Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Nhưng công việc là nhà tôi tìm.” Hạ Hữu Đức không vui, ít nhất cũng phải chia một nửa chứ?
“Nhà chúng tôi cưới vợ cơ mà, không phải ông muốn con gái kết hôn rồi mà vẫn phải chu cấp cho nhà mẹ đẻ đó chứ?” Bà Kỷ kinh ngạc hỏi lại ông ta.
“Cha, chuyện này con đồng ý.” Hạ Tuệ Tuệ nhìn sắc mặt cha cô ta, không nghĩ ngợi đã đồng ý ngay. Nếu cái gì cũng giao cho cha thì đời này của cô ta xem như bị hủy. Ông ta thật sự không để cô ta vào mắt!
“Mày nói cái gì?” Hạ Hữu Đức lập tức nổi nóng.
Hạ Tuệ Tuệ lạnh mặt: “Là con kết hôn chứ không phải cha. Nếu cha không đồng ý thì con không lấy nữa. Chết sống gì tùy cha, cha cũng đừng trông chờ con mang lại lợi ích gì cho cái nhà này.” Thái độ cô ta rất cương quyết, hoàn toàn không để cho Hạ Hữu Đức làm chủ như trước kia.
Bà Kỷ thấy sự thay đổi của Hạ Tuệ Tuệ thì nhếch môi cười, quả nhiên cách làm này có hiệu quả.
Hạ Tuệ Tuệ quá nghe lời người nhà, phải để cho cô ta thấy được gia đình cô ta chẳng có lấy một ai quan tâm tới cô ta, chỉ khi nào Hạ Tuệ Tuệ c.h.ế.t tâm thì mới toàn tâm toàn ý sống cùng Kỷ Phong, bằng không Kỷ Phong cưới cô ta về nhà sẽ chẳng khác gì cưới một mầm họa.
Hạ Hữu Đức không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, con gái đột nhiên gây phiền phức cho ông ta, ông ta giận đến mức tay chân ngứa ngáy. Bình thường ông ta gần như không đánh con gái, dù sao Tuệ Tuệ vẫn luôn rất nghe lời, nhưng bây giờ ông ta thật muốn đánh nó một trận cho nó tỉnh táo lại. Nó có biết bản thân vừa nói gì không? Kiếm được tiền thì đưa cho nhà chồng nhưng lại muốn nhà mẹ đẻ chống lưng sao? Nó mơ mộng cái gì vậy?
“Tuệ Tuệ, mẹ con còn bệnh, trong nhà nhiều chỗ cần dùng tiền, tốt xấu gì thì mấy năm đầu cũng đưa tiền lương về nhà đi, chờ sau này nhà ta khá lên thì lại đưa cho nhà chồng con. Cha mẹ cũng không phải người hà khắc, chỉ là không còn cách nào nữa.” Hạ Hữu Đức nghẹn một hơi nhưng vẫn cố gắng khuyên bảo con gái. Chuyện sau này à? Vậy để sau này tính. Đến lúc đó ông ta sẽ lại nghĩ cách khiến Tuệ Tuệ đem tiền về nhà. Cũng không phải người cha như ông ta vô tình, ai bảo sau này Tiểu Thiên cần dùng nhiều tiền cơ chứ? Tiểu Thiên tốt thì Tuệ Tuệ cũng có thể tốt.
“Tôi chưa từng thấy con gái nhà nào kết hôn rồi còn phải đưa tiền về nhà mẹ đẻ đấy. Trước kia từng nghe nói qua nhưng đó đều là những nhà hà khắc với con gái, chỉ hận con gái nhà mình không c.h.ế.t đi cho xong. Hữu Đức, ông đang gả con gái mà, hay là... làm cha mẹ không phải chỉ mong con cái được hưởng ngày lành sao? Hạnh phúc sau này của Tuệ Tuệ mới là quan trọng nhất, có đúng hay không? Cũng không thể vì tiền mà làm lơ hạnh phúc của hai đứa nhỏ.” Bà Kỷ đào sẵn một cái hố, chỉ chờ Hạ Hữu Đức nhảy vào.
Hạ Hữu Đức cũng tức đến hồ đồ, sao bà già này lại phiền phức như vậy? Còn Tuệ Tuệ nữa, nếu không phải nó đột nhiên làm loạn thì bây giờ ông ta đâu có bị bà Kỷ bắt chẹt, đều là đứa con gái bại gia này sai.
“Cha, chuyện này con đã quyết, cha không cần khuyên con. Sau này con và Kỷ Phong kết hôn, tốt xấu cũng phải có tiền sinh hoạt chứ. Tương lai còn có con cái, nếu gửi hết tiền về nhà thì chẳng phải là để một mình Kỷ Phong nuôi cả gia đình sao? Như vậy làm sao mà sống được? Đâu thể dựa vào người nhà cả đời? Nhà người ta còn chưa ra riêng đâu?”
Hạ Tuệ Tuệ vô cùng kiên quyết, từ đầu cô ta đồng ý là vì nghĩ cha sẽ tính toán cho cô ta, ai biết ngay cả tiền công của cô ta cha cũng muốn? Tham lam như thế là không được.
“Như vậy là đúng rồi, đứa nhỏ Tuệ Tuệ này, bà vừa nhìn đã thích.” Bà Kỷ cũng thay đổi sắc mặt, ôn hòa như biến thành một người khác.
