Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Có, Chu Kiều Kiều này thật đúng là thiên tài. Tôi nghĩ cả nửa ngày cũng không rõ tại sao cô ta lại dám đến đây làm việc dưới tình huống bị cô nắm nhiều nhược điểm như vậy, hơn nữa còn muốn gây sự với cô. Cô có thấy thái độ của chủ nhiệm khi nãy không, rõ ràng đã nhìn ra Chu Kiều Kiều này không phải người an phận. Tôi thấy sau này cô ta không dám giở trò nữa đâu.” Vương Quỳnh cười ra nước mắt.
Bạch Tú Tú nhớ tới hành động của Chu Kiều Kiều cũng cảm thấy buồn cười.
Nhưng nếu Vương Quỳnh biết loại thủ đoạn buồn cười này của Chu Kiều Kiều đã thành công không biết bao nhiêu lần, vào đời trước, Chu Kiều Kiều đã dựa vào chút bản lĩnh này mà leo lên đỉnh cao của đời người thì cô ấy sẽ không cười được nữa.
Cô đã đánh Chu Kiều Kiều được một hồi lâu mà cũng không có dấu hiệu gặp xui xẻo, xem ra Chu Kiều Kiều càng xa thôn xóm thì vận khí của cô ta sẽ càng kém, ít nhất là trước khi Chu Kiều Kiều đạt được một thành công gì đó thì cô ta vẫn sẽ như thế này.
“Chỉ là khi nãy nghe mấy người đó nói, tôi thấy cô và chồng cô đúng là xui xẻo nên mới đụng phải nhà họ Vương, quả thật là một đám quỷ hút máu.”
Vương Quỳnh làm việc ở khu phố đã được mấy năm, cũng đã thấy rất nhiều gia đình cực phẩm nên dù Bạch Tú Tú chỉ nói vài lời nhưng cô ấy đã hình dung ra được tình huống của nhà họ Vương.
“Ai nói không phải đâu? Tôi không ngờ cô ta chạy tới tỉnh thành chỉ là vì muốn khiến tôi ngột ngạt.” Bạch Tú Tú thuận miệng nói một câu.
“Không nhắc tới cô ta nữa, hôm nay vẫn giải quyết mấy hộ của cô trước rồi đến hộ của tôi.” Vương Quỳnh thấy Bạch Tú Tú cũng không quá để tâm đến chuyện của Chu Kiều Kiều nên yên tâm lái sang chuyện công việc. Bạch Tú Tú nhìn danh sách công việc của mình, không có gì quá khó khăn nên cũng đồng ý: “Được.”
Bạch Tú Tú và Vương Quỳnh bận rộn làm việc suốt cả buổi chiều, Chu Kiều Kiều ở lại văn phòng khu phố, cả một buổi đều trải qua trong sự nhục nhã.
Cô ta vốn đã không phải nhân viên chính thức, hơn nữa vào ngày đầu tiên tới đây đã nháo ra chuyện khó coi như vậy nên bây giờ không ai muốn làm quen với cô ta. Ngay cả Tiểu Trần được yêu cầu giúp đỡ Chu Kiều Kiều làm quen công việc cũng không cho cô ta sắc mặt tốt. Điều này khiến cho Chu Kiều Kiều trước nay vẫn luôn thuận buồm xuôi gió cảm thấy khó chịu hơn cả chết.
Cô ta nhìn Tiểu Trần chằm chằm, cả đám người trong văn phòng, những người này đều là cỏ đầu tường, một giây trước còn tin tưởng cô ta, giây tiếp theo đã không thích cô ta nữa. Những người này đáng gặp xui xẻo!
Nếu không phải gần đây vận khí của cô ta không bằng trước kia thì bọn họ đã sớm gặp chuyện xúi quẩy rồi! Cả Bạch Tú Tú nữa, lại dám đánh cô ta, thế mà không gặp xui xẻo. Chu Kiều Kiều thật muốn khóc, rõ ràng cô ta rất may mắn mà, nếu không làm gì có chuyện tâm tưởng sự thành, nói muốn tới tỉnh thành là tới. Nhưng nếu là trước kia, nói không chừng cô ta đã có được một công việc chính thức? Quả nhiên là Bạch Tú Tú đoạt đi những thứ thuộc về cô ta.
Chu Kiều Kiều cũng không biết phải nói thế nào nhưng vào ngày thứ hai cô ta gả tới nhà họ Vương thì cô ta đã có suy nghĩ đó.
Bạch Tú Tú đoạt đồ vật của cô ta! Tuy không biết đó là thứ gì nhưng cô ta biết thứ đó rất quan trọng. Nếu không phải vì thứ đó thì cô ta sẽ rất may mắn chứ không thất thế tới mức này.
Trời chập tối, Bạch Tú Tú và Vương Quỳnh trở về phòng làm việc, lưu trữ tài liệu xong xuôi thì tan làm cùng những người khác.
Lúc này Chu Kiều Kiều đột nhiên đuổi tới, chắn đường Bạch Tú Tú, không cho cô rời đi. Lúc này Bạch Tú Tú mới nhìn cô ta: “Cô cản đường tôi làm gì?”
