Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tề Nghênh Nghênh vốn dĩ đang phụng phịu, nghe xong lời này, nhất thời cười lạnh vài tiếng: "Làm sao? Lúc này nhớ tới con trai cả của ông rồi hả? Vừa rồi sao ông không ngẫm lại chứ? Mấy đứa nhỏ nhà chúng ta kia, tôi thấy ai cũng không quan trọng bằng Hạ Hữu Đức. Ông dứt khoát đến nhà Hạ Hữu Đức đi! Còn có cha, vừa rồi ông nói muốn để cha cũng ra ngoài, lúc này mới được bao lâu? Ông đã tin lời bọn họ nói, còn để cha lại. Ông dứt khoát cũng giữ Hạ Thiên lại đi?"
"Bà đang nói nhảm gì đấy? Tôi biết bà tức giận những chuyện mà Hữu Đức làm, nhưng tốt xấu gì nó cũng là em trai tôi. Hơn nữa dáng vẻ đó của cha bà cũng nhìn thấy, tôi mặc kệ có vạch mặt hay không, cũng không thể đưa nó vào tù. Còn chẳng bằng cứ như vậy. Đời tôi có lỗi với con trai cả của mình, nhưng Hạ Thành và Hạ Minh, tôi vẫn xứng đáng. Tôi không muốn để cho nhà chúng ta xuất hiện biến cố lớn, cuộc sống của nhà ta hiện tại chẳng phải rất tốt sao? Nghênh Nghênh, đừng khiến cho nhà chúng ta ầm ĩ gà chó không yên, nhà không thành nhà. Được không?"
Hạ Chí Phi vẻ mặt mỏi mệt.
Ông ta làm thế nào cũng không nghĩ ra, em trai thương nhiều năm như vậy lại là kẻ vô ơn bạc nghĩa, cũng không nghĩ ra trong nhà có thể loạn thành như này.
Càng không nghĩ tới, trong lòng cha thật sự không có ông ta.
Tề Nghênh Nghênh thấy dáng vẻ mệt mỏi của ông ta thì mềm lòng.
Bà ta thở dài: "Được thì được, nhưng nó vốn dĩ không chào đón chúng ta, đồng ý đến ăn một bữa cơm cũng đã không tệ rồi. Chúng ta đến đó, chuyện này..."
Tề Nghênh Nghênh có hơi mất mặt.
"Thanh Hoà là một đứa trẻ ngoan, nếu như không phải chúng ta làm không chân chính, nó nhất định là một đứa hiếu thuận. Nếu không, người nhà lão Vương giày vò nó thành như thế, làm sao nó còn nghe lời nhiều năm như vậy chứ? Hơn nữa, sau khi nó trở về, tôi cũng không nghe thấy nó nói hận người nào, oán niệm người nào. Là quyết định của tôi, hại bà và con trai không có cách nào thân thiết."
Hạ Chí Phi nhìn thấy vợ mâu thuẫn khi đến nhà con trai cả thì khuyên bà ta một câu.
Tề Nghênh Nghênh im lặng.
Bản thân bà ta cũng nghĩ không thông, đứa trẻ khoẻ mạnh, sao bà ta lại không thích chứ? Rõ ràng lúc đứa nhỏ mất đi, bà ta cũng hận không thể đi chết.
Bây giờ ầm ĩ thành dáng vẻ này, cũng không phải vấn đề của một mình lão Hạ.
"Được, đi thì đi." Dù sao cũng là đi xem một chút, đưa cho bọn họ một ít đồ ăn đồ uống.
Hạ Chí Phi thấy bà ta đồng ý, cũng vui vẻ.
Cũng không phải trông mong vào chuyến đi này là có thể được tha thứ, là trong lòng chột dạ, nên ông ta muốn đối tốt với con trai cả một chút.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hoà ăn sáng xong thì đi làm.
Trong nhà, bà Ngụy thấy con gái và con rể ra ngoài, nhanh chóng khoá cửa lại.
Tú Tú vừa mới nói, hai ngày gần đây không yên ổn, mặc dù không biết không yên ổn chỗ nào, nhưng cô cũng đã nói tốt nhất đừng ra khỏi cửa.
Vậy cũng đừng nên đi ra ngoài.
Chuyện gì thì không hỏi nhiều, chỉ làm theo, chuyện này lúc bà ở nhà con gái lớn cũng làm như vậy.
Vương Thanh Hoà theo thường lệ đưa vợ đến văn phòng, sau khi nhìn thấy cô đi vào, mới an tâm đi làm.
Đến văn phòng, Bạch Tú Tú vừa vào nhà đã nhìn thấy Chu Kiều Kiều vẻ mặt kiêu ngạo nhìn chính mình, dường như còn có một chút cười trên nỗi đau của người khác.
Người này không thể che giấu một chút sao?
"Chị dâu, anh cả vẫn đối xử với chị tốt như vậy à, ngày ngày đều tới đưa đón chị sao?" Ác ý trong lòng Chu Kiều Kiều sôi trào, Vương Thanh Hoà đối xử với Bạch Tú Tú tốt như vậy, chờ Vương Thanh Hoà c.h.ế.t đi, Bạch Tú Tú chắc chắn sẽ đau lòng mà c.h.ế.t theo.
Bạch Tú Tú nhìn cô ta một cái: "Tuổi còn trẻ, làm sao đầu óc lại hỏng không dùng được nữa vậy? Không phải đã nói rồi sao, ở đây không có chị dâu của cô."
Nụ cười trên mặt Chu Kiều Kiều cứng lại, hung hăng trợn mắt liếc nhìn cô một cái: "Cô đừng có đắc ý, sớm muộn gì cũng có lúc cô hối hận!"
