Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Anh cả, có chuyện gì anh cứ nói thẳng, anh bảo em nhìn cái gì? Cứ vòng vo như vậy." Hạ Hữu Đức lén lút quan sát biểu cảm của anh cả, phát hiện nửa điểm vui vẻ ông ta cũng không cho mình.
Xem dáng vẻ là thật sự xảy ra chuyện rồi.
Hạ Hữu Đức nhìn quanh bốn phía, cũng không nhìn thấy có cha ở nhà.
Cha không ở nhà, chuyện này hôm nay không ổn rồi.
Nếu như cha ở nhà, cho dù là chuyện gì, cũng còn có người có thể giúp đỡ ông ta.
Hạ Hữu Đức không muốn xử lý vào lúc này, nhưng Hạ Chí Phi không cho ông ta cơ hội đó.
"Hạ Minh, con dẫn chú ba đi xem một chút. Còn bà, hai nhà chúng ta không thân quen, tôi không tiện bảo người kéo bà đi xem, tự bà đi xem đi?" Thái độ của Hạ Chí Phi với bà cụ Kỷ càng lạnh lùng hơn một chút.
Bà cụ Kỷ kiến thức rộng rãi, một màn này khiến cho bà ta có một cảm giác rất không ổn.
Nhưng người cũng đã tới rồi, bọn họ cũng không thể đánh người, bà ta còn chưa đến mức sợ.
Bà cụ Kỷ và Hạ Hữu Đức đều đến phòng của Hạ Vi, Tề Nghênh Nghênh vẫn ngồi ở cửa phòng, hai người trong phòng sững sờ vẫn duy trì tư thế như cũ, quần áo không chỉnh tề.
Người nào muốn động đậy một chút, đều bị Tề Nghênh Nghênh ngăn lại.
Bà ta nhất định phải để người nhà biết chuyện của bọn họ.
Hai người này cũng có mặt mũi làm vậy thì cũng nên gánh chịu hậu quả.
"Tuệ Tuệ?" Hạ Hữu Đức vừa đến cửa, khiếp sợ lạc cả giọng.
Làm sao có thể chứ?
Giờ này không phải Tuệ Tuệ còn chưa tan làm hay sao? Sao lại chạy tới đây, hơn nữa còn... còn như thế?
Hạ Tuệ Tuệ vừa nghe thấy giọng nói này, lập tức cúi đầu, không dám nhìn vào mắt cha mình.
"Kỷ Phong, có chuyện gì đây?" Bà cụ Kỷ cũng phát hiện ra mức độ nghiêm trọng của sự việc rồi.
Hạ Tuệ Tuệ là người nhà họ Hạ, nếu như hai vợ chồng Hạ Chí Phi cảm thấy tức không nhịn nổi, cùng với Hạ Hữu Đức, kiện cháu trai bà ta ép buộc Hạ Tuệ Tuệ, vậy thì không phải chuyện nhỏ.
Cũng không thể để phát triển đến bước kia.
Kỷ Phong vốn dĩ đang rất ấm ức, nghĩ đến đợi bà nội đến, anh ta nhất định phải cáo trạng, để bà nội làm chủ cho anh ta.
Kết quả bà nội vừa đến đã như thế, cũng khiến cho Kỷ Phong phát hiện ra chuyện này không tốt lắm.
Thế là nói với tình hình thực tế: "Bà nội, cháu... chuyện này... cháu và Tuệ Tuệ là thật lòng yêu nhau."
Kỷ Phong cắn răng, quyết định dứt khoát từ bỏ Hạ Vi.
Hôm nay anh ta có đập đầu c.h.ế.t ở đây, cũng không có khả năng người nhà họ Hạ cho anh ta kết hôn với Hạ Vi.
Vốn dĩ anh ta thích Tuệ Tuệ hơn, cùng lắm thì bồi thường cho nhà Hạ Vi một chút tiền, chuyện này coi như thôi.
Kỷ Phong nghĩ vậy nên nhẹ nhõm.
Bà cụ Kỷ muốn ngất đi, con hồ ly tinh này, sao lại quyến rũ mất đứa cháu trai của bà ta chứ? Đang yên đang lành làm hại cháu trai không muốn Hạ Vi, cứ phải muốn Hạ Tuệ Tuệ.
Hạ Tuệ Tuệ có cái gì tốt chứ? Cuộc sống có thể so sánh với nhà Hạ Vi hay sao?
Người khác không biết, bà ta còn có thể không biết hay sao?
Nhà ngoại của Hạ Vi, là nhà có truyền thừa, ông già kia đã quyên góp phần lớn đồ đạc trong nhà, nhưng chung quy lại là vẫn chừa một chút tiền đi đò cho lớp trẻ.
Ông ta chỉ cần để lại một chút ít bằng đầu ngón tay cũng đủ cho Hạ Vi và Kỷ Phong dùng.
Che giấu đi không để lộ ra ngoài mới là tốt.
Bà ta cảm thấy mình sắp bị tức đến đau tim rồi.
Hạ Hữu Đức ở bên cạnh thì lập tức tóm được lúc này có thể vơ vét lợi ích.
Chuyện của Tuệ Tuệ ông ta không quan tâm nhiều, tìm cho cô ta từng đối tượng tốt để hẹn hò, thì đều không vừa mắt cô ta, ông ta cũng tuyệt vọng rồi. Nghĩ đến sau này tìm một người tương đối, kiếm một tiền trở về.
Nhưng thật sự không ngờ tới, chuyện của cô ta và Kỷ Phong có thể thành rồi.
Cuộc sống ở nhà lão Kỷ tốt hơn so với người bình thường.
