ. Như vậy thì chúng tôi mới có thể làm anh ta xấu mặt được."
Chu Kiều Kiều vừa giải thích vừa quan sát thái độ của bọn họ, phát hiện hai người không rời đi, lập tức tiếp tục nói.
"Chúng tôi cũng không phải là loại người không biết tốt xấu, chúng tôi sẽ tự nghĩ cách kiếm tiền mua công việc, mấy người chỉ cần kiếm con đường cho chúng tôi là được. Đừng nói khó, không phải mọi người đều là vì muốn đối phó với Vương Thanh Hòa và vợ của anh ta sao? Không có ai trong số chúng ta muốn ngồi chờ c.h.ế.t cả, nếu thật sự chờ đến khi anh ta đến kiếm chuyện với chúng ta thì mọi chuyện đã chậm rồi."
Chu Kiều Kiều nhắc nhở bọn họ.
Hạ Hữu Đức ngẫm lại nếu sau này con trai của anh cả càng lúc càng giỏi, con của ông ta sẽ không thể chiếm của hời của nhà anh cả nữa, ông ta lập tức cảm thấy khó chịu hơn đã chết.
Không được, chuyện này tuyệt đối không được!
"Cha..."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");