Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Thằng cả! Mày không sợ tao c.h.ế.t đúng không? Uổng công bình thường mày còn tự nhận là có hiếu, mày sắp bắt tao c.h.ế.t tới nơi rồi... Mày báo hiếu cho tao kiểu này hả? Đúng là phải gọi mọi người trong đại viện đến nghe chuyện này mới được!"
Hạ Toàn la hét thật to, ước gì có thể làm cho hàng xóm xung quanh nghe thấy.
Con trai cả không có lương tâm chút nào, ông ta.
Hạ Chí Phi cũng giận đến cùng cực, hiện tại ngược lại đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Thấy ông già này đã hoàn toàn xé bỏ lớp mặt nạ giả tạo, ngoại trừ đau lòng ra, ông ta lại càng thêm oán trách: "Cha, nếu cha vì chuyện này mà tự tử, con chỉ có thể coi như cha c.h.ế.t vì nhà thằng ba. Nếu cha c.h.ế.t vì cả nhà thằng ba, con nhất định sẽ hận gia đình nó. Sau này hai gia đình cũng không cần làm bà con họ hàng gì. Chuyện nó tìm người bắt cóc con trai của con, con cũng sẽ đi báo công an bắt nó.""Mày, mày đang uy h.i.ế.p tao đó hả? Tao là cha mày đó!"
Hạ Toàn phát hiện từ sau khi con trai đi ra ngoài về, giống như đã biến thành một người hoàn toàn khác.
Lúc trước Hạ Chí Phi thấy ông ta hơi nhíu mày lại là không dám cãi lời ông ta, từ trước đến này cũng đều không muốn làm ông ta thất vọng, tại sao bây giờ lại...
Hiện tại mới được bao lâu chứ?
Vậy mà đã thay đổi thành như bây giờ.
"Thì ra cha cũng biết cha là cha của con à? Vậy sao những lúc cha bất công cho Hữu Đức lại không nghĩ đến chuyện này? Chuyện này cứ quyết định thế đi, Hạ Minh, con đi gọi Hạ Thiên và Tuệ Tuệ đi ra đây." Hạ Chí Phi không có ý định thương lượng tiếp, hiện tại ông ta phải thông báo cho hai người kia biết ngay.
Để tránh cho sau này bọn họ lại giả ngu ngó lơ nữa.
Hạ Toàn thấy con trai cả đã quyết tâm không muốn lo cho con trai của Hạ Hữu Đức nữa, cùng âm thầm kêu tiêu đời.
Lần này ông ta làm thế này, không chỉ không chống lưng được cho Tiểu Thiên mà còn hại hai đứa nó.
"Chí Phi, dù sao con cũng là bác cả, con..."
Hạ Toàn định chơi chiêu tình cảm.
"Cha, những gì cha mới nói lúc nãy con đều đã nghe rất rõ ràng. Con là bác cả, vậy có phải Hữu Đức cũng là chú út không? Con cũng không cầu mong nó yêu thương con của con như thế nào, nhưng ít nhất cũng không thể gây rối thêm phiền cho con được đúng không? Hạ Thiên ở lại nhà của con, con rõ ràng là đã làm cho con trai cả của con khó chịu và đau buồn rồi. Hiện tại con không đổi ý đuổi thằng bé đi đã là tốt lắm rồi. Chỉ là bảo hai đứa nó nộp tiền sinh hoạt hằng tháng mà thôi, sau này con trai của con biết được, cũng không đến mức cảm thấy con làm cha mà trong lòng chỉ có hai đứa nhỏ nhà thằng ba. Chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, hai đứa nhỏ cũng sẽ hiểu và thông cảm."
Hạ Chí Phi không có ý định đàm phán gì về vấn đề này.
Hạ Toàn thấy chuyện này đã không có cửa để thương lượng, lại cộng thêm những lời ông ta mới nói lúc tức giận khi nãy đúng là đã làm lòng con trai cả bị thương rồi.
