Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Hạ Vi... Em biết em không tốt, nhưng chị như này là muốn ép em và Kỷ Phong c.h.ế.t đi à." Hạ Tuệ Tuệ im lặng chảy nước mắt, trốn trong n.g.ự.c Kỷ Phong, giọng nói nghẹn ngào.
Hạ Vi vốn dĩ đã tức giận, nhìn thấy dáng vẻ này của hai người lại càng tức giận hơn: "Các người!"
Bạch Tú Tú nhìn vở kịch của ba người này đã sắp buồn ngủ rồi.
Tên Kỷ Phong cặn bã này thế mà đã ngầm chấp nhận Hạ Tuệ Tuệ phải bỏ ra 500 đồng, bảo cô ta tự mình bỏ ra?
Ai nói nhìn thì vẻ vang không tâm cơ thì nhất định không tâm cơ chứ?
Ý muốn chiếm hữu tiền của anh ta cao hơn phụ nữ nhiều.
Bạch Tú Tú chỉ cảm thấy không còn gì để nói, nhưng cô cũng không có ý định nhắc nhở Hạ Tuệ Tuệ. Cả nhà này là kẻ thù của Thanh Hoà, cũng chính là kẻ thù của cô.
Tôn trọng vận mệnh của người khác mới là tốt.
"Vi Vi, Tuệ Tuệ dù sao cũng là người thân của cháu, chị em các cháu mà quá tuyệt tình cũng không tốt." Bà cụ Kỷ nhíu mày, nếp nhăn trên mặt dường như đã nhiều thêm.
Trong lòng càng không hài lòng với Hạ Vi, nhiều tiền như vậy, Hạ Vi cũng không sợ bản thân c.h.ế.t no à?
"Có cái gì mà không tốt? Nó cũng đã ngủ với đối tượng kết hôn của Vi Vi rồi, dựa vào cái gì còn bắt Vi Vi phải giữ lại đường sống cho nó? Chuyện này các người đồng ý thì chúng ta còn có cửa thương lượng.
Nếu như không đồng ý, vậy thì vợ thằng cả nhà tôi cũng làm ở tổ dân phố, chúng ta nhờ bọn họ hỗ trợ hoà giải.
Nếu như còn cảm thấy chưa đủ, vậy thì đến hiệp hội phụ nữ để cãi nhau."
Tề Nghênh Nghênh cười lạnh, không chút khách khí đáp lại bà cụ Kỷ một trận.
Bạch Tú Tú nghe vậy coi như biết rồi, tình cảm gọi cô trở về là vì nguyên nhân này đây, gọi Thanh Hoà thì sao?
Vì không thể đồng ý giúp bọn họ đánh một trận sao?
Bà cụ Kỷ bị Tề Nghênh Nghênh cãi lại tràn ngập uy h.i.ế.p trong lòng không thoải mái: "Tiểu Tề, cô đừng ở đây hung hăng càn quấy. Cháu tôi và con gái cô còn chưa kết hôn mà, nếu như thật sự ầm ĩ lên, chúng tôi cũng không sợ."
"Không sợ, vậy thì làm lớn chuyện lên đi. Cùng lắm thì đời này Hạ Vi không lấy chồng, tôi không tin cháu trai của bà còn có thể không kết hôn, tôi cũng không tin cháu của bà không sợ mất mặt.
Sự việc đã thành như này, nếu như nỗi uất ức của Hạ Vi không thể tiêu tan, nhà chúng tôi không bỏ qua đâu!"
Tề Nghênh Nghênh hoàn toàn không cần thể diện gì cả, cùng lắm thì sau này bà ta đi ra ngoài cúi đầu mà đi.
"Cô đúng là điên rồi!" Bà cụ Kỷ không nghĩ tới Tề Nghênh Nghênh không cần mặt mũi nữa, thật sự tính để cho người khác chế giễu.
