Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tề Nghênh Nghênh đưa con gái về nhà, mở cửa ra lại phát hiện bên trong không một bóng người, trên bàn lại có ba cái chén.
“Người đi đâu hết rồi?” Tề Nghênh Nghênh vô cùng khó hiểu, bình thường giờ này nhà cửa rất náo nhiệt mà, bây giờ đến cả Hạ Minh cũng không thấy đâu.
“Chắc là ngủ rồi? Con đi tìm Hạ Minh và anh hai, gần đây hai người bọn họ đâu có bận việc gì, không thể nào không ở nhà.” Hạ Vi nói xong thì bắt đầu đi tìm người, còn nghĩ muốn Hạ Minh một chút nên cố ý đi rất nhẹ.
Cô ta mở cửa phòng ông nội và Hạ Thiên nhưng lại không thấy ai, cả phòng sách mà Hạ Minh ở cũng trống trơn, phòng vợ chồng anh hai cũng thế, bây giờ chỉ còn lại phòng cô ta, chắc là không ở đó đâu nhỉ?
“Mẹ, hình như không có ai ở nhà thật.” Hạ Vi buồn bực kêu lên.
“Không ở nhà thì thôi, con đi nghỉ đi, mẹ chuẩn bị cơm chiều. Đêm nay là ngày đầu tiên anh cả con theo người ta học trung y, không biết là học thế nào rồi. Mẹ còn định để Hạ Minh đến trước cửa đơn vị của chị dâu con chờ, ngăn không để anh chị cả con về nhà bọn nó, thay vào đó là đưa người về đây, kết quả Hạ Minh lại không ở nhà.”
Tề Nghênh Nghênh buồn bực oán giận, Hạ Vi nghe vậy thì cũng tùy tiện đáp lời rồi lên phòng, chuẩn bị thay quần áo nghỉ ngơi, nhưng cửa phòng vừa mở ra, cảm xúc của cô ta như đông cứng lại, cứ đứng c.h.ế.t trân ngoài cửa.
Ở trên giường, Hạ Tuệ Tuệ hoảng loạn mặc quần áo, bên cửa sổ, Kỷ Phong còn chưa kịp kéo quần đàng hoàng, đang chuẩn bị nhảy xuống.
“Vi Vi? Sao con lại đứng ngoài cửa?” Tề Nghênh Nghênh lấy một búp cải trắng, chuẩn bị làm bánh trứng gà nhân cải trắng cho bữa tối, kết quả lại thấy con gái đứng yên ngoài cửa phòng thì có chút lo lắng.
“Vi Vi, em đừng hiểu lầm, chúng tôi...” Hạ Tuệ Tuệ xấu hổ muốn giải thích.
“Tiện nhân! Cẩu nam nữ!”
Rốt cuộc Hạ Vi cũng lấy lại tinh thần, sau khi thét chói tai thì lập tức vọt vào phòng, túm lấy Kỷ Phong đang muốn trèo cửa sổ xuống, hung hăng đá mấy cái: “Tôi cho anh nhảy cửa sổ này, cho anh nhảy này!”
“Vi Vi, em làm gì vậy? Đừng đánh anh ấy, không phải lỗi của anh ấy.” Hạ Tuệ Tuệ chỉ hoảng loạn một chút rồi bắt đầu bình tĩnh lại.
Đáng chết, không phải Hạ Minh đã nói là đến tối Hạ Vi mới về sao? Bây giờ mới được mấy tiếng chứ? Hiện tại chuyện của Hạ Vi và Kỷ Phong chắc chắn là xôi hỏng bỏng không, như vậy thì cô ta phải cố gắng bảo vệ Kỷ Phong, khiến Kỷ Phong khăng khăng một mực với cô ta, bằng không nếu bà Kỷ không chịu cưới cô ta về, có thể Kỷ Phong sẽ nghe lời bà nội.
Hạ Tuệ Tuệ nghĩ vậy thì lập tức dựa vào người Kỷ Phong, không cho Hạ Vi tiếp tục động thủ.
Đầu Kỷ Phong vẫn còn nhũn ra như một đống hồ nhão, tại sao lại bị bắt ngay tại trận thế này? Tại sao anh ta lại nghe Tuệ Tuệ mê hoặc, cùng Tuệ Tuệ ở chỗ này... bây giờ phải làm sao đây?
Tề Nghênh Nghênh đang xử lý cải trắng cuối cùng cũng phát hiện ra có gì đó không đúng, nhanh chóng chạy tới xem, vừa thấy cảnh trước mặt thì chỉ muốn ngất xỉu.
“Mấy người, mấy người, sao mấy người không c.h.ế.t đi?” Tề Nghênh Nghênh tức giận chửi ầm lên, chỉ vào Kỷ Phong và Hạ Tuệ Tuệ.
“Vi Vi, em nghe anh giải thích đã.” Kỷ Phong bị đá cho váng đầu nhưng cũng mau chóng khôi phục lý trí, cuối cùng cũng mở miệng.
