Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngoại trừ vợ của anh ra thì cũng chính là thầy lang ở nông thôn từng dạy anh lúc trước, không phải đã quá rõ ràng rồi sao?
Thằng nhóc này cũng quá thành thật, ông cụ đã nói về ước mơ có thể làm cho người ta bội phục của ông ấy, sau đó hỏi lại Vương Thanh Hòa, đây không phải là câu hỏi tặng điểm sao?
Hạ Chí Phi sốt ruột nóng lòng.
Đừng nói Hạ Chí Phi, Dư Thành ở bên cạnh cũng ngẩn người.
Bình thường Vương Thanh Hòa cũng không phải loại người cố chấp như thế, cũng không đến mức nói như thế mới đúng.
Anh ấy cũng cẩn thận nhìn thoáng qua ông cụ, phát hiện không ngờ đối phương lại không hề tức giận chút nào.
Dư Thành khá kinh nạc, lúc trước có hai người mới đến bước này đã làm cho sắc mặt của ông cụ không còn đẹp nữa.
Chu Giải Thư nhìn thoáng qua Vương Thanh Hòa, cười nói: "Cháu trai trẻ, vậy chính cháu cảm thấy mình có phải là thiên tài hay không?"
"Cháu nghĩ cháu chính là thiên tài." Vương Thanh Hòa không chút do dự.
Hai câu trả lời này làm cho Hạ Chí Phi và Dư Thành đang âm thầm quan tâm trực tiếp ngơ ngác, rất muốn bịt miệng Vương Thanh Hòa lại, để anh đừng nói nữa.
Hạ Chí Phi có chút hối hận vì đã dẫn con trai đến đây, lỡ như lát nữa ông cụ lại tức giận, trực tiếp mắng anh một trận, làm anh mất đi sự tự tin thì phải làm sao đây?
Với lại... Nếu việc này bị truyền ra ngoài, ông ta cũng rất mất mặt.
Câu trả lời của Vương Thanh Hòa chọc cho ông cụ cười ha ha.
"Cháu thật sự rất thú vị đói, nào, uống miếng canh thuốc đi? Canh thuốc này tôi dùng vài loại dược liệu khử hàn nấu ra, chắc là cháu cũng nhìn thấy nồi nước thuốc ở bên ngoài đúng không? Hai cái đều giống như nhau. Hai người chạy đến đây, trong người cũng toàn là hàn khí, uống canh này vừa lúc có thể trừ khí lạnh."
Chu Giải Thư nói xong, đẩy ly đến trước mặt Vương Thanh Hòa.
Nói là trà, thật ra lại là canh thuốc được nấu từ dược liệu.
Vương Thanh Hòa bưng ly lên, lập tức không nhúc nhích nữa, ngược lại hỏi ông cụ ngồi ở đối diện: "Ông ơi, thuốc trong ly và thuốc trong nồi ngoài kia không giống nhau."
"Ồ?"
Ánh mắt Chu Giải Thư hơi sáng lên: "Sao lại không giống như chứ?"
"Canh thuốc ở trong phòng không có công dụng khử hàn, mà là dùng để hạ hỏa. Canh thuốc ở bên ngoài mới là dùng để khử hàng, bên trong toàn là các dược liệu dùng để khử hàng. Còn canh thuốc trong cái ly này, ngửi mùi hương thì bên trong toàn là dược liệu dùng để hạ hỏa."
Vương Thanh Hòa cảm thấy đây có lẽ chính là bài kiểm tra dành cho anh.
Muốn phân biệt thứ này cũng không khó, nhưng mà cái khó chính là trước khi đi vào phải để ý đến nồi canh bên ngoài. Mùi hương của canh khử hàn ở bên ngoài không quá nồng, nếu không phải mũi rất thính, hoặc là quá vội vàng thì chắc chắn sẽ bỏ qua.
Đại khái là muốn kiểm tra tính cẩn thận của một người.
Câu trả lời của Vương Thanh Hòa làm ông cụ càng vui vẻ hơn: "Cháu quan sát cẩn thận thật đó, bên ngoài lạnh như thế mà còn có rảnh đi để ý đến nồi nước kia à?"
"Mùi hương bay ra nên mới ngửi thấy được." Vương Thanh Hòa nhẹ nhàng đáp, cũng không vì ông ấy khen ngợi mà lộ ra vẻ mừng như điên.
"Mùi hương của nồi nước thuốc kia rất nhạt, vậy mà cháu còn có thể cẩn thận ngửi, giỏi lắm. Là một cháu trai cẩn thận, cháu đã đọc được bao nhiêu sách về dược liệu rồi?" Chu Giải Thư nói, cầm một tờ danh sách ra.
"Cầm bút lên, sách nào đã đọc thì gạch dưới, để tôi xem cháu đã xem được bao nhiêu sách rồi."
Thái độ của ông ấy khá tốt.
Tuy rằng Hạ Chí Phi không biết rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng phát hiện không hiểu sao con trai đã làm cho ông cụ vui vẻ.
Đừng nói là Hạ Chí Phi, đến cả Dư Thành ở bên cạnh cũng rất khiếp sợ.
Ngày hôm nay, Vương Thanh Hòa là người duy nhất không bị mắng!
Những người khác đến khúc này thì đều đã bị mắng đuổi về hết, cho nên đây mới là đáp án chính xác hả?
Những lời nịnh nọt kia đều là sai sao?
Vương Thanh Hòa nhìn thoáng qua danh sách các loại tên sách, phát hiện mấy quyển sách này anh đều đã đọc lúc ở dưới quê, cho nên đều gạch dưới làm dấu hết.
Chu Giải Thư thấy anh gạch hết tất cả, cũng khá kinh ngạc.
Ông ấy lại viết một tờ danh sách mới.