Hạ Hữu Đức vẫn không cam lòng, Hạ Thiên cũng đã nhìn ra, đây rõ ràng là đào hố cho bọn họ nhảy vào.
“Cha, bà Kỷ nói đúng, Tuệ Tuệ kết hôn rồi, hạnh phúc của nó là quan trọng nhất. Tiền này nhà ta không thể lấy, bằng không truyền ra ngoài thì nhà ta còn mặt mũi nào?” Hạ Thiên lại khuyên bảo.
Hạ Hữu Đức thật hoài nghi có phải đầu óc con trai mình bị vô nước hay không, ông ta nỗ lực tranh thủ như vậy là vì ai? Không phải đều vì Hạ Thiên sao?
“Được rồi, nghe mấy người.” Hạ Hữu Đức đen mặt đồng ý, con trai thông minh hơn ông ta, nó làm như vậy hẳn là có nguyên nhân.
“Cảm ơn cha, cảm ơn anh...” Hạ Tuệ Tuệ cũng thở phào, cô ta cũng sợ cha sẽ bất chấp tất cả.
Bà Kỷ mỉm cười nói: “Vậy là được rồi, còn chuyện này nữa, sau này Tuệ Tuệ sin con, vợ Hữu Đức đến nuôi con bé ở cữ đi. Thân thể mẹ Kỷ Phong không tốt, không thể làm những chuyện này. Tôi cũng đã từng tuổi này, cũng không thể để tôi làm đúng không? Tuy nhà tôi chưa ra riêng nhưng phòng ở trong nhà cũng đã phân chia rõ ràng, cũng không thể nhờ người khác được.”
“Gì? Sao mà được? Trong nhà còn một đống chuyện, hơn nữa thân thể vợ tôi cũng không tốt.” Hạ Hữu Đức càng muốn cự tuyệt.
Bà già này thật quá đáng, nếu đồng ý thì có phải sau khi Tuệ Tuệ kết hôn, đồ dùng dùng lúc ở cữ đều do nhà ông ta bỏ tiền ra mua không?
“Cha, không phải sức khỏe của mẹ vẫn tốt sao? Chúng ta nói bà ấy bị bệnh không phải bởi vì...” Hạ Tuệ Tuệ vừa định chọc thủng chuyện này nhưng lại bị Hạ Hữu Đức trừng mắt nhìn, Hạ Tuệ Tuệ lập tức câm miệng, trong lòng cũng thấy oan ức. Cô ta trả giá vì cái nhà này nhiều như vậy, bây giờ người trong nhà đối xử với cô ta như vậy sao? Nếu không phải bà nội của Kỷ Phong nhắc tới những chuyện này thì cô ta cũng không biết người nhà mình lại như vậy. Đứa con gái như cô ta không có chút trọng lượng nào trong lòng bọn họ sao.
“Chuyện ở cữ cứ chờ đến lúc Tuệ Tuệ có con rồi nói sau. Bà Kỷ, hẳn là bà không còn yêu cầu gì khác đúng không? Nếu không còn thì chuyện này cứ quyết như vậy. Thừa dịp ngày mai nghỉ, bà đưa lễ hỏi đến đây, tôi để hai đứa nó đi làm giấy đăng ký kết hôn, tránh để xảy ra chuyện gì khác.”
Hạ Hữu Đức không muốn có xảy ra thêm chuyện phiền phức gì, hiện tại Tuệ Tuệ đã ngủ với Kỷ Phong rồi, không gả cho cậu ta, chẳng lẽ lại chờ nhà anh cả đổi ý, đi kiện bọn họ sao?
Bà Kỷ cũng có cùng suy nghĩ với Hạ Hữu Đức, sở dĩ tối nay bà ta tới đây chính là muốn sáng ngày mai hai đứa nhỏ mau chóng đi làm giấy đăng ký kết hôn.
“Được, quyết định như vậy đi. Sáng mai tôi bảo cha mẹ Kỷ Phong sang đây, sau khi đưa tiền cho nhà mấy người thì để vợ chồng nó đi cùng hai đứa nhỏ. Nhà mấy người cũng chuẩn bị sẵn chăn đệm đi, chúng tôi ở đại viện phát một ít kẹo cưới là xong.”
Bà Kỷ thấy Hạ Tuệ Tuệ đã sinh ra không ít bất mãn với nhà mẹ đẻ thì cũng không yêu cầu thêm gì nữa. Chờ cô ta gả cho Kỷ Phong rồi lại tính tiếp.
Kỷ Phong thấy bà nội đã đồng ý thì vui tới mức muốn nhảy lên: “Thật tốt quá, Tuệ Tuệ, em yên tâm, đời này anh chắc chắn sẽ đối xử tốt với em.”
Hạ Tuệ Tuệ mỉm cười, hai má đỏ bừng, thẹn thùng nhìn anh ta: “Biết rồi, ngày mai đừng quên tới đón em. Đúng rồi, mấy thứ cha em yêu cầu, anh cũng đừng quên đó.”
“Yên tâm đi.” Kỷ Phong vui vẻ không thôi.
“Vậy chúng tôi về trước, ngày mai gặp lại.” Bà Kỷ liếc nhìn cả nhà này, trong lòng càng thêm khinh thường.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");