Ông ta cũng không dám nói thêm gì nữa, lúc nãy ông ta cũng quá sốt ruột.
Ông ta quá xúc động lại nói ra những lời không nên nói, sau này ông ta còn phải nghĩ cách khác, làm sao để bù đắp lại chuyện này mới được.
Không thể để con trai cả hoàn toàn chặt đứt liên hệ với bọn họ, dù sao thì còn có rất nhiều chuyện cần ông ta giúp đỡ.
Nghĩ đến đây, Hạ Toàn ngồi xuống.
Ông ta bắt đầu rơi nước mắt trước mặt mọi người: "Con trai, không phải cha muốn bất công Hữu Đức. Mà là con có được quá nhiều thứ hơn Hữu Đức, con lớn hơn Hữu Đức mấy tuổi, lúc nhà mình sống sung sướng thì con còn được hưởng, nhưng chờ đến khi Hữu Đức hiểu chuyện rồi thì đã bắt đầu sống cực khổ. Lúc trước con bị bệnh nặng, Hữu Đức vì muốn chữa bệnh cho con, chạy đi đào dược liệu gì đó, suýt chút nữa còn gãy chân. Còn có năm kia con và Hữu Đức đi bắt cá, con rơi vào trong nước, nó vì cứu con mà suýt chút nữa c.h.ế.t đuối. Con muốn đi ra ngoài lang bạt, cũng là nó ở lại trong nhà. Con..."Mỗi khi Hạ Toàn kể ra một sự kiện, mặt của Hạ Chí Phi lại trầm xuống một chút.
Sao ông ta có thể không nhớ rõ những chuyện trong quá khứ được chứ?
Tề Nghênh Nghênh vốn dĩ còn đang rất vui vẻ, bà ta còn cho rằng hôm nay có thể đuổi cả gia đình này ra ngoài.
Kết quả lại không đuổi đi được.
Không đuổi đi được nhưng ít nhất lão Hạ cũng đã quyết định bảo hai đứa kia nộp tiền sinh hoạt hằng tháng. Hơn nữa tối hôm nay cha đột nhiên nổi điên, sau này trong lòng lão Hạ chắc chắn sẽ có vách ngăn.
Bà ta còn chưa kịp cười thì mọi chuyện lại bắt đầu không đúng nữa rồi.
Cha lại chơi chiêu tình cảm, mỗi lần đều xài chiêu tình cảm này, chưa bao giờ thất bại!
Rõ ràng lần này cũng như thế.
Tề Nghênh Nghênh thấy chồng mình không hé răng, giống như đang suy nghĩ gì đó, lập tức biết chuyện này coi như xong.
"Lão Hạ, Hữu Đức đối xử tốt với ông, nhưng mà con của chúng ta là vô tội. Cho dù đều là lùi một bước, có phải cũng nên bảo nhà Hữu Đức cũng lùi lại một chút hay không?" Tề Nghênh Nghênh cảm thấy bà ta vẫn phải thử xem một chút.
Lỡ như được thì sao?
Nếu như là bình thường, Hạ Chí Phi chắc chắn sẽ nhượng bộ. Dù sao thì năm xưa Hữu Đức đúng là đã làm không ít chuyện vì ông ta.
Ông ta làm anh trai, cũng nên chăm sóc em trai.
Nhưng hiện tại thì không được.
Chuyện này liên quan đến mấy đứa con của ông ta, sau này thằng cả chắc chắn sẽ trở nên cực kỳ tài giỏi, chờ anh phát triển tốt rồi, cũng có thể bảo anh chăm sóc giúp đỡ cho mấy đứa con khác trong nhà.
Con nhà mình dù sao cũng đáng tin hơn con của em trai.
Nếu mấy năm trước ông ta có thể dạy dỗ được mấy đứa con khác, có lẽ đã không cần bị động giống như bây giờ nữa.
Nhưng mà ông ta thật sự không thể dạy dỗ được bọn họ, mọi chuyện đã đến nước này, chỉ có thể kịp thời ngăn tổn hại.