Tờ này Vương Thanh Hòa cũng đánh dấu hơn phân nửa.
Số sách còn lại là vì không có.
Chu Giải Thư lại càng thêm giật mình, ông ấy nhìn về Hạ Chí Phi: "Tiểu Hạ, cậu có nói quá về cậu con trai này không thể? Cậu nhóc này thật sự chỉ học trong khoảng thời gian ngắn thôi à?"
Hạ Chí Phi cũng không biết, ông ta cũng chỉ nghe con trai kể lại.
"Chỉ học được một khoảng thời gian." Vương Thanh Hòa không chút chột dạ trả lời, cũng là cho Chu Giải Thư càng thêm kinh ngạc.
Nếu anh nói dối, sau này khi dạy anh thì ông ấy cũng sẽ phát hiện ra.
Cho nên không cần thiết phải nói dối.
Nếu không nói dối, vậy lúc nãy anh nói anh cho rằng mình là thiên tài cũng không phải là lời tự cao mù quáng, là anh có hiểu biết rất sâu sắc về chính mình.
Đây là tự tin.
Ánh mắt của Chu Giải Thư khi nhìn về phía Vương Thanh Hòa càng lúc càng hiền lành.
Trước khi thằng bé này đến đây, ông ấy đã gặp được vài tên đầu gỗ, đứa sau còn ngu hơn đứa trước.
Bọn họ không phải là không hiểu dược liệu mà là hoàn toàn không cẩn thận, quá vô tâm.
Ông ấy muốn nhận một học trò cẩn thận, có kiên nhẫn, dù sao thì ông ấy cũng chỉ dự định nhận một học trò mà thôi.,
Ông ấy đã đến tuổi về hưu rồi, còn không có đứa nhỏ nào khiến ông ấy hài lòng để kế thừa những thứ ông ấy được học.
Cứ tiếp tục như thế mãi, ông ấy c.h.ế.t không nhắm mắt.
Kiếp này ông ấy chỉ nghĩ có thể chữa bệnh cho dân chúng, hiện tại về hưu, cũng muốn có một đứa nhỏ tiếp tục thay ông ấy chữa bệnh cho mọi người.
Người này phải thông minh, cẩn thận, cũng phải biết được khổ.
Dù sao thì chỉ biết được khổ thì mới có thể cứu giúp cho càng nhiều người.
Sẽ không bị danh lợi trong tương lai mê hoặc.
Ông ấy vốn dĩ không chuẩn bị để đứa nhỏ này đến, nhưng mà sau khi nghe nói anh ở dưới quê chăm chỉ học tập, cho nên mới thay đổi ý kiến.
Lỡ như đây là học trò mà ông ấy muốn thì sao?
Bây giờ xem ra đúng là may mà lúc đó ông ấy đột nhiên nảy ra suy nghĩ này, nếu không hôm nay coi như là uổng công rồi.
Thằng bé này đủ cẩn thận, lại có tự tin, còn vô cùng thông minh. Anh lớn lên ở nông thôn, từng gặp được rất nhiều khó khăn.
Đại khái đây chính là học trò mà ông ấy muốn.
Trong lòng Chu Giải Thư vô cùng vui vẻ, tiếp tục kiểm tra tiếp: "Cháu nói cháu đã đọc hết những quyển sách này, vậy tôi hỏi cháu, chắc là cháu sẽ trả lời được đúng không?"
Ông ấy hỏi Vương Thanh Hòa.
Cũng đang thử quan sát xem Vương Thanh Hòa có chột dạ hay không, chỉ cần có, vậy chứng minh có lẽ anh cũng không trầm ổn đến thế.
"Dạ được, ông cứ việc hỏi cháu đi." Vương Thanh Hòa đã thuộc làu từ lâu, hoàn toàn không hốt hoảng.
Chu Giải Thư thấy anh tự tin như thế, lập tức bắt đầu hỏi.
Hai người đều là nói đến các loại dược liệu, dược tính của đông y, ngoài ra còn có các chứng bệnh lạ và khó được ghi chép trong sách.
Kẻ hỏi người đáp, thậm chí sau đó đã biến từ kiểm tra thành đôi bên hỏi chuyện lẫn nhau.
Hạ Chí Phi nhìn thấy cũng chỉ biết giật mình hết hồn, đây là lần đầu tiên ông tan nhìn thấy con trai mặt mày rạng rỡ như thế.
Sự tự tin trong mắt anh, còn có những kiến thức được ghi chép trong sách y đều làm ông ta nhận thức sâu sắc một chuyện, cho dù ông ta và Nghênh Nghênh không đi đón thì sớm muộn gì anh cũng sẽ thành tài có tương lai.
Anh chỉ dùng một khoảng thời gian cực ngắn đã làm cho ông cụ hài lòng, hơn nữa đây còn là dưới tình huống anh là tay ngang học giữa đường và còn phải đến nhà máy làm việc.
Nếu bọn họ tìm được anh về sớ hơn nữa, anh được đưa đến tỉnh thành.
Không đúng! Nếu Hạ Hữu Đức không đánh mất con của ông ta, thằng bé này thông minh như thế, lại còn xinh đẹp, tính cách cũng chẳng có gì để chê.
Anh sẽ làm cho ông ta và Tề Nghênh Nghênh nở mày nở mặt đến mức nào chứ?
Ông ta không cần thiết phải đón Hạ Thiên về nhà, Tề Nghênh Nghênh cũng sẽ không cãi nhau với ông ta.
Dưới sự dạy dỗ của ông ta, thằng bé Thanh Hòa cũng sẽ càng tài giỏi hơn hiện tại.
Trong nháy mắt này, Hạ Chí Phi lại càng thêm oán trách đứa em trai Hạ Hữu Đức này.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");