Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Cha, con và ông nội cũng phải đi về rồi, cha tiễn bọn con được không?” Hạ Thiên nhìn cha sắp sửa trút giận lên người em gái, đột nhiên mở miệng nói.
Hạ Hữu Đức nghe thế sửng sốt, sau đó lập tức đồng ý ngay: “Được rồi, cha tiễn hai người.”
Chờ mọi người đều đi ra ngoài rồi, Hạ Tuệ Tuệ cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy cha trông giống như chuẩn bị đánh cô ta vậy.
Đi ra ngoài, Hạ Hữu Đức bực bội nhìn thoáng qua con trai hỏi: “Tiểu Thiên, hôm nay con bị làm sao thế? Sao vẫn luôn nói đỡ cho bọn họ?”
“Cha, chúng ta đừng để ý đến chút ích lợi ở hiện tại nữa, bà cụ Kỷ kia rõ ràng là muốn châm ngòi mối quan hệ trong nhà chúng ta. Nếu để Tuệ Tuệ mang theo oán khí mà gả chồng, sau này có còn sẽ giúp chúng ta sao? Hiện tại cứ làm cho Tuệ Tuệ thuận lợi gả qua đó đi, chuyện khác chờ về sau lại tính tiếp. Còn chuyện tiền bạc này, sau này Tuệ Tuệ sẽ chủ động giúp đỡ cho nhà mẹ đẻ thôi.”
Hạ Thiên cũng không hề lo lắng đến chuyện Hạ Tuệ Tuệ sẽ qua cầu rút ván.
Rốt cuộc thì cô ta gả cho Kỷ Phong cũng chỉ tính là mới đi được đến giữa con sông, không thể lui được, lại không thể đi đến.
Kỷ Phong là loại người nào, trong lòng tất cả mọi người đều biết rất rõ.
Ngoài miệng anh ta nói thích Hạ Tuệ Tuệ, nhưng trên thực tế cũng chỉ vậy mà thôi.
Ngày hôm qua có thể là Vi Vi, hôm nay có thể là Tuệ Tuệ, ngày mai còn có thể đổi thành người khác.
Hơn nữa anh ta còn rất vô dụng, tính cách lại chẳng ra gì, kết hôn với anh ta cũng coi như là xui xẻo.
Nếu không phải Kỷ Phong có kỹ thuật đầu thai tốt, anh ta thậm chí nghi ngờ không biết kiếp này Kỷ Phong có cưới được vợ hay không.
Gả cho loại người như thế, Hạ Tuệ Tuệ còn dám không trợ cấp cho nhà mẹ đẻ sao?
Nếu không giúp đỡ nhà mẹ đẻ, sau này ai đứng ra chống lưng cho cô ta?
Hạ Hữu Đức thấy con trai như đã có kế hoạch sẵn rồi, cũng dẹp suy nghĩ của mình sang một bên.
“Được rồi, cha nghe lời con, con gọi cha ra đây là có chuyện gì khác sao?” Hạ Hữu Đức khó hiểu hỏi anh ta.
“Lúc nãy con thấy cha giận quá, sợ cha đánh Tuệ Tuệ.”
Hạ Thiên nhìn thấy hiện tại cha đã hết giận, cũng yên tâm.
“Con thật là… Cha sẽ không đánh nó, dù sao nó cũng là người một nhà với chúng ta. Con và ông nội mau đi về đi, hôm nay cũng muộn lắm rồi.” Hạ Hữu Đức tiễn con trai đi về, xoay người quay về nhà.
Hạ Toàn phát hiện cháu nội càng ngày càng hiểu chuyện hơn.
Nếu không phải vì thằng con hoang nhà thằng cả, không biết hiện tại thằng bé này sẽ có tương lai xán lạn đến mức nào.
“Cũng không biết mấy người bác cả đã về nhà chưa nữa.” Hạ Thiên thở dài, nghĩ đến cái tên dân quê kia lại đang theo một người thầy cực kỳ tài giỏi để học đông y, hơn nữa sau này có khả năng còn sẽ có càng nhiều ích lợi hơn.