“Giải thích? Anh muốn giải thích cái gì? Giải thích anh và con tiện nhân Hạ Tuệ Tuệ này lăn trên giường của tôi như thế nào à?” Cuối cùng Hạ Vi cũng không hiền lành với Kỷ Phong như ngày thường nữa, cô ta tức giận đến mức toàn thân run rẩy. Đây là người đàn ông cô ta yêu say đắm, cô ta vẫn luôn ngóng trông có thể chung sống cả đời với Kỷ Phong, còn cả Hạ Tuệ Tuệ, cô ta còn đang dự định nhường nửa căn phòng cho Hạ Tuệ Tuệ, kết quả tiện nhân này còn không biết đủ, lại dám ngủ với hôn phu của cô ta.
“Không phải, Tuệ Tuệ không phải tiện nhân, chúng tôi...” Kỷ Phong vẫn còn muốn che chở Hạ Tuệ Tuệ.
“Câm miệng đi, hai người mấy người chẳng có ai tốt, tra nam tiện nữ! Hai người đúng là có vấn đề về đạo đức mà! Tôi sẽ không để yên chuyện này đâu, đừng mong tôi buông tha cho hai người.” Trước đây Hạ Vi yêu Kỷ Phong nhiều bao nhiêu thì hôm nay bị lừa lại càng hận Kỷ Phong nhiều bấy nhiêu. Cũng may cô ta chưa kết hôn, nếu kết hôn rồi thì cô ta phải làm sao đây? Chẳng trách trước đây hai người này cứ mờ mờ ám ám, trái một câu muốn tốt cho cô ta, phải một câu cô ta hiểu lầm. Hiểu lầm cái gì chứ? Là hai người bọn họ xem cô ta như trò đùa.
Tề Nghênh Nghênh cũng tức điên, bà ta bước vào phòng con gái, không nói tiếng nào đã tát cho Hạ Tuệ Tuệ và Kỷ Phong mỗi người hai bạt tia: “Đúng là bỉ ổi.”
Tề Nghênh Nghênh nói xong thì đi khóa cửa sổ: “Vi Vi, đi tìm cha con về đây, gọi anh cả và chị dâu con nữa, để bọn nó tới đây giúp đỡ.”
Tề Nghênh Nghênh vốn dĩ muốn nói là tìm Hạ Minh cùng Hạ Thành, nhưng hai người này hành tung không rõ, cũng không biết đã đi đâu nên chỉ có thể tìm con trai cả trước, nếu con cả từ chối thì lại tính tiếp.
“Mẹ...” Hạ Vi đã khóc đến mức sốc hông.
“Được rồi, đi nhanh đi.” Tề Nghênh Nghênh thúc giục con gái đi tìm người rồi quay đầu nói với Hạ Tuệ Tuệ đang tỏ vẻ vô cùng đáng thương kia: “Cô bớt giả vờ yếu đuối trước mặt tôi đi, cô đã chạy tới phòng con gái tôi, làm loại chuyện này với hôn phu của nó, cô còn đáng thương cái gì nữa?”
“Dì Tề...” Kỷ Phong muốn nói giúp Hạ Tuệ Tuệ mấy câu, dù sao đây cũng là người phụ nữ của anh ta.
“Còn cậu nữa, ngoài miệng nói yêu con gái tôi, còn nói muốn kết hôn với con bé. Mấy hôm trước còn nằng nặc đòi kết hôn, hoãn lại mấy ngày cũng không vui. Tôi còn tưởng là cậu yêu Vi Vi lắm, kết quả cậu yêu như thế sao? Bà nội cậu lúc nào cũng kiêu căng ngạo mạn, cứ như không ai so được với mình, bình thường đều xem cậu như bảo bối, tôi thấy bà ta cũng bị mù rồi. Tôi nói cho hai người biết, chuyện hôm nay tôi không dễ dàng cho qua đâu.”
Tề Nghênh Nghênh nói xong thì khóa trái cửa phòng, ba người bọn họ cùng ở đó, tránh cho hai người này thừa cơ chạy mất.
Chưa đến một tiếng đồng hồ sau, Hạ Vi đã đưa người về nhà.
Lúc Hạ Chí Phi bị gọi về thì còn chẳng hiểu ra làm sao. Dọc đường đi con gái chỉ lo khóc, nói là trong nhà xảy ra chuyện. Sau khi tìm ông ta lại còn đưa ông ta đi tìm con cả và con dâu, cuối cùng lại đụng phải đứa con trai út trước cửa nhà máy của con trai cả. Trên đường về, mọi người thay phiên hỏi chuyện Hạ Vi nhưng cô ta không nói một chữ nào mà cứ khóc mãi, đến khi về tới nhà ông ta còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
So với Hạ Chí Phi không biết gì, Bạch Tú Tú cùng Vương Thanh Hòa, còn có Hạ Minh đều biết rõ.
Điều khiến Bạch Tú Tú kinh ngạc chính là Hạ Minh chỉ ra tay một lần là thành công. Mấy chuyện thế này thông thường đều có tính xác suất, có thể lần này sẽ thất bại, phải chờ lần sau, đó là điều rất bình thường. Thật không ngờ Hạ Minh lại may mắn như vậy, chỉ một lần là thành công
Vương Thanh Hòa cũng kinh ngạc, ngoài kinh ngạc ra thì còn rất chờ mong.
Anh muốn biết tiếp theo Hạ Chí Phi sẽ chọn ai, chọn con gái hay là chọn cháu gái.
“Mẹ con đâu? Sao chỉ có mình con về? Sao con cứ khóc hoài vậy? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Hạ Chí Phi bị tiếng khóc làm cho choáng váng, quay sang chất vấn con gái.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");