Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chu Kiều Kiều muốn oán giận ngược lại, mở miệng nhưng không nghĩ ra nên nói như thế nào.
Thấy cô ta không nói gì, Bạch Tú Tú trào phúng nhìn cô ta một cái: "Cho nên, cô ở sau lưng tôi, tự cô ngã, còn thiếu chút đập vào tôi, cô bảo tôi làm sao để đỡ được cô?
Hay là nói, cô cảm thấy tôi không nên đứng lên, tôi nên đứng ở đó, chờ để cô đập vào, làm đệm thịt cho cô?"
Bạch Tú Tú nói xong, ánh mắt những người khác nhìn Chu Kiều Kiều lập tức thay đổi.
"Tôi không có ý này..." Chu Kiều Kiều tủi thân cãi lại một câu, trong lòng càng ấm ức hơn so với ngoài miệng.
Làm sao lại không thành công chứ? Trước kia lúc cô ta ở trong thôn, mỗi lần muốn bẫy người nào, đều có thể làm như vậy.
Hơn nữa chưa từng thất bại.
Làm sao ở đây cái gì cũng không dễ làm?
Trong đầu Chu Kiều Kiều mù mờ lại sợ hãi, từ nhỏ đến lớn cô ta đều may mắn như vậy, nếu như ngày nào đó mất đi phần phúc khí này, cuộc sống này phải làm sao?
"Vậy cô có ý gì?" Bạch Tú Tú hỏi lại cô ta.
"Tôi... tôi chỉ là do ngã đau nên nói lung tung." Chu Kiều Kiều đen mặt, nhận lỗi là do mình.
Phía trước, chủ nhiệm Cao nhíu chặt mày.
Sao bà ấy lại đồng ý cho Chu Kiều Kiều này tới đây làm cộng tác viên chứ?
"Được rồi, cô không bị làm sao thì nhanh đi làm việc của mình đi. Ở đây chúng tôi không được phép nói lung tung, về sau cô sửa đổi tật xấu của cô một chút. Còn có, Tiểu Bạch đứng lên cô cũng đứng lên theo. Cô muốn đi làm gì à?"
Chủ nhiệm Cao hỏi lại cô ta, dù sao nếu như không có suy nghĩ cũng sẽ không có khả năng đột nhiên ngã xuống.
Chu Kiều Kiều lúng túng, cô ta là muốn khiến cho Bạch Tú Tú đẹp mặt.
Cô ta thì có thể có chuyện gì?
Bạch Tú Tú nhìn cô ta một cái, một lần nữa đi nộp công việc: "Chủ nhiệm, những thứ này cháu đã xử lý xong, chủ nhiệm nhìn xem."
Ở phía sau, Chu Kiều Kiều cắn răng, nghĩ một lúc lâu chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Chủ nhiệm, cháu muốn đến nhà vệ sinh."
"Vậy cô còn không đi nhanh đi? Chuyện này còn cần phải nói sao?" Chủ nhiệm Cao cảm thấy Chu Kiều Kiều này thật sự là có chút khuyết điểm, bây giờ mới tới được hai ngày, đã toàn xảy ra vấn đề.
Mắt thấy đã sắp đến cuối năm, nào có thời gian để cho cô ta kiếm chuyện chơi?
Lúc này, trong lòng chủ nhiệm Cao đã quyết định kết quả cho Chu Kiều Kiều.
Không được, cho dù sau này Chu Kiều Kiều có thể thích ứng được hay không, cô ta và Tiểu Bạch chắc chắc có chút vấn đề.
Hơn nữa nhìn có vẻ là do cô ta gây chuyện nhiều hơn.
Bà ấy cũng không hy vọng văn phòng không hòa thuận, lại thêm không thích loại người ở không đi gây sự này, chủ nhiệm Cao dự định qua hết tháng bận rộn này thì sẽ để cho cô ta rời đi.
Thích đi đâu thì đi.
Buổi chiều, Bạch Tú Tú như thường lệ cùng Vương Quỳnh đi ra ngoài làm việc.
Cả một buổi chiều, Chu Kiều Kiều cũng có ý đồ muốn vụng trộm nói xấu Tú Tú, nhưng cứ vậy cả một chút cơ hội cũng không có.
Bởi vì công việc chồng chất muốn đè gục cô ta.
Sao có thể bận rộn như vậy chứ?
Lúc cô ta ở trong huyện, không có nhiều việc như vậy.
Hơn nữa, những thứ này cô ta căn bản không biết, cô ta ở trong huyện cũng chẳng làm việc gì, ai bảo cô ta có thể cho chủ nhiệm Đỗ Quyên lợi lộc chứ.
Chủ nhiệm cũng không làm khó cô ta, bây giờ đến tỉnh thành, cái gì cô ta cũng không biết, thật sự là nửa bước khó đi.
Chu Kiều Kiều cảm thấy sắp ngất rồi, Tiểu Trần ở bên cạnh thấy cảm xúc của cô ta không đúng, đã hỏi một câu: "Tiểu Chu, cô sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao? Nếu như cô không thoải mái thì nói với chủ nhiệm một tiếng, về nhà trước đi."
"A? Không có..." Chu Kiều Kiều nhanh chóng phủ nhận.
"Nếu như không có vậy thì sao cô còn không làm việc đi? Bây giờ đã là lúc nào rồi hả? Mấy người Tiểu Bạch đi ra ngoài đã sắp về rồi, còn chưa thấy cô làm được việc gì.