Hạ Vi cũng không nghĩ tới, mẹ cô ta bảo vệ cô ta như thế, cảm động sống mũi cay cay: "Tự các người xem mà xử lý đi, nếu như không đưa, chúng tôi sẽ làm ầm lên."
"Bà nội, không thể để cho bọn họ ầm ĩ lên, sau này cháu và Tuệ Tuệ biết sống thế nào?" Kỷ Phong cuống lên, anh ta cũng không muốn sau này đi ra ngoài bị người ta chỉ trỏ.
Còn có Tuệ Tuệ, sau này Tuệ Tuệ đi làm mất mặt biết bao nhiêu chứ?
Bà cụ Kỷ còn đang định cò kè mặc cả thêm một chút, mặc dù trong nhà không thiếu tiền, nhưng một khoản tiền lớn như vậy, vẫn sẽ thấy đau lòng.
Kết quả đứa nhỏ này...
Bà cụ Kỷ bất đắc dĩ, lại không nỡ oán trách cháu trai quá sốt ruột, chỉ có thể nhận: "Được, chúng tôi đồng ý. Tốt xấu gì cũng giữ lại chút thể diện cho bọn nhỏ, Kỷ Phong nhà chúng tôi làm sai, chuyện này nên là nhà chúng tôi gánh phần nhiều. Tiền này, nhà chúng tôi và Tuệ Tuệ đều đồng ý bỏ ra. Như này không còn vấn đề gì nữa chứ?"
"Tôi muốn bọn họ phải nói xin lỗi tôi, viết thư xin lỗi tôi." Hạ Vi vẫn không cam tâm, rõ ràng sắp kết hôn rồi.
"Vậy sao được chứ? Nếu như bị người khác biết, chuyện này chẳng phải không che giấu được hay sao? Xin lỗi thì được, nhưng thư xin lỗi thì không được." Bà cụ Kỷ bác bỏ chuyện thư xin lỗi.
Nếu như có thư xin lỗi, sau này không phải nhà bọn họ sẽ bị gây khó dễ à?
"Không viết thư xin lỗi cũng được, vậy thì bây giờ nhất định phải lấy tiền mặt đưa cho Vi Vi. Nếu không, qua hôm nay ai biết các người có nhận nợ hay không? Bây giờ các người bị chặn ở đây, ra khỏi cửa nhà chúng tôi, vậy thì không còn là các người nữa rồi."
Tề Nghênh Nghênh cảm thấy chuyện này nhất định phải lập tức quyết định.
Chỉ cần cầm được tiền, suy nghĩ của Hạ Vi cũng sẽ hoàn toàn biến mất.
Nếu không mấy ngày nữa, ai biết Hạ Vi sẽ đột nhiên muốn ở chung với Kỷ Phong hay không?
Bà ta thật sự sợ hãi.
Bà cụ Kỷ nhìn Kỷ Phong, lại nhìn Hạ Tuệ Tuệ.
Nhìn thoáng qua Hạ Hữu Đức: "Cậu là cha của Tuệ Tuệ, cậu đi theo tôi đi xoay sở tiền đi, chuyện hôm nay nhất định phải xử lý cho rõ ràng ngay lập tức, nhà chúng tôi cũng không muốn sau này sẽ bị dùng chuyện này gây khó dễ."
"Anh cả em..." Hạ Hữu Đức nhìn về phía Hạ Chí Phi.
Hạ Chí Phi không nhìn ông ta: "Chú đi xoay sở tiền đi, chuyện này liên quan đến con gái tôi, chú có nói dễ nghe đi nữa thì cũng phải nghe theo Hạ Vi."
Xem dáng vẻ là hoàn toàn không có gì có thể thương lượng được, Hạ Hữu Đức chỉ có thể trừng mắt liếc con gái, sau đó đi ra ngoài.
