Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mặt Chu Kiều Kiều vô cùng âm trầm, cô ta gả cho Vương Thanh Kỳ cũng khá lâu rồi, cũng hiểu biết rất rõ về đức hạnh của mấy người trong nhà họ Vương. Nếu cô ta không đồng ý chuyện này, vậy thì ông cha chồng già kia thật sự có thể khai ra hết mọi chuyện.
Đến lúc đó mọi kế hoạch của cô ta đều xong đời.
Hiện tại chỉ có thể đồng ý, chờ sau này sẽ nghĩ cách sau.
Ông già kia còn có thể sống được mấy năm chứ?
Chu Kiều Kiều âm thầm tự an ủi mình, cũng không còn tức giận giống như lúc nãy nữa.
Cô ta nhìn thoáng qua ông chồng vô dụng nhà mình: “Chuyện này cứ quyết định thế đi, chiều nay tôi không có khẩu vị, không muốn ăn uống. Thanh Kỳ, anh đi về phòng với em.”
Ánh mắt Chu Kiều Kiều trở nên hung dữ.
Vương Thanh Kỳ biết lần này anh ta chẳng có tác dụng gì, chắc chắn sẽ bị vợ hỏi tội.
Cho nên cũng ngoan ngoãn đi theo.
Vương Thanh Phú nhìn dáng vẻ của hai người, cong khóe môi lên, trong lòng cũng vô cùng đắc ý.
Ai cũng nói vợ thằng năm may mắn, nhưng hiện tại xem ra vận may của anh ta cũng không tệ lắm. Nếu không thì sao lại có thể nhặt được một cái bánh to như thế chứ?
Lúc trước anh ta còn đang lo lắng cái nhà này tan rã phải làm như thế nào, không ngờ cha đã trực tiếp giải quyết vấn đề này cho anh ta rồi.
Thật đúng là cho dù có nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh lại.
“Vợ à, đi nấu cơm đi, bọn họ không ăn, chúng ta và vợ chồng thằng tư còn phải ăn.” Vương Thanh Phú nhìn thoáng qua vợ mình, giục cô ta đi nấu cơm.
Lưu Tiểu Nga do dự một lúc, cuối cùng vẫn nắm lấy tay anh ta nói: “Anh sắp đến tỉnh thành rồi, em và hai đứa con gái có thể đi chung với anh không? Em... Em lo lắng cho anh.”
Vương Thanh Phú vốn dĩ còn đang suy nghĩ tính toán đến chuyện ly hôn, hiện tại nghe cô ta đòi đi đến tỉnh thành cùng, trực tiếp hất văng tay cô ta ra nói: “Em cứ ở đây chờ đi, em tưởng anh đến tỉnh thành là để hưởng phúc à? Anh là vì cái nhà này! Em dẫn theo hai cái của nợ này đi chung với anh, một tháng anh phải tốn bao nhiêu tiền để nuôi ba người chứ? Em cứ ở đây chờ, đừng có nghĩ đến chuyện đi tỉnh thành. Suốt bao năm qua, đến một đứa con trai cũng đẻ không ra. Hai đứa nhỏ nhà Vương Thanh Hòa đều đã biết chạy rồi, em lại chỉ sinh cho anh được hai cái của nợ!”
Vương Thanh Phú không muốn nhịn nữa, mắng cô ta một trận xong, lập tức đi vào nhà.
Lưu Tiểu Nga khóc lóc, cô ta lau nước mắt, nhìn hai vợ chồng Vương lão tứ xấu hổ cười cười, sau đó lập tức đi vào phòng bếp.
Trần Phương trừng mắt nhìn Vương lão tứ: “Anh hai của anh đúng là chẳng ra gì.”
Vương lão tứ sửng sốt: “Anh hai của anh chẳng ra gì, em trừng anh làm gì chứ?”
