Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Để cháu đi mở cửa.” Hạ Minh gần cửa nhất, nhìn thấy bà Ngụy định đứng lên đi mở cửa, trực tiếp đứng lên chạy ra ngoài.
“Cái thằng bé này, chăm chỉ thật đó.” Bà Ngụy càng ngày càng có ấn tượng tốt về Hạ Minh hơn.
Theo ý bà, trong số mấy người nhà họ Hạ, cũng chỉ có thằng bé Hạ Minh này là thật lòng chủ động muốn làm thân với con rể mình, mỗi ngày đều chạy sang đây.
Không giống như những người khác, từ sau khi con rể đến tỉnh thành đến bây giờ, ngoại trừ ngày chuyển nhà ra thì bà chưa bao giờ nhìn thấy những người đó nữa.
Chăm chỉ?
Hạ Minh mới vừa đi đến cửa nghe thế lảo đảo, cậu ta và hai chữ chăm chỉ có dính líu với nhau từ lúc nào thế?
Nếu không phải dạo gần đây giờ giấc ăn cơm trong nhà trở nên bất thường, cậu còn chưa chính thức đi làm và thím Ngụy nấu đồ ăn quá ngon, cậu ta cũng sẽ không chạy đến nơi này lấy lòng nịnh nọt mỗi ngày như thế.
Hạ Minh vừa lầm bầm trong bụng vừa chạy ra mở cửa.
Bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa lần nữa.
“Nghe được rồi, đừng gõ cửa nữa.” Hạ Minh vội vội vàng vàng mở cửa ra, đang định hỏi xem ai đến, nhìn thấy mấy người đang đứng ngoài cửa, cậu ta sợ đến mức quên nói chuyện.
Bốn người đứng ngoài cửa cũng giống như Hạ Minh, lúc bọn họ nhìn thấy Hạ Minh cũng vô cùng khiếp sợ.
“Tiểu Minh, sao cháu lại ở đây? Mẹ cháu cũng đến đây à?”
Quách Xuân Hoa đứng ngoài cửa nhìn thấy cháu ngoại, lập tức hỏi một đống vấn đề.
Trong lòng bà ta cũng hi vọng con gái đang có ở chỗ này, ngày hôm qua vì chuyện cháu ngoại cả mà ông cụ đã giận cả ngày rồi, sáng sớm hôm nay thức dậy còn tiếp tục trách mắng Tề Nghênh Nghênh.
Nói Tề Nghênh Nghênh như thế này, nói không chừng không thể làm người thân với nhau mà còn sẽ trở thành kẻ thù.
Còn nói bà ta đã xen lẫn lợi ích vào trong tình thân, không hề giống người một nhà chút nào.
Ông ấy lải nhải nói một đống, nếu như Tề Nghênh Nghênh ở nơi này, nói không chừng ông ấy còn có thể bớt giận một chút.
“Cháu đến nhà anh cả ăn sáng, mẹ cháu không biết đi làm chuyện gì rồi, không đến đây. Bà ngoại tìm mẹ cháu sao? Hay là đến thăm anh của cháu?” Hạ Minh khó hiểu, sao bà ngoại lại chạy đến nhà anh cả tìm mẹ cậu ta chứ?
“Ông bà đến thăm anh cả của con, tư sau khi anh cả của con được đón về, ông và bà ngoại cháu, cả gia đình cậu của cháu nữa, đều chưa từng gặp được thằng bé.” Tề Thế Trung trả lời, không cho bạn già nói chuyện nữa.
Trong lòng bà ta luôn nghĩ đến chuyện làm thế nào để nói đỡ cho con gái, nếu để bà ta nói chuyện tiếp, nói không chừng mục đích đến thăm ngày hôm nay của bọn họ đều sẽ bị hủy hoại.
“Mời mọi người vào nhà.” Hạ Minh vội vàng mới bọn họ đi vào nhà.
