Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Thanh Hòa, hiện tại con làm việc ở nhà máy có thuận lợi không?" Hạ Chí Phi vừa đạp xe đạp, vừa chịu đựng gió lạnh ập vào miệng, gian nan muốn trò chuyện với trai.
"Rất thuận lợi." Vương Thanh Hòa trả lời đơn giản một câu, trời lạnh thế này, anh cũng không muốn thảo luận những đề tài không có ý nghĩa như thế.
Thấy con trai không có ý định nói tiếp, Hạ Chí Phi chỉ có thể tìm một đề tài khác: "Vậy con... Các con cũng đến tỉnh thành mấy hôm rồi, con và vợ đều không đến nhà chơi. Con có thiếu cái gì không. Nếu thiếu thứ gì..."
"Không thiếu gì cả, gió lớn lắm, ông đừng nói chuyện thì tốt hơn." Vương Thanh Hòa cũng không muốn nghe mấy lời không có tác dụng này, có hơi sức nói chuyện còn không bằng đạp xe nhanh một chút, anh cũng có thể chở Tú Tú về nhà sớm, nghỉ ngơi sớm.
Hạ Chí Phi đã nhận ra, con trai không hề muốn nói chuyện với ông ta.
Ông ta chỉ có thể yên lặng tự mất mát, tình huống hiện tại có lẽ cũng là vì ông ta bao che Hạ Hữu Đức, cho nên trong lòng con trai mới cảm thấy ấm ức đúng không?
Dù sao thì muốn bao che Hạ Hữu Đức thì cũng phải bao che luôn người của nhà họ Vương.
Nếu không người nhà họ Vương vào tù rồi, chắc chắn sẽ khai Hạ Hữu Đức ra.
Trong lòng anh có ngăn cách cũng là bình thường, vốn dĩ ông ta còn nghĩ nếu đứa nhỏ này vẫn luôn có ngăn cách với ông ta, sau này ông ta cũng chỉ có thể dần dần từ bỏ đứa con trai cả này.
Nhưng mà ông ta lại không thể nào ngờ được rằng, lần này ông ta vô tình cắm liễu, liễu lại lên xanh.
Hiện tại ông ta đương nhiên không thể từ bỏ đứa con trai này.
Trong lòng Hạ Chí Phi vô cùng rối loạn, chuẩn bị suy xét kỹ hơn xem sau này nên làm cái gì.
Hai người một người thì yên lặng, một người thì suy nghĩ chuyện khác, xuống đoạn đường đi đều không nói thêm câu nào.
Quay về nhà họ Hạ, lúc này nhà họ Hạ cũng vô cùng yên lặng.
Đi vào phòng, Hạ Chí Phi phát hiện không thấy bóng dáng của Hạ Thiên và Hạ Tuệ Tuệ đâu, khá là tò mò.
Lúc trước chỉ cần trong nhà có chuyện gì thì bọn họ đều sẽ ở trong phòng khách chờ.
Bọn họ không nói tiếng nào, nhưng mà có chuyện gì cũng đều sẽ nghe ngóng một chút.
Tại sao bây giờ lại không thấy bóng dáng đâu hết vậy?
"Về rồi à? Mau cởi áo khoác ra rồi lại đây uống chút nước ấm." Tề Nghênh Nghênh thấy chồng và con trai cả của bà ta quay về, lại nhìn hai người giống như cũng chẳng lộ ra chút không vui nào.
Trong lòng đoán chắc là đã thành công rồi, thái độ lại càng nhiệt tình hơn lúc trước.
"Ngày mai tôi và Tú Tú còn phải đi làm, không ở lại uống nước." Vương Thanh Hòa từ chối ý tốt của bà ta, nhìn về phía vợ mình, xác định cô không khóc, cũng không tức giận.
Cả gia đình này không có ai ăn h.i.ế.p cô, lúc này mới yên tâm.
"Bây giờ con định đi về à? Bây giờ là giờ nào rồi, hay là hai đứa ở lại trong nhà đi?" Hạ Chí Phi cũng nhíu mày, con trai cả quá xa cách với gia đình.
"Không cần." Vương Thanh Hòa lại từ chối lần nữa.
Trong lúc anh từ chối thì Bạch Tú Tú cũng đã từ ghế sofa đứng lên, cùng anh chuẩn bị rời đi.
Thấy không thể giữ hai người ở lại, Hạ Chí Phi cũng không nói thêm gì nữa, nếu ông ta lại nói nữa thì chắc con trai sẽ cảm thấy phiền.
Tề Nghênh Nghênh thì lại không nghĩ nhiều như thế, cũng không có ý định giữ anh ở lại nơi này thật.
Nếu giữ anh ở lại thì cũng không có chỗ cho anh ở.
Hai người đi rồi, bà ta mới tiện hỏi thăm đầu đầu rõ ràng mọi chuyện chứ.
Chờ cn trai cả đi ra ngoài, Tề Nghênh Nghênh đang định hỏi thăm, bà ta còn chưa kịp lên tiếng thì Hạ Chí Phi đã hỏi trước.
"Sao không thấy hai đứa nhỏ nhà Hữu Đức thế? Bình thường hai đứa nó cũng không đi ngủ sớm thế mà, có chuyện gì sao?" Hạ Chí Phi khó hiểu hỏi.
Tề Nghênh Nghênh không ngờ rằng chồng mình về nhà câu đầu tiên lại hỏi thăm hai đứa con nhà lão tam, lập tức nổi giận đùng đùng: "Sao nào? Không lẽ tôi còn có thể tranh thủ lúc ông không có ở nhà mà đuổi chúng nó đi sao? Con cái nhà mình thì không thấy ông quan tâm, con nhà người ta thì ông cứ canh cánh trong lòng."
