Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hạ Hữu Đức quay đầu xin giúp đỡ từ phía Hạ Toàn, chuyện lớn thế này ông ta không thể đưa ra quyết định, chỉ có thể để cha giúp đỡ. Để ông ta tìm anh cả, hoặc là suy nghĩ phương pháp khác.
Dù sao thì vì người nhà họ Vương muốn đến tỉnh thành mà đi năn nỉ anh cả, nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy chuyện này giống như đang nằm mơ.
Hạ Toàn cũng cảm thấy người nhà họ Vương nói có lý, nhưng mà... Ông ta không phải con trai cả, là bạn của xưởng trưởng nhà máy.
Chuyện này nếu để con trai cả biết, vậy chuyện này quá khó coi.
Cho nên chuyện này phải hỏi người khác mới được, nếu có thể hỏi Tiểu Thiên, hoặc là để Tiểu Thiên tìm phương pháp khác, như vậy thì còn được.
"Chuyện này con đừng hỏi cha, con đi hỏi Tiểu Thiên đi. Hiện tại công việc của nó không tệ, nói không chừng có thể giúp đỡ được thì sao?" Hạ Toàn không thèm nhìn con trai.
Vừa nghe nói phải phiền đến con trai nhà mình, Hạ Hữu Đức cực kỳ không vui: "Sao Tiểu Thiên có thể làm được chứ? Dạo gần đây các cán bộ trong nhà máy của nó đang cạnh tranh muốn thăng tiến lên chức vụ cao hơn, cấp trên của bọn họ sắp sửa điều đi nơi khác rồi. Lúc này lại bảo Tiểu Thiên đi làm loại chuyện phiền phức như thế, chẳng phải là đang làm khó nó sao? Lỡ như liên lụy đến nó thì phải làm sao đây."
Hạ Toàn khó xử.
"Mấy người ở tỉnh thành, muốn đưa chúng tôi đi qua đó sẽ đơn giản hơn chúng tôi tự nghĩ cách đi thực hiện rất nhiều, chuyện này chỉ có thể trông cậy vào mấy người nghĩ cách thôi."
Ở chuyện này, thái độ của Chu Kiều Kiều vô cùng kiên quyết.
Lúc này chỉ cần người nhà họ Hạ chịu mở miệng, sau này cô ta sẽ cho bọn họ giúp đỡ dài dài.
Dính đến nhà họ Vương rồi, hai cha con này đừng hòng quăng bọn họ đi.
Cô ta muốn nương theo bọn họ, bước từng bước một để hoàn thành giấc mơ của mình.
Hạ Toàn rối rắm một lúc, cuối cùng cũng đồng ý.
"Tôi sẽ đi nghĩ cách giúp mấy người, nhưng mà có khả năng sẽ không thể cùng một lúc được. Có lẽ là một hoặc hai người đi trước. Công việc ở tỉnh thành cũng không dễ tìm như thế, ba người mà nhà ông muốn cho đi tỉnh thành đều được đi học hết rồi đúng không?"
Hạ Toàn hạ quyết tâm, chuyện này sau khi ông ta đi về sẽ tìm con gái, nhờ con gái giúp đỡ.
Nếu con gái dám không để ý đến, ông ta sẽ c.h.ế.t cho bà ta xem.
"Đi học hết rồi." Vương Thủ Thành không ngờ rằng chuyện này lại thật sự có thể thành công như thế, lúc nãy ông ta còn đang đau đầu vì yêu cầu của vợ thằng năm, vừa buồn ngủ đã có người đưa gối đến ngay rồi.
Vợ thằng năm... đúng là may mắn thật đó.
Vương Thủ Thành càng thêm quyết tâm với tính toán trước đó của mình, nhất định phải để thằng hai đi chung với bọn họ.
Sau này thằng năm và vợ nó có tiền đồ rồi, chỉ cần thằng hai biết được thì cả nhà cũng đều sẽ biết hết.
Không đến mức sẽ bị hai vợ chồng son này vứt bỏ cả nhà.
"Chuyện này cứ quyết định như thế đi, chúng tôi sẽ nhanh chóng đi xử lý cho mấy người, nhưng mà tôi cũng cảnh cáo trước, nếu mấy người đến tỉnh thành rồi lại không làm việc cho chúng tôi, chúng tôi cũng có thể đuổi mấy người biến về đây."
Hạ Toàn nhìn bọn họ, nói với câu đe dọa.
Vương Thủ Thành đồng ý lia lịa: "Yên tâm đi, chúng tôi không phải loại người chỉ lấy tiền không làm việc."
"Ha, chuyện năm xưa ông đã làm thành như thế nào, trong lòng ông biết rõ ràng nhất. Nếu không phải tại ông thì hiện tại nhà chúng tôi sẽ không có mấy chuyện phiền phức này." Hạ Hữu Đức vẫn cứ nhịn không được, nhắc lại chuyện năm xưa.
"Được rồi, mấy chuyện vớ vẩn lúc trước, con vốn dĩ cũng có sai, còn dám nhắc đến nữa à? Chuyện này anh cả của con đã không muốn nhắc đến nữa, con là người gây chuyện lại càng không nên nhắc đến. Nếu để cho người khác biết được, con và người nhà họ Vương đều sẽ không có kết cục tốt gì."
Hạ Toàn mắng con trai vài câu.
