Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hạ Vi vốn đã buồn bực, bây giờ bị cha ruột hỏi cung như vậy thì càng khóc lợi hại hơn.
“Đừng khóc nữa! Cứ khóc mãi cha cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.” Hạ Chí Phi bất đắc dĩ dỗ dành con gái.
“Mẹ con, mẹ con ở trong phòng.” Hạ Vi ấm ức chỉ về phía phòng mình.
Hạ Chí Phi thấy con gái thương tâm như vậy, trong nhà lại không có ai thì lập tức khẩn trương: “Có phải mẹ con xảy ra chuyện không? Bà ấy bị bệnh à?”
Ông ta nhanh chóng chạy lên phòng, vừa bước vào trong thì một tiếng hét thất thanh đã vọng ra ngoài: “Súc sinh! Hai đứa mày là thứ súc sinh!” Tiếng nói vừa dứt thì lại nghe thấy tiếng ầm ầm phát ra.
“Ông Hạ! Bình tĩnh một chút, đừng đánh, đánh bị thương thì người sai là chúng ta.” Tề Nghênh Nghênh không ngờ chồng mình vừa vào phòng, trông thấy cảnh trước mắt thì đã nhào tới đánh Kỷ Phong một trận.
“Sai sao? Sai thì sai! Nó làm bậy tới chỗ con gái và cháu gái của tôi rồi, tôi còn phải nể mặt nó hả?” Ông ta nói xong thì lại vung một đấm.
“Ông Hạ! Vi Vi, Vi Vi, con mau khuyên nhủ cha con!” Tề Nghênh Nghênh hét lên một tiếng, nhanh chóng gọi con gái vào phòng, những người khác cũng đã chạy tới nơi, Hạ Minh cùng Hạ Vi mau chóng cản người.
Lúc này Hạ Vi cũng đã quên khóc: “Cha, đừng đánh nữa, có chuyện gì từ từ nói.”
“Đúng đó cha, cha đánh như vậy thì chúng ta lại tốn tiền chữa bệnh cho cậu ta, chuyện này là Kỷ Phong sai, chúng ta gọi người nhà Kỷ Phong tới đây. Kỷ Phong làm loại chuyện không bằng cầm thú như vậy, nhà bọn họ phải bồi thường cho Hạ Vi.”
Hạ Minh cũng tỏ vẻ phẫn nộ, hoàn toàn không ai nhận ra cậu ta có nhúng tay vào chuyện này.
Hạ Chí Phi cũng không thật sự mất đi lý trí, nghe hai đứa con khuyên nhủ, ông ta cũng bình tĩnh không ít. Ông ta thở dài, nhìn Kỷ Phong như nhìn một mớ rác rưởi: “Nếu không phải Vi Vi cầu tình thì tôi đã đánh gãy chân chó của cậu rồi!”
“Khụ khụ...” Kỷ Phong vốn đã sợ hãi, vừa thở được một hơi thì lại bị dọa đến mức ho khan.
“Kỷ Phong, anh không sao chứ?” Hạ Tuệ Tuệ bổ nhào vào người anh ta, đau lòng rơi nước mắt.
Hạ Vi nhìn chằm chằm hai người họ, hận không thể đá cả hai ra khỏi nhà mình, chỉ cần không nhìn thấy bọn họ là cô ta sẽ bớt khó chịu.
“Hạ Minh, con đi gọi người nhà họ Kỷ tới đây, để bọn họ thấy con cháu ngoan nhà bọn họ. Hạ Vi, đi gọi cả nhà chú ba tới.”
Hạ Chí Phi bình tĩnh lại thì đã có quyết định.
Hạ Tuệ Tuệ và Kỷ Phong rõ ràng là đang vả mặt con gái ông ta, không để con gái ông ta vào mắt. Chuyện này không thể cho qua nhẹ nhàng!
Tề Nghênh Nghênh nghe vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ. Ban đầu bà ta đã không vừa mắt Kỷ Phong, hiện tại chuyện của Kỷ Phong và Vi Vi bất thành, nói không chừng còn có thể đuổi Hạ Thiên và Hạ Tuệ Tuệ đi, không phải là một công đôi việc sao? Đây thật sự là một chuyện tốt mà.
Hạ Minh cùng Hạ Vi vừa ra ngoài thì Hạ Chí Phi đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Ông ta quay đầu, thấy con cả và con dâu còn đang đứng đó. Hai người họ giống như vai quần chúng, căn bản không muốn nhúng tay vào, nhưng cũng không quan trọng, quan trọng là...
Hạ Chí Phi chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt con trai.
Vi Vi bị ức hiếp, ông ta xả giận cho Vi Vi, muốn Hữu Đức đưa hai đứa con nhà đó về, nhưng lúc trước Thanh Hòa trở về, đối với những oan ức Thanh Hòa phải chịu, ông ta chỉ là cấm Hữu Đức tới cửa chứ không hề trở mặt với cả nhà Hữu Đức. Nếu không so sánh với chuyện của Vi Vi thì chuyện lúc trước nghe qua chỉ cảm thấy có chút quá đáng, ông ta nghĩ thời gian lâu ngày ông ta có thể bù đắp, nhưng hiện tại...
