Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cô ta cũng không quen biết ai trong huyện, cũng chỉ có mình Hồ Thiên mới có thể giúp cô ta loại chuyện này.
Nhưng mà...
Cả gia đình bọn họ đã gây thù chuốc oán với Hồ Thiên rồi, bọn họ nẫng tay trên của Hồ Thiên mấy quầy hàng này, hiện tại xảy ra chuyện, nghĩ kiểu gì thì Hồ Thiên cũng sẽ không giúp đỡ bọn họ.
“Vợ à, em đừng im lặng như thế, em mau nghĩ cách đi chứ. Nếu như cha khai ra cả gia đình chúng ta, vậy... Vậy chẳng phải là chúng ta sẽ đi tù mọt gông sao?”
Vương Thanh Kỳ chỉ cần nghĩ đến mình có khả năng phải đi cải tạo trong khoảng thời gian đẹp nhất đời, trong lòng anh ta lập tức tràn đầy tuyệt vọng.
Sao anh ta lại xui xẻo như thế chứ?
Từ sau khi cưới vợ đến bây giờ, anh ta chưa được sống yên ổn ngày nào. Kiều Kiều không quậy chuyện này thì cũng kiếm chuyện khác, làm cho cả gia đình chưa được sống yên ngày nào. Chuyện làm ăn buôn bán ở chợ đen cũng là vì cô ta!
Là bởi vì cô ta cứ nhất định phải đi giành lấy, vào chợ đen buôn bán.
Cô ta cũng không chịu suy nghĩ xem, trong nhà chẳng có ai có tài năng, sao lại dám đi nhận lấy công việc phỏng tay này chứ?
Bây giờ thì hay rồi, cha cũng xảy ra chuyện luôn.
Vương Thanh Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy u oán, anh ta mở miệng định nói cái gì đó.
Chu Kiều Kiều đã giành trước nói: “Anh la cái gì mà la? Em cũng phải nghĩ cách mới được chứ? Em cảm thấy phương pháp tốt nhất hiện tại chính là đi tìm Hồ Thiên, nhưng mà nếu đi tìm anh ta, nhà chúng ta phải trả cái giá khá đắt. Nói không chừng phải đưa hết toàn bộ công thức món ăn cho anh ta, sau này nhà chúng ta cũng không được bán cái này nữa.”
Chu Kiều Kiều chỉ cần nghĩ đến những việc này đều là lỗi của cha chồng, cô ta lại càng cảm thấy xui xẻo.
Cũng không biết cô ta còn phải xử lý mấy cái chuyện phiền phức rắc rối cho gia đình này bao lâu nữa.
Với lại còn không biết có thể cứu được cha chồng ra không nữa. Nếu không cứu ra được thì... ít nhất cũng phải gặp được ông ta, bảo ông ta đừng khai những người khác trong nhà ra.
Để một mình ông ta nhận hết toàn bộ tội.
Những thành viên khác trong nhà nhiều nhất cũng chỉ sẽ bị liên lụy trở thành người có thành phần không tốt mà thôi.
Ông ta nhất định phải chịu!
Cũng giống như lúc trước ông ta bắt mẹ chồng nhận hết toàn bộ tội vậy.
“Đã đến lúc này rồi, còn để ý cái gì mà giá đắt với giá rẻ nữa, mau giải quyết chuyện này nhanh đi.” Vương lão tứ bất chấp mấy thứ này, mấy người trong nhà chỉ là không nhìn thấy tình cảnh lúc đó cho nên mới còn có thể đứng ở đây thương lượng.
Nếu nhìn thấy thì chắc chắn cũng sẽ giống anh ta thôi!
Trong lòng Vương lão tứ vô cùng bực bội.
Vương Thanh Phú nghe cô ta nói như thế, cũng đã hiểu được một chút.
“Thím năm, thím phải trả giá đắt như thế, sau này nếu thím yêu cầu chúng tôi làm gì, chúng tôi đều sẽ làm theo. Thím cứ yên tâm, sau này cả gia đình đều sẽ nghe theo lời thím.