Cậu ta đóng cửa lại, la to với trong phòng: “Anh cả, ông ngoại bà ngoại và cậu mợ đến thăm anh chị nè.”
Anh cả của cậu ta cũng là người khó chiều, với lại hình như chẳng thèm để ý đến chuyện gì, ngoại trừ vợ của anh!
Cậu ta vẫn nên lên tiếng bảo trước, để bọn họ còn có thời gian để phản ứng.
Để tránh cho ông ngoại bà ngoại đi vào phòng lại gặp được cái mặt lạnh tanh của anh cả.
Vậy thì có chuyện lớn rồi.
Trong nhà, Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa cũng rất kinh ngạc.
Trong trí nhớ kiếp trước, cô cũng không hiểu biết quá nhiều về người nhà họ Hạ.
Dù sao thì kiếp trước Vương Thanh Hòa cũng không có liên quan gì đến bọn họ, mà cô cũng chỉ có thể nhìn thấy những việc xung quanh Vương Thanh Hòa.
Còn chuyện nhà họ Vương, bọn họ ước gì đừng có ai biết được mấy chuyện nhỏ nhặt không quan trọng này, đương nhiên cũng sẽ không nói quá nhiều.
Bọn họ đến đây cũng quá đột ngột.
Bạch Tú Tú cũng không đoán được tình hình hiện tại như thế nào.
Cô nhìn về phía chồng, Vương Thanh Hòa cũng rất khó hiểu.
“Chuyện này, sao hai ông bà cụ lại đến thăm hai đứa vậy? Lẽ ra phải để hai đứa đi thăm ông bà mới đúng.” Bà Ngụy cũng sợ ngu người, mẹ con rể đang làm cái gì thế? Tại sao lại không chịu báo trước cho Vương Thanh Hòa.
Ít nhất cũng phải để hai đứa nhỏ đi thăm hai ông bà cụ, cũng tốt hơn để người ta chủ động đến nhà mình nhiều.
Bà sốt ruột muốn chết, Hạ Minh đã sắp dẫn bọn họ đi vào rồi.
Thấy bọn họ hình như còn chưa ăn sáng xong, Quách Xuân Hoa tức giận trừng mắt nhìn chồng mình, bà ta đã nói là đừng đi sớm như thế rồi, đi sớm quá có lẽ người ta đang ăn sáng nữa.
Như vậy sẽ xấu hổ biết bao nhiêu?
“Anh cả, chị cả, thím Ngụy, đây là ông ngoại, đây là bà ngoại, đây là cậu mợ.” Hạ Minh đi vào phòng, lập tức giới thiệu bọn họ cho mấy người trong phòng.
Để tránh cho mọi người sẽ xấu hổ.
“Ông ngoại, đây là anh cả và chị cả, đây là mẹ của chị cả, thím Ngụy.”
Hạ Minh giới thiệu cho đôi bên.
Đây là lần đầu tiên Vương Thanh Hòa gặp được ông ngoại và bà ngoài, nếu nói anh có suy nghĩ cảm tính gì đó thì cũng không có khả năng.
Anh cứ lẳng lặng nhìn bọn họ một lúc lâu, khách sáo nói với bọn họ: “Mời các vị ngồi.”
Đây cũng là lần đầu tiên Tề Thế Trung gặp được cháu ngoại, đứa nhỏ này toàn là chọn những ưu điểm của con gái và con rể, vợ của cháu ngoại cũng xinh đẹp, hai đứa nhỏ này nhìn kiểu gì cũng cảm thấy thuận mắt.
Tại sao Tề Nghênh Nghênh lại có mấy suy nghĩ không đúng đắn kia chứ?
Thái độ lạnh nhạt của anh chẳng giống như gặp mặt bà con họ hàng chút nào.
Người nhà họ Tề cùng nhau vào nhà tìm chỗ ngồi xuống, cậu cả Tề bỏ mấy thứ mình mang theo sang một bên, trong lòng cũng bắt đầu lèm bèm.
