Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vương Thanh Hòa tới nhà sư phụ Chu Giải Thư, hai vợ chồng già vẫn còn đang nấu canh giải cảm cho người qua đường uống giữ ấm.
Vương Thanh Hòa liếc mắt nhìn vào trong nhà thì thấy được Dư Thành đang ngồi trên sô pha chờ lấy thuốc. Lúc này trong phòng khách không có ai, Dư Thành nhìn về phía Vương Thanh Hòa chào hỏi. Vương Thanh Hòa nhìn anh ấy một cái rồi làm lơ. Trừ lúc ở riêng trong một không gian an toàn, bằng không anh sẽ không để lộ ra hành động thân thuộc nào vơi Dư Thành. Dư Thành biết tính cách của vị đối tác này nên cũng không giận.
“Thanh Hòa tới rồi sao?” Chu Giải Thư từ trong phòng bếp đi ra, gương mặt tràn đầy hòa khí.
“Trò sang bên kia đọc sách đi, những thứ cần học hôm nay đều ở đó. Thầy giúp cô của trò hầm cá đã, bà ấy sợ hầm cá nhất, thầy mà không giúp thì bà ấy lại giận.”
Chu Giải Thư nói xong thì lại quay về phòng bếp. Vương Thanh Hòa ngồi ở phía bên kia, Dư Thành nhìn anh, dùng giấy bút mang theo bên người viết viết gì đó rồi đưa cho Vương Thanh Hòa.
Vương Thanh Hòa nhìn thoáng qua, nội dung bên trên nói rằng lần này anh có thể được chia ba trăm đồng. Vương Thanh Hòa khẽ gật đầu.
Dư Thành làm bộ tò mò đi về phía anh, xác định hai vợ chồng Chu Giải Thư chưa rời khỏi phòng bếp thì mới đưa tiền cho Vương Thanh Hòa. Dù sao bình thường muốn đi tìm Vương Thanh Hòa cũng là một chuyện rất phiền toái! Có cơ hội gặp ở đây thì cũng bớt việc. Chỉ là nghĩ đến Vương Thanh Hòa từng nói mấy tháng tiếp theo sẽ không giao dịch dược liệu với số lượng lớn như vậy nữa thì trong lòng anh ấy lại có chút buồn bực, nhưng cũng có phần an tâm.
Như vậy mới đúng chứ, nếu vào mùa đông mà Vương Thanh Hòa vẫn có thể cung cấp dược liệu cuồn cuộn không ngừng thì khó để mà anh ấy không nghi ngờ trong chuyện này còn có khuất tất gì đó. Chờ đến mùa xuân mới có dược liệu, đó là chuyện rất bình thường. Dư Thành nghĩ vậy thì cũng không tiếc hận gì nữa, vả lại anh ấy cũng sắp kết hôn rồi, người lớn trong nhà cũng đã dặn dò anh ấy phải mau chóng tìm một công việc đàng hoàng. Anh ấy cũng không muốn mang đến phiền toái cho Thu Vũ, nghỉ ngơi một thời gian cũng được, chỉ là kiếm tiền đến phát nghiện mà thôi!
Dư Thành thở dài, có chút ai oán liếc nhìn Vương Thanh Hòa, sao người này có thể nhịn được vậy?
Vương Thanh Hòa không đáp lại anh ấy, chỉ yên lặng đọc sách, anh biết được tương lai thông qua giấc mộng khiến anh phải suy nghĩ rất nhiều. Nếu những điều đó là thật, nếu những chuyện đó đã từng xảy ra thì anh có thể thông qua dự báo trong mộng để khiến bản thân trở nên hoàn mỹ hơn. Sở dĩ anh cảm thấy đó là giấc mộng tiên tri là vì nếu mọi chuyện đều diễn ra như trong mơ, nếu Tú Tú thật sự đã c.h.ế.t đi thì hành vi của anh sau đó hẳn sẽ không khác giấc mộng là bao. Anh chắc chắn sẽ phát điên. Vì kế hoạch, anh phải nhanh chóng bổ sung thật nhiều tri thức cho bản thân.
Vương Thanh Hòa vừa đọc sách vừa viết gì đó lên giấy đưa cho Dư Thành. Dư Thành nghi hoặc cầm lấy tờ giấy, sau khi xem xong thì rất muốn mắng người. Đã biết tên nhóc này không nghĩ được chuyện gì tốt mà! Lại nhờ anh ấy tìm sách giáo khoa chính quy và một ít sách báo. Anh ấy đã không đến trường bao nhiêu năm rồi? Thứ này hỏi đám Hạ Minh không phải sẽ tiện hơn sao? Quan hệ với nhà họ Hạ đã căng thẳng tới mức này rồi à?
Dư Thành cạn lời, Vương Thanh Hòa nhìn anh ấy, cũng biết anh ấy đang nghĩ gì: “Sách giáo khoa của Hạ Minh không được đầy đủ, đó là chỗ thiếu hụt.”
“Thật là mắc nợ mấy người mà.” Dư Thành đen mặt cất tờ giấy.
Trong phòng bếp, Chu Giải Thư giúp vợ bưng canh cá ra, lại nhìn thấy tên nhóc nhà họ Dư đang đứng bên cạnh học trò của mình, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ không thân thiện.
“Nhóc Dư, không được quấy rầy học trò của tôi học tập, thuốc xong rồi này, mang về đi.” Chu Giải Thư la làng. Dư Thành thật muốn kêu oan!
“Cháu không có, cháu chỉ tò mò nên muốn làm quen một chút thôi. Tốt xấu gì thì hai nhà cũng ở chung một đại viện, cậu ấy có thể trở thành học trò của ngài, thật là lợi hại? Ngài còn không hiểu cháu sao? Cháu thích nhất là kết bạn với những người có năng lực.” Dư Thành bịa đặt lung tung.