"Trước đó, cô vẫn nên siêng năng làm việc đi đã." Bạch Tú Tú thản nhiên nói một câu, rồi bắt đầu làm việc.
Hiện tại cô không tiện về thôn, nhưng chuyện của chị dâu tư nhà họ Chu cũng nên có người đi gặp một lần.
Xem ra vẫn là phải bảo Thanh Hoà hỏi Tiểu Trương, Tiểu Trương làm việc đáng tin.
Bên này, Bạch Tú Tú vừa làm việc, vừa nghĩ xem nên xử lý chuyện của Chu Kiều Kiều như thế nào.
Một bên khác.
Ở một góc không ai để ý trong nhà máy đóng đồ hộp, Vương Thanh Phú tê cả da đầu.
Không có gì khác, bởi vì Vương Thanh Hoà đến đây.
Vừa nhìn thấy anh tới, Vương Thanh Phú đã cảm thấy vừa lo lắng vừa sợ hãi. Sao anh lại chủ động tìm tới chứ? Là vì hôm qua gây chuyện? Hay là... Anh biết gì?
Anh ta không thể đi, bọn họ còn chưa bắt đầu tìm người, Vương Thanh Hoà cũng không phải thần tiên.
Hay là cứ nhìn anh ta không thuận mắt, nên muốn đến đánh anh ta một trận?
Vương Thanh Phú lo lắng, không thể ngăn cản Vương Thanh Hoà tới đây.
Vương Thanh Hoà ở bên cạnh dọn tuyết, ngày hôm qua tuyết rơi không tính là nhỏ, tất cả mọi người rất ăn ý đều tới sớm, bắt đầu dọn tuyết.
Vương Thanh Hoà nhìn thoáng qua Vương Thanh Phú, thấy đối phương dường như rất lo lắng, thế là chậm rãi mở miệng: "Chú đang lo lắng à?"
Vương Thanh Phú lập tức càng sợ hơn, người này tại sao vừa gặp mặt đã trực tiếp hỏi người ta có lo lắng hay không?
"Tôi không, tôi không lo lắng, tôi..." Vương Thanh Phú vừa mở miệng, đã lắp ba lắp bắp, tức giận đến mức anh ta hận không thể cho mình một vả.
Chẳng lẽ mình sợ Vương Thanh Hoà?
Làm sao có thể chứ? Lúc Vương Thanh Hoà còn ở quê, chính là con trâu làm việc cho nhà bọn họ.
Anh ta có gì mà sợ chứ?
"Hạ Hữu Đức bảo mấy người tới làm gì?" Vương Thanh Hoà tiếp tục thăm dò anh ta.
Vương Thanh Phú bị doạ dựng đứng tóc: "Anh nói bậy bạ cái gì đó!"
"Mọi người đều biết chuyện rồi, phủ nhận cũng chẳng có ích gì." Vương Thanh Hoà tiếp tục dò xét anh ta, đối với Vương Thanh Phú này, anh vẫn hiểu rất rõ.
Động suy nghĩ xấu, Vương Thanh Phú có một đống suy nghĩ.
Nhưng tâm tính anh ta không tốt bao nhiêu thì lá gan cũng không đủ lớn bấy nhiêu.
"Để tôi đoán xem nhé? Ông ta bảo các người ra tay, khiến cho tôi biến mất à?" Vương Thanh Hoà thuận miệng suy đoán, nói xong, tiếp tục lặng lẽ nhìn chằm chằm sự thay đổi cảm xúc của anh ta.
Vương Thanh Phú bị doạ đến mức làm rơi cái xẻng sắt trong tay.
Anh ta run rẩy nhặt lên: "Hôm nay, hôm nay thật là lạnh, tôi cũng không cầm được đồ. Anh cả, anh đừng nói bậy, sao có thể chứ? Đây cũng không phải là việc nhỏ, anh đừng nói lung tung.
Chuyện này là phải ngồi tù đó."
Thật sự đúng là như vậy à?
Vương Thanh Hoà có hơi buồn cười, xem ra thật sự là có suy nghĩ này rồi.
Nghĩ như vậy, Vương Thanh Hoà quyết định cứ thuận theo ý của bọn họ.
Vương Thanh Phú cũng nghĩ như vậy, vậy thì tuyệt đối không có khả năng sẽ giúp mình lấy được chứng cứ từ chỗ Vương Thủ Thành. Nếu đã như vậy, cứ dứt khoát thuận theo ý bọn họ.
Là anh có thể nắm được nhược điểm lớn nhất.
Vương Thanh Hoà thở dài: "Không có thì tốt, thật ra giữa chúng ta hoàn toàn không cần phải đối địch với nhau như thế. Năm đó người bắt tôi đi là Vương Thủ Thành, chứ không phải mấy người.
Tôi có thù với ông ta, chứ không phải mấy người.
Người muốn đẩy vợ tôi xuống nước là Chu Kiều Kiều chứ không phải vợ chú.
Tôi và chú là hai người không có liên quan nhất.
Thậm chí, tôi còn có việc muốn nhờ chú đây."
Vương Thanh Phú đang nghĩ xem làm sao để chạy đi trước mặt Vương Thanh Hoà, nghe thấy Vương Thanh Hoà nói như vậy, anh ta nhất thời tỉnh táo.
Nhờ anh ta?
Còn có việc tốt như này?
Anh ta đang lo sau khi tìm được người rồi thì không biết làm sao để lừa Vương Thanh Hoà đi ra ngoài.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");