Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Năm đó vì muốn mua chuộc lão già Vương Thủ Thành mà ông ta đã tiêu không ít tiền. Vương Thủ Thành tham lam gần chết, làm hại ông ta phải mang cầm bảo bối cuối cùng trong nhà mới có thể khiến cho Vương Thủ Thành bắt cóc đứa nhỏ của anh cả. Khi gặp lại người nhà họ Vương lần nữa thì bọn họ đã muốn ông ta tìm công việc trên huyện cho bọn họ, ông ta làm gì có bản lĩnh đó? Lại phải tốn một đống tiền, còn dùng quan hệ của anh cả, chuyện ông ta cáo mượn oai hùm còn chưa bị ai phát hiện đâu! Thật vất vả mới cho qua được chuyện đó thì Vương Thanh Hòa lại được tìm về! Những ngày tiếp theo ông ta không ngừng tiêu tiền cho người nhà họ Vương! Lần này lại càng quá đáng hơn, ông ta không chỉ đưa tiền cho nhà họ Vương mà còn phải đi mướn người cùng bọn họ. Đây là chuyện phạm pháp sẽ bị bắt bỏ tù đấy! Ông ta bỏ tiền mà còn phải gánh nguy hiểm. Như thế cũng thôi đi, hai người này sao lại nhát gan như vậy chứ? Lại tìm hơn hai mươi người, đúng là điên rồi!
Ông ta không đồng ý thì hai tên này lại náo loạn đòi bãi công, số tiền ông ta lấy từ chỗ cha không đủ dùng, làm hại ông ta phải bỏ ra thêm hơn một trăm đồng. Bây giờ ông ta đã nghèo sắp c.h.ế.t rồi. Ông ta rơi vào bước đường này đều là do đám người phá của nhà họ Vương này! Thật là đen đủi!
Hạ Hữu Đức nghĩ vậy thì lạnh mặt: “Được rồi, bây giờ không còn vấn đề gì chứ? Địa điểm cũng đã định rồi. Ngày mai hai người các cậu nghỉ làm một người đi, đưa đám người kia đi mai phục trước, một người khác đi dụ Vương Thanh Hòa tới đó. Chuyện lần này không được phép thất bại. Nếu thất bại...”
“Yên tâm đi, chuyện lần này không xảy ra sơ suất gì đâu.” Vương Thanh Kỳ uống đầy một bụng nước, bây giờ anh ta vô cùng tự tin! Hơn hai mươi người giúp đỡ, anh ta không tin bọn họ sẽ thất bại.
“Tốt nhất là như vậy.” Hạ Hữu Đức đen mặt.
“Chú Hạ, ở lại ăn một bữa cơm nhé?” Chu Kiều Kiều thấy sắc mặt của Hạ Hữu Đức vẫn cứ khó coi, cảm thấy vẫn nên duy trì quan hệ ngoài mặt.
“Không ăn, tôi còn có việc phải làm. Lần này nếu mấy người thất bại...” Hạ Hữu Đức hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài, tiếng đóng cửa vô cùng vang dội khiến cho Chu Kiều Kiều ở trong nhà giật nảy mình: “Sao ông ta tức giận dữ vậy? Không phải chuyện đã thành rồi sao?” Chu Kiều Kiều không hiểu.
“Là vì anh hai đòi tận hai mươi lăm người, vốn dĩ Hạ Hữu Đức kia chỉ muốn tìm mười mấy người, nhưng anh hai nói sức lực Vương Thanh Hòa rất lớn nên phải tìm nhiều người như vậy, bằng không hai người bọn anh sẽ bãi công. Hạ Hữu Đức lo lắng bọn anh không chịu làm nên chỉ đành đồng ý, vì chuyện này mà đã tốn không ít tiền. Anh thấy ông ta đã tiêu hơn sáu trăm năm mươi đồng đấy, tốn không ít tiền đâu.” Vương Thanh Kỳ giải thích nguyên nhân, chỉ là anh ta thấy anh hai làm rất đúng, dù sao cũng không phải bọn họ bỏ tiền, đương nhiên phải chắc chắn một chút rồi. Đây là chuyện lớn! Làm không tốt thì sẽ phải ngồi tù, bọn họ không thể qua loa.
Lão già Hạ Hữu Đức kia không thèm quan tâm nhưng bọn họ vẫn muốn sống yên ổn đấy.
Chu Kiều Kiều nghe vậy cũng cảm thấy may mắn vì có Vương Thanh Phú đi cùng chồng mình, nếu để một mình chồng cô ta đi thì chắc chắn anh ta sẽ nghe theo lão già kia, đến lúc đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì bọn họ cũng xong đời! Nghĩ tới cũng thật là dọa người. Chu Kiều Kiều thoáng nhìn qua Vương Thanh Kỳ không tim không phổi ngồi đó: “Anh hai làm đúng rồi, ngày mai anh cũng phải nghe lời anh hai. Đúng rồi, ngày mai anh đưa đám người kia tới chỗ phục kích trước, để anh hai lừa Vương Thanh Hòa tới đó.”
Chu Kiều Kiều không yên tâm để chồng mình làm nhiệm vụ có độ khó cao như thế.