Sau đó lại cười nói với Vương Thủ Thành vài câu: "Thằng con trai này của tôi hơi bị xấu tính. Chuyện này đã coi như qua rồi, hiện tại chúng ta phải cùng nhau đối phó phiền phức chính là Vương Thanh Hòa. Chuyện chúng tôi đi tìm công việc cho mấy người sẽ có chút phiền phức. Nhưng mà chuyện của Vương Thanh Hòa thì lại phải tranh thủ làm càng sớm càng tốt. Không bằng bây giờ mấy người ngẫm lại xem lúc trước hai người kia có làm chuyện sai lầm, hoặc chuyện mất mặc gì hay không? Chúng tôi cũng có thể về kể cho cha của nó nghe, làm cha của nó bất mãn với nó trước."
Hạ Toàn nhìn chằm chằm vào cả gia đình này, sợ bọn họ thông đồng với nhau giấu diếm không chịu nói.
Ông ta và con trai đến đây chính là vì chuyện này.
Không ngờ vòng tới vòng lui, ngược lại bị gia đình này dắt mũi.
Hiện tại vẫn cứ vào chủ đề chính thì quan trọng hơn.
Vương Thủ Thành vừa nghe nói muốn tìm sai lầm của Vương Thanh Hòa, thật sự nghiêm túc suy nghĩ.
Chu Kiều Kiều thấy cha chồng lại thật sự suy nghĩ, cũng có chút cạn lời, chủ động mở miệng tỏ vẻ không biết: "Chuyện này ông làm khó nhà chúng tôi quá rồi. Lúc trước khi anh cả chị cả còn ở đây cũng chẳng ưa gì chúng tôi. Còn chuyện bọn họ tiếp xúc với những ai, chúng tôi cũng không biết được."
Vương Thủ Thành khó hiểu, sao vợ thằng năm lại nói như thế?
"Mấy người không biết thật sao? Bọn họ sống ở nhà mấy người lâu như thế, không lẽ mấy người không biết bọn họ có khuyết điểm gì sao?" Hạ Hữu Đức không tin, bọn họ rõ ràng là không muốn nói.
Là sợ bọn họ điều tra ra được rồi sẽ không thèm để ý đến bọn họ nữa sao?
Gia đình này xấu xa quá rồi!
"Chúng tôi không biết thật, chúng tôi chỉ biết anh ta có thù oán với chúng tôi thôi." Chu Kiều Kiều vẫn cứ nói như thế.
Lúc này Vương Thủ Thành cũng đã hiểu ra: "Con dâ tôi nói đúng đó, hai người cũng đừng làm khó chúng tôi. Nếu chúng ta sẽ hợp tác với nhau, vậy chúng tôi cũng sẽ không lừa dối hai người."
"Vậy..." Hạ Hữu Đức vẫn còn không cam lòng.
Hạ Toàn thấy sẽ không hỏi thăm được cái gì, dứt khoát không hỏi nữa: "Vậy chúng tôi không quấy rầy nữa, nhưng mà tốt nhất là mấy người có thể đến tỉnh thành chờ trước. Cho dù chỉ là công nhân tạm thời thì người ta cũng phải xem xem người đến làm việc như thế nào."
Hạ Toàn nói xong, quay đầu đi ra ngoài.
Hạ Hữu Đức nhanh chóng chạy theo rời đi.
"Gia đình này tham lam muốn chết, cha, chúng ta phải hợp tác với bọn họ thật sao?" Hạ Hữu Đức cảm thấy rất bất an.
Cả gia đình này đã lừa gạt ông ta bao nhiêu lần rồi chứ?
"Đương nhiên là phải hợp tác rồi, lần trước bọn họ hại chúng ta, lần này cho dù có thành công hay không thì cũng chỉ là công nhân tạm thời thôi. Chờ giải quyết xong chuyện của chúng ta rồi, bọn họ làm công nhân tạm thời cũng không thể chuyển chính thức được. Sớm muốn gì bọn họ cũng sẽ hối hận, cũng sẽ nhả ra hết những thứ mà bọn họ lừa gạt chúng ta lần trước."
Hạ Toàn đã suy nghĩ kỹ rồi, sau khi quay về ông ta lập tức đi nhờ vả người khác ngay.
"Vẫn là cha thông minh có nhiều kế sách, chỉ cần anh cả thất vọng về thằng con trai đó rồi, Tiểu Thiên sẽ vẫn cứ giống như lúc trước, đời này con cũng không cầu mong gì hơn nữa." Hạ Hữu Đức nghĩ đến tương lai của con trai cưng, lập tức nhịn không được bật cười.
"Được rồi, chúng ta còn phải nhanh chóng chạy về nữa, về muộn quá cha cũng không biết giải thích như thế nào." Hạ Toàn thúc giục con trai út đi về.
Tỉnh thành.
Trời vừa tối, Vương Thanh Hòa đã đến tổ dân phố đón vợ mình.
Bạch Tú Tú đi giải quyết chuyện sống riêng giúp bà Dương, lúc này mới từ bên ngoài quay về, lập tức nhìn thấy chồng mình đến, cho nên chào hỏi với Vương Quỳnh một tiếng rồi đi ngay.
"Hôm nay chúng ta còn phải đến nhà họ Hạ nữa, là vì chuyện anh đi học đông y." Vương Thanh Hòa đón vợ, có chút lo lắng cho vợ. Nếu anh muốn đi học đông y, đại khái là cần phải đi theo Hạ Chí Phi cùng nhau đi qua đó một lần.
Tú Tú ở nhà họ Hạ một mình, bị người khác ăn h.i.ế.p thì phải làm sao đây?
"Đợi lâu như thế, cuối cùng cũng chờ được rồi. Anh cứ việc đi đi, em ở nhà họ Hạ chờ anh. Hôm nay chúng ta cùng nhau về nhà, chờ ngày mai em..."
Bạch Tú Tú còn chưa nói xong đâu, Vương Thanh Hòa đã mở miệng làm quyết định trước: "Ngày mai anh đưa em về nhà trước, sau đó lại đi học."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");