Dù sao chuyện của Tuệ Tuệ và Kỷ Phong là bị bắt được, bên phía anh cả, đoán chừng là Tuệ Tuệ sẽ không ở được nữa.
Còn không bằng nhân chuyện này, để cho bà cụ Kỷ phải chấp nhận, cưới Tuệ Tuệ về nhà.
Về phần Tuệ Tuệ cướp người đàn ông của Hạ Vi?
Còn chưa kết hôn, nào có thể coi là cướp chứ?
Xin lỗi anh cả ở đây, ra khỏi cánh cửa này, người khác sẽ không biết.
Ai cũng không mất mặt.
Trong đầu Hạ Hữu Đức đã có mấy chủ ý, trong nháy mắt sự nóng nảy vừa nãy đã biến mất.
Ông ta quay đầu lại quỳ gối trước mặt anh cả nhà mình, đột nhiên vả cho mình mấy cái: "Anh cả, là em không dạy dỗ con gái cho tốt, mới khiến cho nó và Kỷ Phong làm ra loại chuyện đáng xấu hổ này. Em có lỗi với anh và chị dâu, cũng có lỗi với cháu gái. Đều là em không đúng, hai người cứ đánh em một trận đi."
Hạ Hữu Đức không ngừng tự đánh mình, mỗi một bạt tai đều dùng lực không nhỏ.
Hạ Chí Phi nhíu mày: "Chú ba, chú đang làm gì vậy? Tôi..."
"Anh cả, chuyện lúc trước anh đã tha thứ cho em một lần rồi, lần này em biết, cho dù thế nào anh cũng không tha thứ được cho em nữa, cũng không tha thứ được cho Tuệ Tuệ. Em cũng không biết làm gì để anh và cháu gái em nguôi giận, em, em thật sự không biết nên làm thế nào. Bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, mọi người muốn em xử lý thế nào thì em sẽ xử lý như thế. Chỉ có một điều em cầu xin, anh cả cho đứa cháu gái vô dụng này một con đường sống là được rồi."
Nói xong, Hạ Hữu Đức lại bắt đầu dập đầu, thái độ này, bà cụ Kỷ ở bên cạnh cũng sửng sốt.
Hạ lão tam này, có đến mức phải làm như thế hay không?
Cũng không thể để cho một bà già cao tuổi như bà ta phải quỳ theo chứ?
Dáng vẻ này của Hạ Hữu Đức, ngược lại khiến cho Hạ Chí Phi trở tay không kịp.
Nếu như người em trai này nguỵ biện, hoặc là nói lời bao che cho con gái, ông ta còn có thể quyết tâm để cho thằng ba dẫn theo con cái cuốn xéo đi.
Nhưng ông ta lại như bây giờ, thật sự là khiến cho Hạ Chí Phi khó mà nói được điều gì.
"Chú cứ đứng lên trước đi, chú như này để làm gì? Tôi gọi chú và bà cụ Kỷ đến, cũng là để cho hai người cho con gái tôi một công đạo." Hạ Chí Phi nói xong, gọi con gái tới.
"Chuyện này Vi Vi là người bị hại, Kỷ Phong và Tuệ Tuệ nhất định phải xin lỗi nó. Còn có, hôn sự này là không thể thành được nữa rồi, hai người nhất định phải bồi thường tổn thất cho con gái tôi. Về sau ra ngoài, cũng không thể đổ lý do huỷ bỏ hôn sự lên đầu con gái tôi. Hai người đồng ý thì nhà chúng tôi coi như không nhìn thấy. Về sau người nhà họ Kỷ còn có Hạ Tuệ Tuệ, không cho phép đến nhà chúng tôi nữa." Hạ Chí Phi trải qua một buổi chiều ầm ĩ như thế đã hoàn toàn tỉnh táo rồi.
Chuyện của Kỷ Phong và Vi Vi, ban đầu ông ta đã không đồng ý. Là Vi Vi ngày ngày đòi sống đòi chết, ông ta mới miễn cưỡng đồng ý.
Bây giờ lại bắt được Kỷ Phong và Tuệ Tuệ, đối với nhà bọn họ mà nói, cũng không phải chuyện xấu.
Nhân cơ hội này, đòi nhiều lợi ích cho Vi Vi một chút, bù đắp cho sự đau lòng của cô ta, mới là quan trọng nhất.
"Anh cả... Vậy Hạ Thiên thì sao? Em biết, em không nên nhắc đến với anh, em cũng chẳng có mặt mũi nào. Nhưng Tiểu Thiên vô tội, chuyện này nó chẳng biết gì cả."
Hạ Hữu Đức nói xong, ôm lấy cái mặt già khóc.
"Em cứ làm khó dễ anh như thế, anh cả, em thật sự không còn mặt mũi nào mà sống. Em... hay là em c.h.ế.t đi."
Hạ Hữu Đức nói xong, thật sự muốn đập đầu vào tường.
Hạ Chí Phi vốn dĩ đang do dự, thấy em trai thật sự không muốn sống nữa, nhanh chóng ngăn lại: "Chú làm gì thế? Tôi không nói là để Tiểu Thiên cũng đi. Tình hình trong nhà chú tôi biết, Tiểu Thiên vẫn ở lại đây."
"Đầu tiên là nói đến chuyện bồi thường trước đã nhé?"
Tề Nghênh Nghênh đã sắp phá vỡ tuyến phòng ngự rồi, đang rất tốt đẹp, còn tưởng rằng có thể đuổi được Hạ Thiên đi, từ đó về sau cách xa cả nhà chú ba chứ?
Kết quả ngược lại thì hay rồi, chỉ với mấy câu như thế, lão Hạ đã lại bị người ta lừa gạt rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");