Cô không thể làm như vậy được, vì giúp cô làm việc mà tiến độ của tôi cũng bị thụt lùi rồi.
Bây giờ tôi cũng đang chờ công việc bên ngoài đây."
Tiểu Trần có hơi sốt ruột, người này là đầu cây du à?
Chu Kiều Kiều tủi thân rơi nước mắt: "Tôi không cố ý, Tiểu Trần, tôi..."
Cô ta khóc lóc thương tâm, Tiểu Trần cũng không tiện nói chuyện, chỉ có thể bảo cô ta siêng năng làm việc, nói xong cũng chuẩn bị làm việc của mình.
Bạch Tú Tú và Vương Quỳnh ra ngoài về, còn nhắm chuẩn lúc tan việc quẹt thẻ.
Chu Kiều Kiều nhìn thấy Bạch Tú Tú vào phòng, nhìn cô giống như kẻ thù.
Thái độ của Bạch Tú Tú đối với cô ta, hoàn toàn không ngoài ý muốn, dù sao vốn dĩ chính là kẻ thù! Đời trước Chu Kiều Kiều hại cô, đời này Chu Kiều Kiều chưa hại được cô, cô và Chu Kiều Kiều không có gì để nói.
"Cô đừng có đắc ý, cô cho rằng thời gian tốt ngắn ngủi hơn so với tôi thì cứ tốt mãi như thế à?"
Chu Kiều Kiều không cam lòng nói cô một câu, rồi đi ra bên ngoài.
Vương Quỳnh sợ ngây người: "Có phải cô ta bị bệnh gì hay không?"
"Đúng là có bệnh." Bạch Tú Tú cũng kết luận một câu, hai người ra ngoài, vừa tới cửa đã thấy bên cạnh Vương Thanh Hoà còn có một người.
Vừa rồi lúc các cô đi vào, Vương Thanh Kỳ còn chưa tới đây.
Không biết có bản lĩnh gì mà Vương Thanh Kỳ đã ở gần đó.
Chu Kiều Kiều đắc ý nhìn thoáng qua Bạch Tú Tú vừa ra ngoài, không phải chỉ là có chồng đón thôi sao? Bạch Tú Tú có, cô ta cũng có.
Bạch Tú Tú đi đến bên cạnh chồng mình, Vương Thanh Hoà nhìn cũng không nhìn liếc mắt với hai vợ chồng Vương Thanh Kỳ ở bên cạnh, thấy vợ tới, anh xếp cơm hộp cho gọn gàng.
"Chúng ta về nhà đi." Vương Thanh Hoà dịu dàng nói.
"Được." Bạch Tú Tú ngồi lên xe đạp, hai người đi về nhà.
Chu Kiều Kiều vừa mới vui vẻ chưa được mấy giây lại mặt lạnh.
Cô ta ghét bỏ nhìn Vương Thanh Kỳ đi bộ tới: "Anh ngay cả cái xe đạp cũng không có, có đón em hay không có gì khác nhau? Còn chưa đủ mất mặt à?"
Vương Thanh Kỳ lập tức choáng váng: "Vợ à, không phải em ầm ĩ bảo anh tới đón sao?"
"Được rồi, em không thích nghe anh nói chuyện." Chu Kiều Kiều mặt lạnh, thúc giục anh ta đi.
Chờ xung quanh không có ai, cô ta nhịn không được hỏi anh: "Anh và anh hai làm việc đến đâu rồi?"
Nhắc đến chuyện này, Vương Thanh Kỳ cũng không mệt mỏi nữa: "Vợ à, anh hai đã tìm ra cách để lừa Vương Thanh Hoà ra ngoài rồi, ngày mai là được! Đêm nay chúng ta quyết định xong, sau ngày mai, cái gì cũng không cần lo lắng nữa."
Lúc Vương Thanh Kỳ nói, có hơi kích động.
Không dám nghĩ, Vương Thanh Hoà biến mất sẽ mang đến bao nhiêu lợi ích cho nhà bọn họ.
Chu Kiều Kiều nghe vậy, nghi ngờ nhìn anh ta: "Vậy anh không đi cùng anh hai đi mướn người, không đi tìm Hạ Hữu Đức kia, anh chạy đến đây làm gì?"
"Em bảo anh tới đón em mà." Vương Thanh Kỳ mờ mịt, sao vợ quên nhanh vậy chứ?
Không phải là cô ta âm dương quái khí bảo anh ta không đủ quan tâm sao?
Chu Kiều Kiều chỉ cảm thấy vô cùng tức nghẹn, Vương Thanh Kỳ như này, rốt cuộc làm sao để giàu đây? Chẳng lẽ là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc hay sao?
Cô ta không hiểu!
"Được rồi, mau về nhà đi, anh và anh hai đi tìm Hạ Hữu Đức." Chu Kiều Kiều không muốn nói chuyện này với anh ta.
"Anh hai đã đi tìm rồi, lúc chúng ta về nhà, đoán chừng Hạ Hữu Đức kia đã đến nhà ta rồi." Vương Thanh Kỳ cảm thấy, anh hai này, mặc dù quá nhiều tâm nhãn, nhưng lúc làm việc vẫn rất đáng tin.
Chu Kiều Kiều cũng yên tâm, hai người bước nhanh về nhà.
Lúc vào nhà, thật đúng là đã nhìn thấy Hạ Hữu Đức, nhưng Hạ Hữu Đức bị người nào đó đánh mặt mũi sưng phù, khiến cho bọn họ sửng sốt một chút.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");