Trong phòng, Chu Kiều Kiều vừa mới đi vào phòng đã lập tức bảo Vương Thanh Kỳ kể lại toàn bộ đầu đuôi mọi chuyện, bọn họ gặp Vương Thủ Thành như thế nào, Vương Thủ Thành đã nói những lời gì.
Cô ta không tin tưởng Vương Thanh Phú, cứ có cảm giác chuyện này quá có lợi cho Vương Thanh Phú.
Tại sao lại như thế chứ?
Vương Thanh Kỳ cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể thuật lại một lần.
Chờ nghe xong, Chu Kiều Kiều cũng ngây ngẩn.
Không ngờ mọi việc lại đúng là như thế, còn có những lời Vương Thanh Phú nói nữa...
Tuy rằng không có chứng cứ, nhưng mà hiện tại cô ta cũng nghi ngờ đây là sự thật!
Nói không chừng nhà bọn họ xảy ra chuyện này đều là do Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú hại!
“Em sẽ không tha cho bọn họ!”
Gương mặt Chu Kiều Kiều có vẻ vô cùng âm độc.
Vương Thanh Kỳ nhìn mà sợ hết hồn: “Vợ à, em muốn làm cái gì?”
“Anh đừng có xía vào, mau dọn dẹp đồ đạc đi, tối nay chúng ta đi mua vé, phải đến tỉnh thành sớm mới được.” Chu Kiều Kiều giục Vương Thanh Kỳ làm việc.
Trong lòng lại càng hận Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú hơn nữa.
Tuy rằng cô ta cũng từng hại Bạch Tú Tú, muốn g.i.ế.c cô, nhưng mà không phải Bạch Tú Tú vẫn còn sống sao? Vậy mà bọn họ lại còn trả thù như thế nữa, đúng là quá ác độc.
Chuyện này cho dù không có chứng cứ, nhưng mà nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy rất khả nghi.
Vương Thanh Kỳ không dám cãi lại lời vợ nói, chỉ có thể đồng ý: “Để anh đi báo cho anh hai.”
Lúc này Vương Thanh Phú mới vừa về phòng, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì Vương Thanh Kỳ đã đến.
“Thằng năm? Sao em lại đến đây?” Vương Thanh Phú khó hiểu hỏi.
“Anh hai, vợ em nói tối nay chúng ta sẽ xuất phát, anh cũng mau sửa soạn đồ đạc đi.”
Vương Thanh Kỳ nói xong cũng lập tức rời đi.
Vương Thanh Phú bực mình, tại sao chuyện gì cũng đều phải nghe theo lời của bọn họ thế?
Nhưng mà đi sớm một chút cũng được, để tránh đêm dài lắm mộng.
Vương Thanh Phú cũng không rảnh lo chuyện ăn cơm chiều, vội gọi vợ về phòng.
“Lại có chuyện gì nữa? Em còn chưa nấu cơm xong nữa, anh...” Lưu Tiểu Nga vội vàng đi vào phòng, trong lòng càng ngày càng ấm ức hơn.
Vì sao thím năm có thể đến tỉnh thành, sao cô ta lại không được chứ?
Không phải lúc nãy đã nói sau này thằng năm và vợ thằng năm đều phải đưa một phần ba tiền lương cho chồng cô ta sao?
Vậy cũng đã đủ để nuôi cô ta và hai đứa con gái rồi.
Cho dù không được nữa thì cho cô ta đi theo thôi cũng được mà?
Anh ta đi, cô ta lại không đi theo, vậy biết đến bao giờ mới có một đứa con trai đây.?
“Em mau dọn dẹp sửa soạn hành lý đi, anh sắp sửa xuất phát rồi.” Vương Thanh Phú làm lơ vẻ mặt chần chừ của vợ.
Nhanh vậy sao!