Chu Kiều Kiều nghe Vương Thanh Phú nói xong lời này, suýt chút nữa đã không khống chế mắng anh ta một trận.
Cái gì gọi là đều nghe theo lời cô ta?
Không phải hiện tại bọn họ cũng đều nghe lời cô ta sao?
Với lại cả gia đình này chẳng có ai có thể làm việc giúp cô ta cả, đều là trói buộc!
Cô ta bắt bọn họ nghe lời mình thì có tác dụng gì chứ?
Cô ta và Vương Thanh Kỳ sắp sửa đến tỉnh thành rồi.
Chu Kiều Kiều cũng không nói ra bất mãn trong lòng mình.
Dù sao hiện tại cho dù thế nào thì cũng phải giũ sạch quan hệ về chuyện này mới được.
Có khả năng cao là sẽ không cứu cha chồng ra được rồi.
Nghĩ đến đây, Chu Kiều Kiều cũng không giấu bọn họ nói: “Lát nữa tôi sẽ đi tìm Hồ Thiên, nhờ anh ấy giúp đỡ. Tôi đoán có lẽ chưa chắc sẽ cứu được cha ra ngoài, dù sao thì cha cũng đã bị bắt tại trận, muốn giải thích cũng giải thích không được. Mọi người phải chuẩn bị tâm lý trước. Để tránh cho đến lúc đó không cứu được cha, mọi người lại còn trách tôi không thể làm cho tốt. Hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là giũ sạch mọi mối quan hệ với chuyện này. Không cứu được cha ra, ít nhất cũng không thể làm cha nói bậy, kéo chúng ta vào trong đó luôn. Tôi chuẩn bị đưa một ít công thức nấu ăn cho Hồ Thiên, nhưng mà các anh cũng phải bồi thường cho tôi một ít, một gia đình ít nhất một trăm đồng. Tôi không cần quá nhiều, các anh chị cũng chưa chắc đã có nhiều hơn. Chuyện này nhà mình ai cũng đều có phần, ai cũng chạy không thoát! Cũng không thể để một mình tôi và Thanh Kỳ chịu thiệt được!”
Chu Kiều Kiều cảm thấy một người một trăm thì cô ta đã thiệt thòi to rồi!
Tuy rằng có rất nhiều công thức đều là do cô ta nằm mơ mà biết được, nhưng đây đều là tiền tài của cô ta.
Nếu không phải cô ta biết mấy người này đã không còn bao nhiêu tiền, nếu cô ta đòi quá nhiều, mấy người này sẽ bất chấp tất cả, không cho cô ta đồng nào.
Cô ta lại không thể mặc kệ chuyện này được.
Cho dù Hồ Thiên có ghê gớm cỡ nào thì cũng không cứu được cha chồng của cô ra, cô chỉ cần gặp mặt cha chồng là được rồi.
Thái độ của Chu Kiều Kiều cũng làm cho Vương Thanh Phú im lặng.
Yêu cầu của vợ thằng năm cũng không quá đáng, chỉ có điều nhiêu đó cũng là bốn tháng tiền lương của anh ta.
“Dù sao chuyện này các anh nhất định phải bồi thường cho tôi, nếu không chúng ta đừng có ai hòng được yên. Anh hai, nhà anh có hai đứa con gái, chị tư lại đang mang thai. Chỉ có tôi và lão ngũ, nếu hai chúng tôi thật sự vào tù thì cũng không có vướng bận gì, nhà các anh chị thì lại khác.”
Chu Kiều Kiều thấy Vương Thanh Phú không nói tiếng nào là biết ngay anh ta đang ấp ủ chuyện xấu xa gì đó nữa.
“Được rồi, tôi đồng ý. Anh hai, anh cũng đừng do dự nữa, anh định đi cải tạo thật à?”
Vương lão tứ thúc giục Vương Thanh Phú mau đồng ý.