"Vi Vi, chúng ta đi ngồi nghỉ một lát." Tề Nghênh Nghênh thương con gái, định dẫn con gái đi ngồi nghỉ. Để Hạ Vi ở đây nhìn thấy Kỷ Phong và Hạ Tuệ Tuệ, chỉ có thể khiến cho Hạ Vi càng đau lòng hơn.
"Con không đi." Hạ Vi ở đây nhìn hai người bọn họ.
Cảm xúc không cam lòng làm thế nào cũng không đè nén xuống được, cô ta nhìn Kỷ Phong, nghẹn ngào mấy lần, mới thành công nói ra được: "Kỷ Phong... em đối xử với anh tốt như vậy, em còn thiếu mỗi dâng cái mạng này cho anh.
Rốt cuộc Hạ Tuệ Tuệ có cái gì tốt chứ?
Còn có mày! Mày ăn uống ở nhà tao, nhiều năm như vậy, mày có còn chút lương tâm nào hay không?
Mày biết rất rõ rằng tao yêu Kỷ Phong, mày!"
"Vi Vi, tôi biết chị yêu Kỷ Phong, tôi cũng muốn nhường Kỷ Phong cho chị. Nhưng tôi không làm được, tình yêu sao có thể chứ? Chị muốn oán trách tôi vậy thì cứ oán trách đi.
Dù sao tôi đã vì anh ấy mà thành ra như này rồi.
Về sau bác cả và cha tôi cũng sẽ không để ý đến nữa.
Bây giờ ngoại trừ Kỷ Phong, tôi chẳng còn gì nữa."
Hạ Tuệ Tuệ vừa khóc vừa cầu xin Hạ Vi, người vẫn ở trong n.g.ự.c Kỷ Phong. Dáng vẻ này, khiến cho ý muốn bảo vệ của Kỷ Phong tăng cao.
Lúc nhìn lại Hạ Vi, Kỷ Phong chỉ cảm thấy cực kỳ buồn nôn.
"Cô không cần hỏi này hỏi kia nữa, cũng không cần chỉ trích chúng tôi. Tôi sai tôi nhận, Tuệ Tuệ là vô tội. Cô đòi tiền, tôi cũng đã đồng ý cho cô. Hạ Vi, chuyện lần này coi như tôi xui xẻo. Sau khi cô nhận tiền, tôi xin lỗi, thì không còn nợ cô nữa. Về sau chúng ta cũng đừng liên quan gì đến nhau nữa, mọi người đường ai nấy đi."
Lời của Kỷ Phong khiến cho Hạ Vi cảm thấy giống như bị đ.â.m vài nhát dao, càng khóc dữ dội hơn.
"Hạ Vi, em nói chuyện với loại người này làm gì? Anh thấy bọn họ ngay từ đầu chính là chạy tới kiếm lợi lộc từ chỗ em rồi lại có suy nghĩ đá em đi. Nếu không thì sao trước đó cứ giục em kết hôn? Không phải là vì để ly hôn sớm một chút hay sao? Bây giờ phát hiện ra anh thấy là việc tốt đó."
Sau khi Hạ Minh nhận được ánh mắt của Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hoà, lập tức nói hết những chuyện trước đó anh cả chị dâu đã phân tích cho anh ta nghe.
Vốn dĩ Hạ Chí Phi đã ngồi xuống uống nước rồi, nghe những lời này, lại càng thêm tức giận.
"Hạ Minh, con nghe được từ đâu?" Hạ Chí Phi hỏi con trai mình, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Kỷ Phong và Hạ Tuệ Tuệ.
Hạ Tuệ Tuệ cúi đầu, ông ta nhìn không ra. Nhưng Kỷ Phong... Ánh mắt anh ta né tránh, rõ ràng chính là chột dạ.
Hai người này, làm sao mà thủ đoạn độc ác nào cũng nghĩ ra được?
Hạ Chí Phi chỉ vào Hạ Tuệ Tuệ, lạnh lùng nói: "Cháu, về sau không cho phép đến nhà chúng ta nữa, năm hết tết đến cũng không cho cháu tới."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");