"Làm gì có chuyện đó chứ? Chỉ là bình thường tôi thấy chúng nó đều có mặt, tại sao hôm nay lại không thấy đâu, thấy hơi lạ thôi mà." Hạ Chí Phi nhanh chóng giải thích.
"Thằng cháu trai và cháu gái ngoan của ông đó hả, ông vừa mới dẫn thằng cả đi ra ngoài, nó đã châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa Hạ Thành và thằng cả ngay trước mặt vợ thằng cả, bị tôi đuổi về phòng rồi. Tôi thấy chúng nó không học được cái gì từ thằng ba, chỉ học được cái tật xấu này. Toàn là thứ gì không! Nếu không phải tôi không muốn ông về nhà lại cãi nhau với tôi, tôi đã muốn tống cổ hai chúng ta ra ngoài rồi."
Tề Nghênh Nghênh nhắc đến Hạ Thiên và Hạ Tuệ Tuệ, trong miệng không thể nói được nửa câu lời hay nào.
Hạ Chí Phi nghe xong cũng vô cùng khiếp sợ, nhíu chặt mày: "Chuyện này.... Không thể nào?"
Sao có thể châm ngòi ly gián ngay trước mặt vợ thằng cả được chứ?
"Có cái gì mà không thể chứ? Cho dù có thành công hay không, chỉ cần Hạ Thành nhà chúng ta d.a.o động, chẳng phải nó đã đạt được mục đích rồi sao?" Tề Nghênh Nghênh cười mỉa nói.
Mọi toan tính âm mưu của hai đứa con nhà Hạ Hữu Đức đều nhắm về phía bọn họ hết!
Hạ Chí Phi chỉ cần nghĩ đến chuyện trong nhà và mối quan hệ hiện tại với con trai cả, lại ngẫm đến chuyện vợ vừa mới nói, trong lòng cũng không dám ôm tâm lý may mắn nữa.
Chỉ cần Hạ Thành để tâm đến, cho dù chỉ là nói vài câu khó nghe, con dâu về nhà nói lại cho con trai cả nghe, sau này con trai cả càng ngày sẽ càng xa cách với nhà bọn họ.
"Hạ Thành, bọn họ châm ngòi ly gián như thế nào? Con có bị lừa không? Con có nói câu gì không hay với chị cả cả con không?"
Hạ Chí Phi mở miệng mắng Hạ Thành một trận tới tấp.
Hạ Thành thấy cha tức giận như thế, cũng không dám nói lời không nên gì, thành thành thật thật thuật lại những gì diễn ra lúc nãy cho ông ta nghe.
Ánh mắt Hạ Chí Phi vô cùng sắc bén, biểu cảm vô cùng âm u, khóe môi gục xuống.
Tuệ Tuệ thì cũng thôi, con bé kia vốn dĩ đã có rất nhiều mưu mô. Nhưng mà Hạ Thiên... Đó chính là đứa nhỏ được ông ta nuôi lớn, tại sao cũng có kiến thức hạn hẹp giống như Hạ Tuệ Tuệ vậy chứ?
Đây đã là lần thứ mấy rồi?
Từ sau khi con trai cả về, những chuyện Hạ Thiên làm càng ngày càng làm ông ta thất vọng.
Mấy năm nay ông ta và Nghênh Nghênh đã trả giá không ít vì Hạ Thiên.
Kết quả chỉ là vì cái đồng hồ mà thôi, vậy mà Hạ Thiên cũng bày ra vô số mưu mô.
Hạ Thiên không biết tính cách của ông ta sao?
Ông ta là bác cả, sao có thể làm cho Hạ Thiên bỏ ra số tiền lớn như thế chứ?
Một là trong mấy năm qua Hạ Thiên hoàn toàn không hiểu biết gì về ông ta, không tin tưởng ông ta.
Hai là... Hạ Thiên biết hết tất cả mọi thứ, nhưng lại không muốn mạo hiểm dù chỉ một chút.
Sợ lỡ như ông ta không bù tiền cho anh ta.
Chuyện này mới có một ngày thôi, hiện tại Hạ Thiên đã châm ngòi ly gián mối quan hệ của Hạ Thành và Thanh Hòa ngay trước mặt người khác như thế.
Mấy năm nay ông ta đào tim đào phổi đối xử tốt với Hạ Thiên như thế, toàn là cho chó sói ăn hết rồi à?
"Ông xụ mặt như thế làm gì? Định hù c.h.ế.t con chúng ta à?" Tề Nghênh Nghênh cũng không ưa cái tính chỉ dám phát giận với người nhà, sau đó lại hiền hoà với con cái nhà Hạ Hữu Đức của ông ta.
"Tôi không có... Tôi chỉ là không ngờ rằng Hạ Thiên lại là loại người này, là tôi bị mù." Hạ Chí Phi cảm thấy vô cùng thất bại.
Hạ Toàn mới vừa ra khỏi phòng, định đi rót nước trà uống đã nghe được con trai nói một câu như thế.
"Chí Phi, Tiểu Thiên lại làm cái gì chọc con nữa? Từ sau khi con trai cả của con về, con vẫn luôn ngứa mắt Tiểu Thiên. Con đừng quên, nó mới là tương lai của nhà họ Hạ chúng ta. Cho dù con trai cả của con về thì nó còn có thể giỏi hơn Tiểu Thiên được con dạy dỗ từ nhỏ đến lớn à? Không phải cha bất công, nhưng mà nếu mấy đứa nhỏ trong nhà có đứa nào có tài thì cha cũng không ép con phải thương yêu Tiểu Thiên. Con..."
Hạ Toàn tràn đầy thâm ý mà khuyên nhủ con trai.
Còn chuyện hôm nay thằng cả dẫn Vương Thanh Hòa đi bái sư, ông ta lại không thèm để ý đến.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");