Chu Kiều Kiều cắn răng, ánh mắt cũng càng thêm oán độc: “Cô lấy đồ của tôi.”
“Cô có bệnh hả?” Bạch Tú Tú hỏi lại cô ta, Chu Kiều Kiều hẳn là điên rồi, cô lấy đồ của cô ta khi nào? Nhưng mà đời trước Chu Kiều Kiều trộm vòng tay của cô... khoan? Không phải Chu Kiều Kiều nói cái này chứ?
Vận khí của cô ta tốt đến quỷ dị, hẳn là cô ta đã cảm nhận được gì đó nhỉ? Nghĩ đến này khả năng, Bạch Tú Tú càng thêm cạn lời, người này muốn trộm đồ của cô mà còn nói đến hợp tình hợp lý.
Chu Kiều Kiều vốn muốn thử xem có phải Bạch Tú Tú lấy thứ gì đó của cô ta hay không nhưng nhìn thái độ của Bạch Tú Tú giống như không biết gì cả, Chu Kiều Kiều lại càng buồn bực.
Bạch Tú Tú dời mắt nhìn ra cổng, lập tức thấy được chồng mình, cô né tránh Chu Kiều Kiều đi về phía cổng lớn.
Cả ngày nay, kế hoạch của Chu Kiều Kiều hoàn toàn thất bại, thấy Bạch Tú Tú đi ra cửa, cô ta cũng liếc nhìn sang thì trông thấy Vương Thanh Hòa, cô ta càng khó chịu hơn, đã đến tỉnh thành rồi, tại sao hai người này vẫn dính nhau như vậy? Chu Kiều Kiều quan sát xung quanh, gương mặt lập tức tối sầm lại, Vương Thanh Kỳ không tới đón cô ta!
Bạch Tú Tú nhanh chân bước về phía chồng mình, bên cạnh Vương Thanh Hòa chính là Hạ Minh cùng đi theo xem náo nhiệt.
Lúc này tâm tình của Vương Thanh Hòa trông có vẻ tốt hơn hôm qua một chút, Bạch Tú Tú có hơi tò mò: “Hôm nay đã xảy ra chuyện tốt gì vậy?” Vương Thanh Hòa đặt đồ đạc của cô vào giỏ xe, thấy cô phát hiện ra hôm nay anh vui vẻ thì lại càng phấn khích.
“Hôm nay lại có trò hay, có một đám nhân công thời vụ mới tới, trong đó có hai người quen.” Vương Thanh Hòa nói xong thì thoáng nhìn qua Chu Kiều Kiều đang dùng ánh mắt oán độc nhìn vợ anh, anh lập tức chặn tầm mắt cô ta.
“Chị dâu không biết đó chứ, hôm nay người nhà họ Vương tới nhà máy, là chú ba dắt tới đó, chính mắt em nhìn thấy! Chuyện này lúc về nhà em phải nói với cha mẹ mới được. Bọn họ thật quá đáng! Mà hai người kia còn gây phiền toái cho anh cả nữa, đặc biệt là cái tên Vương Thanh Kỳ kia, anh ta cố ý bưng một đống đồ đạc đ.â.m vào anh cả, muốn khiến anh cả té ngã, khiến anh cả mắc lỗi, kết quả anh cả vẫn đứng vững vàng, anh ta lại ngã chổng vó, náo loạn đến mức cả nhà máy đều lộn xộn. Hôm nay là ngày đầu tiên anh ta đi làm mà đã bị phạt một trận. Em thấy anh ta đúng là có bệnh mà!”
Hạ Minh nhắc lại chuyện hôm nay là lại không nhịn được muốn cười. Thật sự là quá buồn cười! Người này đ.â.m sầm tới như lao vào một bức tường vậy, anh cả lại không chút sứt mẻ, thật là lợi hại.
Bạch Tú Tú nghe vậy cũng cười, nhưng vẫn có chút lo lắng: “Thanh Hòa, anh không sao thật chứ?”
Tuy sức lực anh lớn nhưng con người không phải sắt thép, cũng sẽ có lúc bị thương.
Vương Thanh Hòa nhìn ánh mắt quan tâm của vợ, đừng nói là bị thương, bây giờ anh cảm thấy bản thân tràn trề sức lực, nhẹ nhàng nói: “Anh không sao, cậu ta thì có bao nhiêu sức lực chứ?”
“Vậy là tốt rồi, chúng ta về nhà trước đi.” Bạch Tú Tú trèo lên xe đạp, chờ chồng lên xe rồi đưa tay ôm lấy eo anh.
Hạ Minh thấy hình ảnh anh cả đèo chị dâu thì vô cùng hâm mộ. Tới lúc nào cậu ta mới có thể đèo Manh Manh trên xe đạp như vậy chứ?
Hôm qua cậu ta vốn muốn chia đồ hộp cho Manh Manh cùng ăn, kết quả tất cả đều bị Manh Manh cầm đi, lại ném cho cậu ta một bộ mặt lạnh như băng. Không phải là Manh Manh không thích cậu ta đó chứ? Nghĩ đến khả năng này, Hạ Minh vô cùng sợ hãi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");