Em trai đã đồng ý rồi, Vương Thanh Phú cũng không thể từ chối được nữa.
Anh ta chỉ có thể đồng ý: “Được rồi, vậy chuyện này cứ quyết định thế đi, thím năm, thím mau đi tìm người đi.”
“Hiện tại thì không được, chợ đen xảy ra chuyện lớn như thế, Hồ Thiên chắc chắn cũng đang trốn. Hiện tại tôi không biết anh ấy ở đâu, vẫn cứ chờ đến tối tôi và Thanh Kỳ cùng nhau đến nhà anh ấy tìm anh ấy. Đến nhà anh ấy sẽ an toàn hơn một chút.”
Chu Kiều Kiều nói, trong lòng cũng rất sốt ruột.
Hồ Thiên không thể chủ động đi lại đây tìm cô ta sao? Ít nhiều gì thì anh ta cũng có lợi mà!
“Có ai ở nhà không?” Bên ngoài, Hạ Hữu Đức đi theo cha Hạ Toàn cùng nhau đi đến trước cửa nhà họ Vương, Hạ Hữu Đức gõ cửa, lễ phép chào hỏi với người bên trong.
Trong nhà, cả gia đình vốn dĩ đang rất sốt ruột lập tức ngơ ngác nhìn nhau.
Chu Kiều Kiều nghe được giọng nói này, trong lòng lại vui vẻ.
Nghe rất giống giọng của Hạ Hữu Đức.
“Lát nữa mọi người không được nói chuyện trong nhà cho bọn họ, nếu người nhà họ Hạ biết được thì chắc chắn sẽ không dễ nói chuyện giống như lúc trước nữa.” Chu Kiều Kiều sợ người nhà họ Hạ sẽ bỏ đá xuống giếng. Cô ta dặn dò mấy người trong nhà xong, lập tức đi mở cửa.
Cửa mở ra, Hạ Hữu Đức vừa nhìn thấy Chu Kiều Kiều, trong lòng ông ta lập tức không vui vẻ nổi.
Sao cô ta lại ở nhà chứ?
Một người phụ nữ lại không chịu nấu cơm giặt đồ, chuyện gì cũng thích nhúng tay vào.
Nếu không phải bởi vì cô ta, bọn họ cũng sẽ không bị động như thế này.
“Là mấy người à, sáng sớm hôm nay tôi đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ, còn đang suy nghĩ có phải xảy ra chuyện tốt gì rồi không. Hiện tại vừa thấy, đúng là có chuyện tốt thật rồi. Chú Hạ, có phải ông đã giải quyết xong chuyện của chúng tôi rồi không?”
Chu Kiều Kiều lộ ra vẻ mặt chờ mong nhìn hai người bọn họ.
Hạ Toàn vốn dĩ không muốn nói thẳng, nhưng mà Hạ Hữu Đức đã mở miệng nói trước: “Công việc không dễ tìm, cô đừng thấy chỉ là công việc tạm thời, nhưng mà cũng có không ít người tranh giành nhau cướp làm. Chúng tôi đã đồng ý rồi, cũng không còn cách nào khác. Chờ mấy người đến tỉnh thành rồi, nhất định phải làm việc ngay. Nếu trong vòng ba tháng mà mấy người còn chưa đuổi bọn nó ra tỉnh thành, vậy thì chúng tôi sẽ trở mặt.”
Thái độ lạnh nhạt của Hạ Hữu Đức làm Chu Kiều Kiều cũng nhíu mày lại.
Hai ông già này đúng là phiền phức thật!
Cô ta đến tỉnh thành, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Bạch Tú Tú rồi.
Nếu không phải cô ta muốn đua đòi với Bạch Tú Tú, muốn tốt hơn Bạch Tú Tú thì cuộc sống của cô ta cũng sẽ không như thế này.
Tại sao cô ta lại sống không tốt bằng Bạch Tú Tú chứ?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");