Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hạ Hữu Đức không ngừng tính kế, lúc này Hạ Thiên mới bình tĩnh một chút: “Cha lại muốn làm gì?”
“Không có gì, người nhà họ Vương đã tới đây rồi, không phải nên làm việc giúp chúng ta sao? Ngày mai cha đi bảo tên Vương Thanh Phú kia lo liệu chuyện này! Làm Vương Thanh Hòa biến mất là biện pháp tốt nhất, còn không phải là...” Hạ Hữu Đức cười ha hả.
Hạ Thiên cũng sợ hãi nhưng anh ta cũng thấy đây là cách hay nhất.
“Bọn họ sẽ chấp nhận sao?” Hạ Thiên nghi hoặc.
“Bọn họ nguyện ý hay không thì cũng phải đồng ý, nếu không thì lập tức về quê đi, bây giờ quay về thì công việc ở huyện cũng không còn nữa, cuối cùng phải về thôn, nhưng thanh danh của bọn họ ở trong thôn đã sớm thối hoắc, vì thế mà bọn họ buộc phải đồng ý với cha.” Hạ Hữu Đức cảm thấy bản thân bây giờ rất có quyền, chuyện này hẳn là sẽ ổn. Hạ Thiên nhìn bộ dáng chắc như đinh đóng cột của ông ta, trong lòng càng thấp thỏm bất an, kế hoạch thì hay đấy, nhưng người này là cha anh ta?
“Sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa chứ? Cha bức bọn họ tới đường cùng, bọn họ sẽ không cắn ngược chứ?”
Hạ Thiên cau mày, tuy anh ta chưa từng tiếp xúc với người nhà họ Vương nhưng tin tức cha và ông nội trao đổi gần đây đều khiến cho anh ta cảm thấy cả nhà kia là một đám vô lại! Hơn nữa còn rất may mắn.
Hạ Hữu Đức lại không nghĩ vậy: “Bọn họ có thể làm gì chứ? Bây giờ bọn họ có muốn cắn người thì cũng không còn răng đâu.”
“Vậy về nhà trước đi, ngày mai lại đi tìm bọn họ.” Hạ Thiên bây giờ chỉ cảm thấy lạnh lẽo từ trong ra ngoài, trong lòng cũng oán trách người cha đang đứng bên cạnh. Nếu không phải cha không có tiền đồ thì anh ta cũng đâu cần vắt óc nghĩ cách chiếm lợi ích của nhà bác cả. Cha không chỉ không có tiền đồ mà còn hay làm chuyện ngu xuẩn, liên lụy tới anh ta. Mắt thấy chuyện sắp thành công mà anh ta lại bị đuổi khỏi nhà bác cả, bây giờ làm sao hẹn người ta tới nhà? Nhưng nếu Vương Thanh Hòa biến mất, bác cả sẽ lại đối xử tốt với anh ta, lúc đó anh ta đưa người về nhà, bác cả thấy bạn gái của anh ta thì sẽ biết ngày sau anh ta càng có tiền đồ. Những chuyện khác đều sẽ nước chảy thành sông. Vì tương lai tươi đẹp này mà Hạ Thiên vẫn ngầm đồng ý hành động của cha anh ta.
Hạ Hữu Đức lúc này đang nghẹn một bụng oán hận, căn bản không muốn về nhà.
“Con về trước đi, cha đi gặp hai tên phế vật kia.” Hạ Hữu Đức cảm thấy bản thân đã lỗ to, vừa thuê nhà, vừa sắp xếp công việc cho đám người đó, cuối cùng lại nháo thành thế này! Nếu không phải sáng nay hai tên vô dụng kia xảy ra vấn đề thì sao ông ta lại tới muộn? Nếu không tới muôn thì sẽ không bị hai tên nhóc khốn nạn Hạ Minh và Vương Thanh Hòa kia nhìn thấy.
Hạ Thiên cũng không cự tuyệt, đen mặt ôm đồ của mình về nhà. Hạ Hữu Đức và con trai chia tay ở ngã rẽ.
Sau khi ông ta tới nơi ở đã thuê cho đám người kia thì không ngừng đập cửa.
Trong nhà, Chu Kiều Kiều và Vương Thanh Kỳ đang thu dọn phòng ở, ở đây có tổng cộng hai phòng ngủ, chỉ là căn nào cũng nhỏ. Trong phòng chỉ có thể đặt một cái giường và một cái tủ, ngay cả nơi ăn cơm cũng không có, toàn bộ nơi này chẳng khác nào đống đổ nát, Chu Kiều Kiều nhìn căn nhà chật hẹp, trong lòng đã nghẹn muốn chết.
Cô ta vốn đã không thoải mái lại nghe thấy tiếng đập cửa như đòi mạng ở ngoài, Chu Kiều Kiều tức khắc đen mặt: “Gõ cái gì mà gõ? Tối thế này rồi mà còn làm ồn.”
“Để anh đi xem.” Vương Thanh Kỳ thấy anh hai ở phòng bên không có ý đứng dậy thì tự mình đi ra mở cửa.
Vương Thanh Kỳ mở cửa, vừa thấy người đứng bên ngoài là Hạ Hữu Đức thì sắc mặt của anh ta cũng không tốt lắm. Tên cáo già Hạ Hữu Đức này lại dám dùng một căn nhà nát lừa bọn họ. Chu Kiều Kiều nhìn thấy Hạ Hữu Đức thì cũng rời khỏi phòng đi ra cửa.