Hạ Chí Phi hận không thể tát cho bản thân một cái, tại sao lại quên mất chuyện này?
Nhưng bây giờ muốn cứu vãn cũng vô dụng, ông ta thật sự không thể chứa chấp Hạ Tuệ Tuệ và Hạ Thiên nữa, chuyện khác chờ Hữu Đức tới rồi lại nói.
“Thanh Hòa, Tú Tú, sao hai con cũng bị gọi tới đây vậy? Lúc nãy gấp quá nên cha quên hỏi, mẹ con cũng thật là. Công việc quan trọng, sao có thể gọi hai đứa về như vậy?” Hạ Chí Phi xấu hổ lên tiếng.
“Không sao, hôm nay là ngày đầu tiên tôi theo thầy học tập, dù sao cũng phải tan làm sớm. Sáng nay tôi và Tú Tú đã bàn bạc xong nên tới đây cũng không làm chậm trễ công việc. Nhà dì giúp đỡ tôi và Tú Tú không ít, dì có việc chúng tôi cũng nên tới nhìn thử xem sao.”
Vương Thanh Hòa vô cùng khách sáo, cứ như đang nói chuyện với một người hàng xóm chẳng mấy thân thiết, thái độ này khiến lòng Hạ Chí Phi lạnh đi phân nửa, không nhịn được oán trách vợ mình.
Nghênh Nghênh cũng thật là, sao lúc gọi người về đây lại không biết suy xét hậu quả? Bây giờ thì hay rồi, con trai cả càng xa cách bọn họ hơn rồi.
Vương Thanh Hòa không biết trong lòng Hạ Chí Phi suy diễn nhiều như vậy. Ngay từ đầu anh đã biết sẽ có kết quả này, nguyện ý tới đây chỉ là muốn xem thử có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không. Dù sao thì lòng người khó dò, biết đâu lại xảy ra chuyện không như dự đoán? Nhưng cũng thật đáng tiếc, không có gì khác biệt cả, hôm nay người nhà họ Hạ vẫn phát huy ổn định như vậy. Đại khái lát nữa anh sẽ thấy bọn họ náo loạn ầm ĩ, kết quả... hẳn là đuổi Hạ Tuệ Tuệ đi. Nhưng chuyện lần này sẽ là một chiếc gai nhọn, chiếc gai này sẽ khiến mối quan hệ giữa hai nhà trở nên gay gắt.
“Thanh Hòa, Tú Tú, chúng ta sang bên đây ngồi một lát đi, chờ những người khác tới rồi xử lý tiếp. Thật ra hôm nay con tới đây cũng vừa lúc, hôm nay con đi học, để mẹ con chuẩn bị cho con một ít đồ tốt. Đúng rồi, cha nhớ ngày mai là ngày nghỉ đúng không? Ngày mai về ăn cơm nhé?” Hạ Chí Phi chột dạ nên giọng điệu trò chuyện cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
“Ngày mai tôi và Tú Tú còn phải giúp mẹ tổng vệ sinh, e là không rảnh tới đây.” Vương Thanh Hòa quyết đoán từ chối, ngày mai nhà họ Hạ chẳng có gì để xem, anh không có hứng thú tới đây.
Hạ Chí Phi bất lực muốn xin vợ giúp đỡ nhưng vợ ông ta còn đang bận mắng chửi Hạ Tuệ Tuệ và Kỷ Phong.
Hạ Vi cùng Hạ Minh tách ra đi gọi người, tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều, chưa tới hai mươi phút đã đưa người đến.
Người nhà họ Kỷ được gọi đến chính là bà Kỷ, lúc bị Hạ Minh mời đi, bà ấy ôm một bụng đầy nghi hoặc. Sao tên nhóc nhà họ Hạ này lại đột nhiên tìm bà ấy? Sao lại nói là có liên quan đến cháu trai.
Người nhà họ Hạ này đúng thật là nhiều chuyện, không phải là lại yêu cầu gì với chuyện kết hôn của hai đứa nhỏ chứ? Trong lòng bà Kỷ không vui nhưng vẫn đi theo, bà ấy vẫn tương đối hài lòng thông gia như nhà họ Hạ. Chỉ là lúc bước vào nhà, bà lão đã nhận ra bầu không khí có gì đó không đúng, nhìn thế nào cũng thấy không giống như có việc cần thương lượng.
“Anh cả, sao lại bảo cháu gái gọi em tới đây? Không phải anh nói không cho em tới sao?” Hạ Hữu Đức vốn đang chơi cờ cạnh bờ sông thì bị Hạ Vi mời tới đây, hỏi Hạ Vi nhưng Hạ Vi không chịu nói, ông ta cảm thấy chẳng phải là chuyện tốt lành gì.
Hạ Chí Phi thấy bà Kỷ và em trai mình đã tới, em trai còn tỏ vẻ ngoan ngoãn nghe lời thì không nhịn được cười lạnh: “Thật ra tôi không muốn gọi chú tới đâu, tiếc là con gái ngoan nhà chú khiến tôi không thể không gọi chú tới. Bà Kỷ, bà sang đây cùng tôi và em trai tôi xem cái này đi, xem xong rồi nói tiếp.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");