Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hạ Toàn và cháu trai Hạ Thiên cùng nhau ra cửa, bọn họ đi chưa được bao xa thì đụng phải người nhà họ Kỷ tới đón dâu khi nãy. Anh chị họ của Kỷ Phong cũng thấy bọn họ, hai bên cũng không nói với nhau tiếng nào, Hạ Thiên và Hạ Toàn bước nhanh hơn, bỏ lại đám người ở phía sau.
“Ngày tháng của Tuệ Tuệ ở nhà họ Kỷ sau này sẽ không yên ổn.” Hạ Toàn có chút cảm khái, nhìn mặt mấy đứa kia không có một chút hảo ý, rõ ràng là ghét bỏ nhà họ Hạ.
“Nhà bọn họ có vẻ không thích Tuệ Tuệ, nhưng cũng chỉ cần Kỷ Phong thích nó, chờ mấy năm nữa ra riêng thì cuộc sống sẽ đỡ hơn.” Hạ Thiên ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại mong bọn họ ra riêng trễ một chút. Sau khi ra riêng thì Kỷ Phong chẳng còn là cái đinh gì cả.
“Ừ.” Hạ Toàn cũng chỉ quan tâm cháu gái được tới đó, chuyện ông ta để ý nhất lúc này là đám người nhà họ Vương.
Hạ Thiên nói không phải không có lý, tuy không biết vì sao khi đó cả nhà ông ta nóng đầu nghĩ rằng người nhà họ Vương hữu dụng nhưng bây giờ người đã tới rồi, dù có thể nào thì cũng phải thử xem sao. Không đến mức phải làm bước cuối cùng kia là tốt nhất.
Hai ông cháu chậm rãi về nhà, Hạ Tuệ Tuệ cùng Kỷ Phong đi trước đã về tới đại viện. Lúc này nhà nhà đã đóng cửa đi ngủ, gần như không có ai ra sân nên dọc đường đi bọn họ chẳng gặp ai cả.
Hạ Tuệ Tuệ hụt hẫng trong lòng: “Nhà anh cố ý rước dâu buổi tối có phải là do không muốn người khác thấy tôi, sợ mất mặt đúng không?”
“Em nói gì vậy? Sáng nay bà nội đã phát kẹo mừng, ai mà không biết nhà anh cưới em về?” Kỷ Phong mau chóng phủ nhận, trong lòng có chút chột dạ.
Tuy đã phát kẹo mừng nhưng ý của bà nội đúng là không muốn để Tuệ Tuệ gặp người khác, chuyện này chỉ náo nhiệt một chút rồi thôi, nhà anh ta cũng đỡ mất mặt.
“Vậy là tốt rồi, thật ra em cũng không phải vì bản thân, em là vì anh. Hai ta kết hôn, là anh cưới em. Bọn họ qua loa như vậy thì thành ra người bị qua loa chính là anh.” Hạ Tuệ Tuệ kéo tay anh ta, mềm mại giải thích với Kỷ Phong.
Kỷ Phong hôm nay vốn đang buồn bực vì đủ loại vấn đề của Hạ Tuệ Tuệ, bây giờ nghe cô ta nói như vậy thì mọi khó chịu đều tiêu tan. Hai người đang chuẩn bị đi vào nhà thì Kỷ Phong đột nhiên đứng lại.
“Làm sao vậy?” Hạ Tuệ Tuệ nghi hoặc, nhìn theo hướng mắt của anh ta, nụ cười lập tức cứng lại.
“Hạ Vi?”
Kỷ Phong nhíu mày, tại sao Hạ Vi lại chạy tới đây?
Hạ Vi cũng không để ý tới anh ta, cô ta bước lên phía trước, cho mỗi người một bạt tai: “Đây là quà kết hôn tôi tặng cho hai người.”
“Cô điên rồi hả?” Kỷ Phong bất ngờ bị ăn bạt tai thì tức giận mắng to.
“Hạ Vi, cô có tức giận thì cũng không nên gây rối trong ngày kết hôn của chúng tôi? Dù là tôi và Kỷ Phong sai nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng là thân thích.” Hạ Tuệ Tuệ tủi thân nói, nước mắt lưng tròng càng khiến Kỷ Phong thêm đau lòng.
Hạ Vi lạnh mặt, nghĩ đến lúc trước hai người này lừa cô ta xoay mòng mòng, bây giờ lại kết hôn với nhau là cô ta lại thấy ghê tởm, thấy không cam lòng.
Cô ta lắc lắc tay: “Cô bớt khóc lóc trước mặt tôi đi, tôi chỉ tặng hai bạt tai là vì đã cũng nhớ tới trước đây hai người mất công dỗ dành tôi rồi.”
Hạ Vi vừa nói vừa nhìn Hạ Tuệ Tuệ: “Cô tưởng rằng cô cướp được thứ gì tốt lắm sao? Sau khi cô gả cho Kỷ Phong, đau khổ vẫn còn dài dài đấy, sau cái tát ngày hôm nay, toàn bộ nợ nần của chúng ta xem như xóa bỏ.” Hạ Vi nói xong thì xoay người rời đi.