Lưu Tiểu Nga càng bất an hơn, cô ta ôm lấy chồng mình, đau khổ cầu xin: “Anh dẫn theo em và hai đứa con đi cùng đi được không? Hoặc là dẫn một mình em thôi cũng được. Anh đến tỉnh thành, ai sẽ nấu cơm giặt quần áo cho anh chứ? Với lại hai chúng ta tách ra lâu như thế, sao mà sinh con trai được đây? Hai chúng ta đã kết hôn bao nhiêu năm rồi? Đến cả đứa con trai cũng không có.”
“Em điên rồi à? Vậy ai lo cho hai con ranh kia? Anh đã nói rồi, anh đi lên đó không phải là đi hưởng phúc. Dù sao em cứ ngoan ngoãn ở nhà đi, sau này nếu có cơ hội, anh sẽ đón em lên.”
Vương Thanh Phú đẩy cô ta ra, Lưu Tiểu Nga đúng là điên thật rồi!
Còn đòi đi theo anh ta đến tỉnh thành nữa chứ.
Lưu Tiểu Nga bị từ chối, vẻ mặt lại càng thêm cô đơn.
Nhưng mà cô ta cũng biết hiện tại cô ta có nói cái gì cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể yên lặng sửa soạn đồ đạc giúp anh ta.
Trong lòng lại thầm tính toán sau này làm sao để đi theo anh ta.
Nếu chồng cô ta rời khỏi cô ta rồi, lỡ như thay lòng đổi dạ thì phải làm sao?
Lỡ như bị mấy đứa con gái trong thành phố cướp mất rồi sao? Cô ta không có chồng, phải sống thế nào đây?
Vương Thanh Phú dọn dẹp đồ đạc xong, lập tức đi theo hai vợ chồng Vương Thanh Kỳ cùng nhau chạy về phía ga xe lửa, chuẩn bị đi đến tỉnh thành.
Tỉnh thành.
Bầu trời bên ngoài đã tối om.
Hạ Minh vẫn còn đang giúp Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú làm việc.
Cậu ta vừa nghe chỉ huy khiêng ván gỗ, vừa tò mò muốn biết hôm nay ông ngoại đến đây làm gì.
Cho nên cậu ta cứ liên tục liếc mắt nhìn về phía Vương Thanh Hòa.
Nhìn nhiều đến mức Bạch Tú Tú ở bên cạnh cũng nhịn không được hỏi anh ta: “Hạ Minh, cậu cứ nhìn chằm chằm vào Thanh Hòa làm gì, muốn hỏi cái gì thì hỏi đi.”
Hạ Minh bị vạch trần suy nghĩ, ngượng ngùng cười cười: “Chị cả, em chỉ là tò mò ông ngoại và cậu ở đây nói chuyện lâu như thế, không biết đã nói cái gì. Bọn họ ở đến lúc trời tối mới đi, lúc rời đi trông còn rất vui vẻ nữa. Mấy năm nay rất hiếm khi thấy ông ngoại vui vẻ như thế, anh chị đã nói cái gì thế?”
Hạ Minh nói xong, lại cảm thấy cậu ta nói thế giống như đang thăm dò chuyện của bọn họ, vội bảo đảm: “Em bảo đảm sẽ không nói cho mẹ biết!”
“Không có gì, chỉ là bảo hai chúng tôi có rảnh thì thường xuyên đến thăm bọn họ.” Vương Thanh Hòa tùy tiện chọn đại một chuyện có thể nói cho cậu ta biết.
“Chỉ vậy thôi hả? Em còn tưởng rằng ông ngoại còn sẽ nói chuyện quan trọng gì nữa chứ. Theo ý em, ông ngoại nên dạy cho chú ba một bài học thay anh, Nếu không phải chú ba thì cả gia đình chúng ta cũng đã không chia xa lâu như thế.” Hạ Minh nói đến chuyện này là lại cảm thấy tức giận.
Tại sao anh cả lại có nhiều ngăn cách với cậu ta như thế?
Đó là vì chú ba đó!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");