“Cậu bớt bớt đi, học trò của tôi không được phép tới đại viện, cậu cũng không được phép giới thiệu đám hồ bằng cẩu hữu của cậu cho học trò của tôi. Mấy người cách xa thằng bé một chút, trừ khi chính thằng bé chủ động kết bạn với cậu.” Chu Giải Thư cảnh cáo Dư Thành một trận.
Tên nhóc Dư Thành này từ nhỏ đã không sợ trời không sợ đất, người trong nhà cũng chiều chuộng nó. Ông ấy thật sự không muốn học trò ngoan của mình bị xúi giục lầm đường lạc lối.
“Được được, xem như cháu chưa nói gì. Cháu nhất định cút thật xa!” Dư Thành che miệng, thầm mắng sao bản thân lại xui xẻo như vậy? Ông cụ này bình thường đâu phải như thế, sao bây giờ cứ như gà mẹ bảo vệ con thế này? Với cả hình như ông cụ đang cho rằng Vương Thanh Hòa là một người nhỏ bé đáng thương, anh ấy có nên nghi ngờ thị lực của mình không?
Dư Thành thuốc chạy ra ngoài. Chu Giải Thư ở lại dạy dỗ học trò.
“Thanh Hòa, những gì học lần trước trò vẫn còn nhớ chứ?” Đến bây giờ Chu Giải Thư hiện vẫn còn hoài nghi chuyện mình thu nhận được một đứa học trò thông minh như vậy.
Vương Thanh Hòa gật đầu: “Thầy à, cháu chưa quên đâu.”
“Được, vậy để thầy kiểm tra một lần.”
Chu Giải Thư bắt đầu khảo tra những kiến thức đã dạy Vương Thanh Hòa, Vương Thanh Hòa trả lời không sai một chỗ nào, sau khi xác định không có vấn đề gì, Chu Giải Thư vô cùng vui mừng.
“Được, trò tiếp tục học bài ngày hôm nay đi.” Vương Thanh Hòa an tĩnh tiếp tục đọc sách.
So với sự bình tĩnh của Vương Thanh Hòa lúc này, nhà họ Hạ lại đang loạn hết cả lên.
Hạ Minh từ chỗ Vương Thanh Hòa về, cảm xúc đã xuống dốc cực điểm, nhìn ai trong nhà cũng không vừa mắt.
Tâm tình của Hạ Chí Phi vốn đã nặng nề, ông ta không dám nhìn Hạ Toàn đang ôm túi chờ Hạ Hữu Đức tới đón, sợ ông ta lại mềm lòng.
Cha hoàn toàn không nghĩ tới ông ta, cả nhà bọn họ đều là túi m.á.u của Hạ Hữu Đức.
Bây giờ ông ta đã không thể nào bù đắp sai lầm, chỉ có thể nhẫn tâm đuổi người đi, tránh cho sau này ngoài đứa con cả, những đứa khác cũng...
Ông ta vốn bực bội, sau khi Hạ Minh trở về lại trưng ra bộ mặt như bị ai quỵt tiền thì đùng đùng nổi giận.
“Mày trưng ra bộ mặt này là sao, ai thiếu nợ mày?” Hạ Chí Phi chất vấn cậu ta.
Hạ Minh nghe vậy thì cười lạnh: “Sao có thể chứ? Con cảm thấy anh cả không muốn về là đúng rồi. Đúng rồi cha, lát nữa chú ba tới đây đúng không? Vừa lúc anh hai cũng ở nhà, không bằng để hai anh em con hỏi chú ba chút chuyện?” Hạ Chí Phi nhìn bộ dáng của con trai nhỏ, đoán là nó lại muốn gây chuyện! Chỉ là nhà cửa đã như thế này, cũng không thiếu một chút chuyện nhỏ của đứa con này, so với việc sau này không áp chế được, chi bằng nói hết ngay bây giờ luôn.
“Các con muốn hỏi chú ba cái gì?” Hạ Chí Phi nghi hoặc, thoáng nhìn hai vợ chồng Hạ Thành vẫn luôn im lặng từ lúc về nhà cho tới giờ.
“Bọn con?” Hạ Thành cũng ngơ ngác, anh ta đâu muốn hỏi gì. Anh ta đang xem náo nhiệt đây, có gì để hỏi đâu? Hạ Thiên và ông nội bị đuổi ra khỏi nhà, anh ta vui vẻ còn không kịp! Những thứ cha mẹ để lại cho bọn họ hiện tại đều đưa cho Hạ Thiên cùng ông nội dùng, bọn họ cũng không lấy lại được, lúc này không phải nên ngoan ngoãn yên lặng sao? Hạ Thành mơ hồ không biết em trai muốn nháo chuyện gì.
Hạ Minh thấy dáng vẻ ngơ ngác của anh trai, hừ lạnh một tiếng: “Anh hai, lúc chúng ta còn nhỏ, mỗi lần chúng ta làm bài tập, chú ba đã nói gì với chúng ta? Vào ngày nghỉ, chỉ cần chúng ta nói muốn học tập... cả những chuyện mà cha mẹ không cho làm nữa, chúng ta chỉ cần nói với chú ba, chỉ cần là chuyện nguy hiểm, chuyện không hay là chú ba sẽ giúp đỡ bằng mọi cách đúng không?”
Những lời của Hạ Minh càng khiến cho sắc mặt của Hạ Chí Phi trở nên khó coi.
Ông ta tức giận nhìn về phía Hạ Thành: “Chú ba các con nói cái gì?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");