Hạ Tuệ Tuệ và Kỷ Phong còn chưa kịp vào nhà đã bị ăn bạt tai, hai người đều xấu hổ không thôi. Hạ Tuệ Tuệ cắn môi, không cam lòng dậm chân: “Kỷ Phong, cô ấy trách chúng ta...”
“Được rồi, là hai ta đuối lý. Vào nhà đi, sau này hai ta đóng cửa sống với nhau, không dính dáng gì đến Hạ Vi nữa.” Kỷ Phong nói xong thì kéo cô ta vào nhà mình.
Hạ Minh xuống nhà lục đồ ăn, còn chưa tìm được thì đã bị Hạ Vi từ đâu vọt vào dọa cho hoảng sợ.
“Em làm gì vậy? Có người đuổi theo em sao? Sao lại khóc?” Hạ Minh khó hiểu, lúc nãy Hạ Vi đột nhiên chạy ra ngoài, bây giờ cũng hớt ha hớt hải quay về.
“Em không sao, ông nội và Hạ Thiên chưa về sao?” Hạ Vi lạnh mặt, đưa tay lau nước mắt.
“Chưa, em... không phải là em đi gặp Kỷ Phong và Hạ Tuệ Tuệ đó chứ?” Hạ Minh thất em gái như vậy, đột nhiên đoán ra nguyên nhân.
“Không có, em về nghỉ đây.” Hạ Vi vội vàng chạy về phòng, Hạ Minh thấy em gái không nói thì cũng không hỏi nữa, tìm được thức ăn rồi cũng về phòng.
Sáng sớm, đã gần đến tất niên, thời tiết càng ngày càng lạnh, lúc Bạch Tú Tú thức giấc thì hai đứa nhỏ nằm bên cạnh vẫn còn ngủ.
Vương Thanh Hòa đã dậy giúp đỡ bà Ngụy nấu nước từ sớm tinh mơ, thấy vợ đã thức thì mang nước ấm tới cho cô, thấy hai đứa nhỏ còn chưa dậy thì nhỏ giọng nói với Bạch Tú Tú: “Anh bế hai đứa nó qua phòng mẹ.”
“Đừng đánh thức bọn nhỏ.” Bạch Tú Tú dặn dò một tiếng rồi xuống giường đi rửa mặt. Vương Thanh Hòa bọc kín hai đưa bé rồi bế sang phòng ngủ phía tây.
Trong phòng bếp, bà Ngụy thấy con gái đã thức thì cũng giục cô ra ăn sáng.
Sáng sớm tuy khá bận rộn nhưng việc nào ra việc đó, không hề rối loạn.
“Sắp tết rồi, mẹ đang nghĩ chờ đến lúc nghỉ đông, chúng ta về quê một chuyến. Ở đây muốn mua cái gì cũng cần dùng phiếu, mẹ sợ nhà ta không đủ thịt ăn.” Bà Ngụy thương lượng với con gái và con rể.
Bạch Tú Tú không có ý kiến gì, đừng nói là bây giờ trong nhà không thiếu tiền tiêu, cho dù lúc trước có thiếu thốn thế nào thì cô và Thanh Hòa cũng không để bản thân ăn không ngon, càng không để hai đứa bé chịu thiệt.
“Vậy cứ quyết định như thế đi, lúc đó cả nhà ta cùng nhau trở về, có thể tới thăm thím Kim Hoa.” Bạch Tú Tú vô cùng biết ơn Trần Kim Hoa, nhờ thím Kim Hoa mà cô bớt được rất nhiều phiền phức.
“Được.” Vương Thanh Hòa cũng nhẹ giọng đồng ý. Đối với yêu cầu của vợ, anh chưa bao giờ có ý nghĩ từ chối.
Lúc này anh có chút buồn ngủ. Đêm qua vì chuyện dược liệu đã thương lượng với Dư Thành mà anh bận rộn tới nửa đêm mới nghỉ ngơi. Cũng may chuyện đưa tiền nhận dược liệu này Dư Thành vẫn xử lý ổn thỏa, không để lại phiền phức gì cho anh, tiếp theo anh chỉ cần chờ Dư Thành bán được dược liệu rồi tới chia lợi nhuận với anh là được. Lúc trước đã chia cho anh bốn trăm đồng, tiếp theo hẳn sẽ không quá nhiều, nhưng căn bản giá vốn của số dược liệu này cũng chẳng có bao nhiêu, đối với anh và Tú Tú, chỉ cần không xảy ra sự cố thì chắc chắn sẽ kiếm lời. Điểm duy nhất cần phải suy xét là làm sao để che giấu việc mua bán dược liệu này. Chờ đưa xong số dược liệu đã hứa lần trước thì anh sẽ tạm ngưng cung cấp dược liệu, ít nhất là không nên làm tiếp cho tới khi qua mùa xuân, bằng không làm sao giải thích được việc làm sao kiếm được một số lượng lớn dược liệu như vậy vào mùa đông? Chuyện này rất vô lý.
“Thanh Hòa?” Bạch Tú Tú ăn sáng xong, quay sang thì thấy chồng mình đang cau mày nghĩ ngợi gì đó nên mới lên tiếng hỏi han anh một chút.
Vương Thanh Hòa nghe vậy thì ngẩng đầu, ôn nhu nhìn cô: “Làm sao vậy?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");