Mà anh ta thì chẳng học được cái gì, anh ta lại càng thêm khó chịu.
Trong lòng giống như bị kim đâm.
“Chắc chắn là về rồi, cái thằng anh cả kia của cháu, ông thấy nó cũng chẳng phải thứ thông minh gì. Nói không chừng là nó dùng cách gì đó để lừa gạt chủ nhiệm Chu, hôm nay bắt đầu chính thức học tập sẽ lòi ra vấn đề ngay. Cho dù không có vấn đề thì mới đi học ngày đầu tiên, nó có thể học được cái thứ gì chứ?”
Hạ Toàn vốn dĩ đã không có cảm tình gì với thằng cháu Vương Thanh Hòa đột nhiên từ đâu chui ra này. Hiện tại lại có thể nói là cực kỳ chán ghét, dù sao thì nếu như không có Vương Thanh Hòa, người có thể đi bái sư chính là Hạ Thiên.
Hạ Thiên nghe ông nội nói xong, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Đúng vậy, phải vậy mới đúng.
Bên này hai người bọn họ đang quay về nhà họ Hạ.
Bên kia, Hạ Chí Phi đang ở trong nhà của ông cụ Chu Giải Thư, ông ta ngồi ở bên cạnh uống trà, kế bên ông ta là Dư Thành đến đây lấy thuốc.
Hạ Chí Phi đã ngồi ở đây rất lâu rồi, ông ta vốn dĩ còn cho rằng ngày đầu tiên đi học sẽ không học quá lâu, không ngờ rằng ngôi lâu như thế này rồi mà còn chưa thể về nhà.
Nhìn sang phía con trai, hình như anh đang đọc nhanh như gió mà xem lướt qua mấy cuốn sách, anh nhớ được thật à?
Nếu như nhớ không kỹ thì ông Chu Giải Thư cũng sẽ không hài lòng.
Nhìn ánh mắt của ông cụ mà xem, cứ như là đang nhìn thấy báu vật gì đó vậy.
Chu Giải Thư đã từng nghe nói đến thiên tài, cũng gặp qua rồi, nhưng mà người lợi hại, thậm chí đến cả suy nghĩ cũng khiến ông ấy vô cùng hài lòng như Vương Thanh Hòa thế này thì đúng là lần đầu tiên gặp được.
Ông ấy phải thu nhận một học trò tốt như thế này mới đúng.
“Hôm nay học đến đây thôi, chờ con học hiểu hết những cuốn sách này rồi, thầy lại dạy con kiến thức khác.”
Chu Giải Thư vừa nói vừa cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, trời đã tối thế này rồi.
Ông ấy còn muốn dạy đứa nhỏ này thêm một ít tri thức nữa.
“Cảm ơn thầy.” Hôm nay Vương Thanh Hòa đã hỏi hết những vấn đề mà anh cảm thấy không hiểu hoặc thắc mắc, hơn nữa tất cả vấn đề đều được giải thích rõ ràng. Thậm chí thầy còn dạy cho anh phải làm cách nào để học tập môn học này với hiệu suất cao nhất.
“Con đã gọi thầy là thầy rồi, còn cảm ơn làm gì?” Chu Giải Thư vô cùng vui vẻ.
Thấy học trò chuẩn bị đi về, lập tức hỏi anh: “Thanh Hòa, con có muốn đi học không?”
Vương Thanh Hòa hơi khựng lại một chút: “Đi học? Con…”
“Không giống với lần trước thầy nói, thầy sẽ dạy con ở nhà trước, chờ đến khi có cơ hội rồi, con lại đi thi lấy bằng cấp. Kiến thức mà con học tập được sẽ không lừa dối con.”
Chu Giải Thư kiên nhẫn khuyên nhủ học trò, cậu học trò trẻ tuổi này đã chịu quá nhiều cực khổ, có lẽ chưa chắc sẽ đồng ý lãng phí thời gian vào việc đi học những cuốn sách không có ích lợi kia.