Ông ấy tạo nghiệt gì thế này, khi còn nhỏ thì phải đánh nhau cho em gái, nấu đồ ăn ngon cho gái. Lớn rồi thì phải đi đánh nhau với em rể cho em gái, còn không được tiếng tốt.
Hiện tại ông ấy đã một đống tuổi, con gái đều lập gia đình hết rồi, cháu nội cũng có luôn rồi!
Vậy mà con phải chạy đến đây thăm con trai của em gái, chịu đựng bầu không khí xấu hổ này.
Sao ông ấy lại được nghỉ thế?
Ông ấy phải đến đơn vị đi làm mới đúng!
Mợ ngồi bên cạnh cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng mà con trai của Tề Nghênh Nghênh thật sự rất đẹp.
Lại còn rất giỏi nữa, từ nhỏ đã lớn lên ở hoàn cảnh như thế mà còn sống khá tốt.
Đúng là có chút tài năng.
“Hôm nay ngài đến đây có chuyện gì sao?” So với lúc mời bọn họ đi vào, thái độ hiện tại của Vương Thanh Hòa đã không có gì để bắt bẻ.
Tề Thế Trung biết trong lòng anh còn giận, cũng không cảm thấy anh làm thế thì có cái gì quá đáng.
Dù sao thì từ sau khi đứa nhỏ này được tìm về đến bây giờ, Tề Nghênh Nghênh và Hạ Chí Phi đều làm không tốt.
Một người thì vì em trai mà đàn áp hết toàn bộ ấm ức của con trai, không thèm truy cứu gì về chuyện năm xưa, cứ coi như từ trước đến nay thằng bé này chưa từng chịu khổ gì vậy.
Một người thì vì ba đứa con khác của mình mà luôn tìm cách tính kế anh.
Thái độ của đứa nhỏ có thể tốt mới là lạ đó!
Nghĩ đến đây Tề Thế Trung cười cười với Vương Thanh Hòa: “Hôm qua ông ngoại mới nghe mẹ cháu nhắc đến chuyện cháu đã về, cho nên ông và bà ngoại, còn có cậu mợ đều muốn đến thăm cháu. Cháu rời xa quê hương, chạy đến nơi trời xa đất lạ này sinh sống, nếu như có chuyện gì khó khăn thì cứ việc nói với cậu và anh họ của cháu. Những lúc rảnh rỗi cũng nhớ đến nhà của ông ngoại chơi.”
Mới biết được sao?
Vương Thanh Hòa nghĩ đến lúc trước khi anh và Bạch Tú Tú mới dọn đến, người nhà họ Hạ đã nói là người nhà họ Tề đang có việc bận, phải chờ có rảnh mới có thể đến thăm bọn họ được.
Cho nên, sự thật là bọn họ không hề nói cho mấy người này biết sao?
“Lúc trước ông chỉ biết là sẽ đón cháu về, nhưng lại không biết là ngày nào. Ngày hôm qua mẹ cháu về nhà, ông đã mắng mẹ cháu rồi, nó hồ đồ, chuyện gì cũng quên được.”
Tề Thế Trung nhìn cháu ngoại, trong lòng cảm thấy thân thiết không nói nên lời.
Tuy rằng ông ấy không ở bên cạnh anh từ nhỏ đến lớn, nhưng mà tình thân m.á.u mur là không thể nào cắt đứt được.
Vương Thanh Hòa cũng không biết mấy người ở đối diện đến đây để làm gì, mỗi người nhà họ Hạ đều có mục đích, vậy người nhà họ Tề thì sao?
Thấy Vương Thanh Hòa không nói tiếng nào, Tề Thế Trung cũng không giận.
Ông ấy chỉ thầm mắng con gái thêm một trận, xem ra bà ta đã làm cho đứa nhỏ này tổn thương quá sâu sắc.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");