Hạ Hữu Đức thấy đôi vợ chồng này thì lạnh mặt nói: “Anh hai mấy người đâu? Bảo cậu ta ra đây, mấy người đúng là hại nhà tôi thật thảm!” Chu Kiều Kiều nghe vậy thì sửng sốt, cái gì mà bọn họ hại người nhà họ Hạ? Hôm nay cô ta chịu nhiều uất ức như vậy, cô ta còn chưa nói gì đâu, Hạ Hữu Đức còn cáo trạng trước? Dựa vào đâu chứ?
Vương Thanh Phú ở trong phòng cũng đi ra. Trông anh ta vô cùng mỏi mệt, công việc bây giờ không nhẹ nhàng như lúc trước, hơn nữa trước đây tốt xấu gì cũng là nhân viên chính thức, dù là ở huyện thành thì tiền bạc cũng không thiếu, bây giờ tới tỉnh thành chỉ làm nhân viên thời vụ, công việc không hề ít, đừng nói là hưởng thụ phồn hoa của tỉnh thành, bây giờ cái gì cũng không có!
Nơi ở cũng bị thu nhỏ rất nhiều, mọi thứ đều không tốt. Nếu không phải vì tương lai thì bây giờ anh ta đã quẳng gánh quay về rồi.
“Cả nhà mấy người đúng là sao chổi! Tôi mới đưa mấy người tới đây mà mấy người đã kiếm chuyện, làm hại tôi bị Vương Thanh Hòa và Hạ Minh phát hiện tôi đã đưa hai người tới nhà máy. Chuyện này nháo lòng trời lở đất, anh cả tôi đã đuổi con trai tôi ra khỏi nhà. Nhà mấy người làm hỏng chuyện lớn của tôi! Tôi để mấy người tới đây là để mấy người giúp tôi đối phó với Vương Thanh Hòa chứ không phải để mấy người khiến cho cả nhà tôi bị anh cả xử lý.” Hạ Hữu Đức nhìn bọn họ rống giận.
Cơn giận của ông ta khiến cho mọi người ngơ ngác, Chu Kiều Kiều cũng cau mày: “Chú Hạ, chú có ý gì thì cứ nói thẳng đi? Bây giờ chú muốn chúng tôi làm sao?”
“Rất đơn giản, mấy người nghĩ cách làm Vương Thanh Hòa biến mất. Thằng hai Vương, là vì cậu trì hoãn nên chúng ta mới lỡ việc, cậu phải chịu trách nhiệm, chuyện này giao cho cậu.” Hạ Hữu Đức chỉ vào Vương Thanh Phú.
Vương Thanh Phú ngơ ra, chỉ vào bản thân: “Tôi? Làm Vương Thanh Hòa biến mất?” Hạ Hữu Đức gật đầu.
“Chú điên rồi hả? Chú biết Vương Thanh Hòa mạnh thế nào không? Một mình ta ba phút có thể đánh c.h.ế.t tám người như tôi.” Vương Thanh Phú trừng mắt, không nhịn được mắng người.
Hạ Hữu Đức cái gì cũng không biết nhưng cũng biết sức lực của Vương Thanh Hòa rất lớn, chuyện này ông ta có nghe nói.
“Cùng lắm tôi cho cậu tiền, cậu tìm thêm vài người. Tôi mặc kệ, trong vòng ba ngày cậu ta phải biến mất, nếu không tôi sẽ khiến cho công việc của mấy người ngâm nước nóng.” Hạ Hữu Đức lạnh lùng nói.
Vương Thanh Phú cảm thấy bản thân đã nhịn đủ rồi, dù sao hai vợ chồng thằng năm cũng ở tỉnh thành, hai đứa nó kiếm tiền cho anh ta tiêu là được!
“Được thôi, tôi không làm.” Vương Thanh Phú giận dữ.
Hạ Hữu Đức nghe vậy chỉ cười lạnh: “Người trẻ tuổi, đừng vội tỏ thái độ? Cậu không làm thì trở về huyện đi, công tác của cậu ở trong huyện cũng không còn nữa. Cậu chỉ có thể về thôn.”
Vương Thanh Phú sửng sốt, sắc mặt trở nên khó coi: “Ông có ý gì?”
“Có ý gì sao? Lúc ấy cậu dựa vào chúng tôi mới có được công việc, cậu quên rồi sao?” Hạ Hữu Đức có chút đắc ý, thiệt thân cả nửa ngày trời, bây giờ ông ta mới có dịp khoe mẽ ưu thế của bản thân. Vương Thanh Phú trầm mặc hồi lâu, không thể về thôn được, người trong thôn cứ thấy bọn họ là đòi đánh. Người nhà anh ta tạo nghiệt không ít, quay về để chờ c.h.ế.t đói sao?
“Hoặc là cậu nghĩ cách cho tôi, tôi cho cậu tiền, tự cậu tìm người. Yên tâm, tôi sẽ cho cậu địa chỉ tìm người.” Hạ Hữu Đức không muốn dính vào chuyện này, chỉ muốn tìm kẻ c.h.ế.t thay.
Vương Thanh Phú thoáng nhìn thằng năm, Vương Thanh Kỳ hoảng sợ: “Anh muốn gì? Em không đi, em...”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");