Nhất là ở độ tuổi của anh, chỉ cần không so sánh với bộ xương già như ông ấy thì cũng coi như không còn trẻ trung gì nữa rồi.
Thậm chí anh còn có hai đứa con.
Tuổi của anh, đã có chủ kiến riêng, rất khó có thể khuyên nhủ.
“Con muốn học, nếu thầy đồng ý dạy con, con nhất định sẽ học tập thật chăm chỉ.” Vương Thanh Hòa đồng ý ngay lập tức, anh muốn bắt lấy hết toàn bộ những cơ hội có thể làm bản thân trở nên ưu tú hơn.
Chỉ khi anh càng trở nên ưu tú thì anh mới có thể bảo vệ được cho Tú Tú.
Anh muốn cả đời này Tú Tú cũng không cần phải hâm mộ người khác, cả đời này đều không cần phải vất vả ngược xuôi.
Anh muốn làm cho con của anh và Tú Tú trở nên càng ưu tú hơn, muốn trở thành tấm gương của hai đứa nhỏ.
“Được rồi, tốt lắm, vậy sau này con lại phải chăm chỉ hơn mới được. Thầy sẽ nghiêm khắc hơn hiện tại rất nhiều, hôm nay là ngày đầu tiên đi học, con đi về sớm một chút đi.”
Chu Giải Thư lại càng vui vẻ hơn nữa.
Bên kia, Hạ Chí Phi vừa nghe nói bọn họ có thể đi về thì lập tức đứng dậy.
Chu Giải Thư nhìn thấy ông ta, khẽ nhíu mày lại, gần như không có ai phát hiện ra: “Tiểu Hạ, mấy thứ cậu đưa đến quá đắt đỏ, tôi không thể nhận lấy. Nhưng mà cậu đưa mấy cái này cho Thanh Hòa thì lại cực kỳ thích hợp. Sau này khi thằng bé đi học, cũng có thể sử dụng đến.”
Nhân sâm này quá đắt giá, nếu ông ấy nhận lấy, cứ giống như là vì thứ này nên mới nhận người học trò này.
Tuyệt đối không được.
Nhưng mà nếu bảo Hạ Chí Phi cầm thứ tốt này về thì cũng chỉ bỏ dưới đáy hòm cất giữ. Không bằng đưa cho Vương Thanh Hòa, để anh để dành sau này sử dụng.
Bởi vì thu người học trò này, cho nên dạo gần đây ông ấy cũng đi hỏi thăm một vài chuyện về nhà họ Hạ.
Nhà bọn họ có thể cho Vương Thanh Hòa bao nhiêu thứ tốt chứ?
Nhìn thấy mấy thứ này, ông ấy đương nhiên là phải giữ lại giúp Vương Thanh Hòa rồi.
Hạ Chí Phi nghe Chu Giải Thư nói như thế, sao có thể nói không được chứ?
“Đều nghe theo ý ông.” Xem ra ông ta tặng quà có hơi lố tay rồi, sau này ông ta phải lựa chọn món quà tặng khác mới được.
Nhưng mà cây nhân sâm này… Vương Thanh Hòa còn trẻ như thế, chắc là cũng không cần dùng đến nhân sâm nhỉ?
“Thằng bé này thông minh hơn những gì cậu tưởng tượng rất nhiều, nếu tôi có thể nhận thằng bé làm học trò sớm hơn thì tốt biết bao.” Chu Giải Thư lại cố gắng hết sức mà khen ngợi học trò của mình.
Phải đ.â.m thọc thêm vào chuyện nhà bọn họ làm thất lạc anh mới được, thằng bé này tốt như thế, tại sao lại không biết trông chừng cho cẩn thận mà lại bị lạc mất chứ?
Hạ Chí Phi nghe xong trong lòng cũng vô cùng vui vẻ.
Ông ta dẫn theo Vương Thanh Hòa đi ra ngoài, nghĩ đến câu nói lúc nãy của Chu Giải Thư, cũng cảm thấy áy náy muốn chết.
Ông ta lại càng bất mãn khó chịu về Hạ Hữu Đức hơn nữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");