Hạ Chí Phi gần như không hề do dự nói: "Cha, cho dù có nhiều tình cảm hơn nữa thì mấy năm nay cũng cũng đã trả hết rồi. Lần này cho dù như thế nào thì con cũng không thể làm Thanh Hòa thất vọng hơn nữa. Chuyện này là Hữu Đức có lỗi với con, hơn nữa cha cũng đã nói rồi, nhà chúng ta nên tận tâm bồi dưỡng đào tạo những đứa con cháu giỏi giang. Con của ai giỏi thì bồi dưỡng đứa đó. Con của con giỏi, con cũng không cần Hữu Đức bồi dưỡng nó giúp con, cũng không cần cha giúp đỡ cái gì. Chỉ cần đừng làm cho mối quan hệ cha con của con càng lúc càng lạnh nhạt là được. Yêu cầu này của con cũng không quá đáng đúng không?"
"Bọn họ làm gì có tiền chứ? Con lại còn bắt bọn nó trả chi phí sinh hoạt hằng tháng nữa!" Hạ Toàn thở dài.
"Cha nói vậy là sai rồi, hai đứa nó đều đã đi làm. Tiền lương tháng của người nào mà không đủ để nuôi sống cả gia đình chứ, có gia đình nào mà không như thế không? Mấy năm nay bọn nó cũng dành dụm được không ít rồi, nếu bọn nó cảm thấy nhà con bắt bọn nó đưa tiền sinh hoạt hằng tháng cảm thấy quá ấm ức, vậy cứ bảo hai chúng nó về nhà mình đi. Bọn con cũng có phải nhất quyết muốn lấy tiền của chúng nó đâu."Tề Nghênh Nghênh cười đẩy đĩa trái cây đến trước mặt cha chồng, bà ta ước gì Hạ Thiên và hạ Tuệ Tuệ có thể nhanh chóng biến đi.
Hạ Thiên và Hạ Tuệ Tuệ mới vừa bị gọi ra khỏi phòng thì đã nghe được lời này.
Hạ Tuệ Tuệ vốn dĩ chỉ là có chút uy sút, hiện tại lại hoàn toàn ngơ ngác.
Xảy ra chuyện gì thế? Không phải lúc nãy đã đuổi cô ta và anh trai về phòng rồi sao? Vậy còn chưa đủ, còn bắt bọn họ nộp chi phí sinh hoạt hằng tháng nữa?
Tại sao lại như thế chứ!
Mấy năm nay nhà bác cả chưa từng đòi tiền bọn họ, đây là nhà bác cả thiếu nợ cha bọn họ.
Cha đã nói rồi, mấy năm nay ông ta đã trả giá quá nhiều cho bác cả, đây đều là những ích lợi mà bọn họ nên có.
"Ui cha, Tuệ Tuệ và Hạ Thiên đến rồi à, hai đứa cháu đến đúng lúc lắm, mau đi lại đây. Cả nhà đang nói đến hai cháu đó, hai cháu đừng đứng đờ ra đó nữa." Tề Nghênh Nghênh vui vẻ gọi bọn họ đến gần.
Hai người chỉ có thể đi qua.
Hạ Chí Phi nhìn thoáng qua cháu trai và cháu gái, vẫn không thay đổi ý kiến: "Hạ Thiên, Tuệ Tuệ, hai đứa ở lại trong nhà bác cả, thật ra bác cả cũng không nên nói chuyện này với hai cháu. Dù sao thì chúng ta cũng là người một nhà... Nhưng mà hai đứa cũng biết cha của hai đứa đã làm gì với con trai cả của bác. Nếu bác không lấy một ít chi phí sinh hoạt hàng tháng của hai cháu, vậy sau này con của bác sẽ luôn có ngăn cách với bác. Con của bác sẽ cảm thấy bác thân thiết với hai đứa hơn, cảm thấy bác vẫn cứ đối xử với cha của cháu như cũ. Con của bác sẽ cảm thấy bác không coi trọng nó."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");