“Gì? Những người đó vóc người cao lớn như vậy, anh không đi đâu.” Vương Thanh Kỳ nghĩ tới những người vừa gặp hôm nay là lại thấy ớn lạnh. Cũng không biết Hạ Hữu Đức tìm được bọn họ ở đâu. Thật là dọa người.
“Em đi với anh!” Chu Kiều Kiều hạ quyết tâm, mặc kệ thế nào, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện.
“Đương nhiên...” Vương Thanh Kỳ vừa định đáp ứng nhưng nghĩ đến nếu ngày mai để Chu Kiều Kiều đi theo, lúc về chắc chắn vợ lại náo loạn với anh ta.
“Vợ à, không thể để anh đổi với anh hai sao?” Vương Thanh Kỳ uất ức nói.
Vương Thanh Phú ngồi bên cạnh nghe vậy, cũng không thèm để ý: “Được, nếu chú có bản lĩnh lừa Vương Thanh Hòa tới đó. Đừng để tới lúc đấy không lừa được người, khiến lão già Hạ Hữu Đức kia tổn thất mấy trăm đồng, đến lúc đó chú sẽ biết thế nào là tuyệt vọng.”
Trường hợp đó quá đáng sợ, Vương Thanh Kỳ không dám nghĩ, chỉ có thể đồng ý: “Được, vậy mấy người phải nhanh lên đấy. Đừng để tôi chờ quá lâu, những người đó... tôi cảm giác cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, Hạ Hữu Đức kia cũng vậy. Anh nói xem bọn họ có g.i.ế.c chúng ta luôn không?” Nghĩ đến này khả năng, sắc mặt Vương Thanh Kỳ trắng bệch.
“Cho nên vợ chú phải ở lại đây. Cô ta vẫn đi làm như thường thì Hạ Hữu Đức cũng không dám làm gì chúng ta. Nếu chúng ta xảy ra chuyện thì vợ chú sẽ không bỏ qua cho ông ta.”
Vương Thanh Phú suy nghĩ cặn kẽ hơn Vương Thanh Kỳ, chuyện duy nhất khiến anh ta hối hận là đã lỡ leo lên thuyền giặc của vợ chồng thằng năm. Bây giờ hối hận đã muộn, chỉ có thể liều một phen!
“Vậy được rồi, anh hai, lần này nghe anh.” Vương Thanh Kỳ hoàn toàn nhận mệnh, thành thật ngồi đó.
Sắc mặt Chu Kiều Kiều cũng khá hơn một ít, cũng may trong ba người chỉ có một mình chồng cô ta là kẻ ngu xuẩn.
“Vợ chú năm, có phải chúng ta nên ăn cơm rồi không? Ngày mai hai người bọn tôi đều phải đi sớm, hôm nay có thể nấu thêm một ít cơm không?” Vương Thanh Phú lúc này đã đói tới mức đau dạ dày, thấy hai người này vẫn chưa có ý định đi nấu cơm thì lập tức lên tiếng nhắc nhở. Thằng năm còn biết nấu cơm một chút còn anh ta hoàn toàn không biết gì!
“Để tôi nấu.” Chu Kiều Kiều hôm nay vô cùng chủ động, lập tức đi nấu cơm.
Trong lòng cô ta càng ngày càng chờ mong ngày mai, chờ ngày mai Vương Thanh Hòa biến mất thì ngày tháng đau khổ của Bạch Tú Tú cũng tới rồi.
Cô ta có một loại dự cảm, chỉ cần Vương Thanh Hòa c.h.ế.t đi thì vận may của cô ta sẽ trở lại như lúc còn ở dưới thôn!
Chu Kiều Kiều vừa nấu cơm vừa ngâm nga ca hát.
Mà lúc này, Vương Thanh Hòa bị nhà họ Vương lăm le mạng sống đã tới nhà của Chu Giải Thư học tập.
Trên đường đi, còn chưa tới nơi thì anh đã đụng phải Dư Thành. Xem ra hôm nay Dư Thành tới muộn, Vương Thanh Hòa cũng rất vui vẻ. Chờ tới chỗ của thầy, nếu anh muốn nói chuyện với Dư Thành thì cũng chỉ có thể viết chữ, lại còn phải tìm thời điểm thích hợp để đưa cho Dư Thành, quá bất tiện. Lúc này xung quanh bốn bề vắng lặng, Vương Thanh Hòa đi tới chỗ Dư Thành.
Dư Thành hoảng sợ: “Lại xảy ra chuyện lớn gì sao?”
Tuy nói cẩn thận một chút thì thuyền có thể đi ngàn năm nhưng đối tác này của anh ấy đã cẩn thận tới một trình độ mà người bình thường không hiểu nổi! Ngày thường căn bản sẽ không tới nói chuyện với anh ấy như vậy.
Vương Thanh Hòa nhìn anh ấy, biết anh ấy đang trêu mình.
“Rồi rồi rồi, tôi không nói nữa, cậu đừng nhìn tôi như thế, thật là dọa người.” Dư Thành vội vàng thay đổi ngữ khí.
“Ngày mai anh có thời gian không? Anh đến cửa nhà máy của bọn tôi đợi, lúc tôi ra ngoài sẽ nói cho anh một địa chỉ, anh lập tức báo án rồi chạy tới chỗ đó.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");